Chương 3: Gà con
Sương Tuyết Thiên
25/11/2023
Kiều Yên là một người hiện đại xuyên về thời đại này, vẫn không cách nào tiếp nhận cảnh tượng kinh người này, cô cúi đầu, tận lực che chắn tiếng dâm mỹ.
Cô không thể giúp bất cứ ai, chỉ có thể làm giảm cảm giác tồn tại của mình, là một người đàn ông.
Không tìm được người phụ nữ hợp khẩu vị, người đàn ông mặt sẹo định rời khỏi hiện trường tuyển chọn, cuối cùng hắn liếc nhìn đội ngũ một cái, bọn đàn ông bất luận là già hay trẻ, đều đang duỗi cổ tham lam quan sát, chỉ có một thiếu niên bẩn thỉu co cổ không nhìn cảnh kích tình này.
Kiều Yên đang cố khiến cho mình làm đà điểu, che đậy tất cả âm thanh, phía trước cô có thêm một đôi giày ngụy trang quân sự, phía trên giày ngụy trang là một đôi chân thon dài cao ngất, có thể mặc bộ đồ ngụy trang rộng lớn thon dài đẹp mắt như vậy, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
Chỉ là khí thế của người nọ tương đối dọa người, tạo ra một cái bóng lớn trước mặt Kiều Yên, không phải cô bị nhận ra rồi đó chứ.
Cô cúi đầu chờ đợi, nhưng người nọ vẫn không nói chuyện, im lặng đánh giá, Kiều Yên càng sợ hãi.
“Kiều Yên, nam, 22 tuổi…”
“Cánh tay nhỏ chân nhỏ, gầy như vậy, nhìn một chút cơ bắp cũng không có.”
Cô còn chưa nói xong, đã bị cắt đứt, người đàn ông mặt sẹo vừa mở miệng đã hạ thấp dáng người của cô.
Hắn tiến lại gần, hơi thở ấm áp phả vào mặt Kiều Yên, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, “Giống như gà con vậy, căn cứ của bọn ta không nuôi mấy người lười biếng.”
Cô không thích mùi thuốc lá, ở thời hiện đại, Kiều Yên không thích đàn ông hút thuốc, nhưng hơi thở của hắn lại không khó ngửi.
Vóc dáng của Kiều Yên rất đẹp so với nữ giới, nhưng nếu so với nam giới, mà còn là đàn ông ở thời tận thế, vậy nhất định là không chiếm bất kỳ sự ưu thế nào.
Nếu không tranh thủ, cô sẽ không thể tiến vào căn cứ, thế giới bên ngoài nguy hiểm rập rình, nên cô phải cố gắng tiến vào.
Kiều Yên ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông mặt sẹo, “Tôi có biết một chút về lập trình, có thể tập trung nghiên cứu hệ thống phòng ngự của căn cứ.”
Cô không thể giúp bất cứ ai, chỉ có thể làm giảm cảm giác tồn tại của mình, là một người đàn ông.
Không tìm được người phụ nữ hợp khẩu vị, người đàn ông mặt sẹo định rời khỏi hiện trường tuyển chọn, cuối cùng hắn liếc nhìn đội ngũ một cái, bọn đàn ông bất luận là già hay trẻ, đều đang duỗi cổ tham lam quan sát, chỉ có một thiếu niên bẩn thỉu co cổ không nhìn cảnh kích tình này.
Kiều Yên đang cố khiến cho mình làm đà điểu, che đậy tất cả âm thanh, phía trước cô có thêm một đôi giày ngụy trang quân sự, phía trên giày ngụy trang là một đôi chân thon dài cao ngất, có thể mặc bộ đồ ngụy trang rộng lớn thon dài đẹp mắt như vậy, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
Chỉ là khí thế của người nọ tương đối dọa người, tạo ra một cái bóng lớn trước mặt Kiều Yên, không phải cô bị nhận ra rồi đó chứ.
Cô cúi đầu chờ đợi, nhưng người nọ vẫn không nói chuyện, im lặng đánh giá, Kiều Yên càng sợ hãi.
“Kiều Yên, nam, 22 tuổi…”
“Cánh tay nhỏ chân nhỏ, gầy như vậy, nhìn một chút cơ bắp cũng không có.”
Cô còn chưa nói xong, đã bị cắt đứt, người đàn ông mặt sẹo vừa mở miệng đã hạ thấp dáng người của cô.
Hắn tiến lại gần, hơi thở ấm áp phả vào mặt Kiều Yên, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, “Giống như gà con vậy, căn cứ của bọn ta không nuôi mấy người lười biếng.”
Cô không thích mùi thuốc lá, ở thời hiện đại, Kiều Yên không thích đàn ông hút thuốc, nhưng hơi thở của hắn lại không khó ngửi.
Vóc dáng của Kiều Yên rất đẹp so với nữ giới, nhưng nếu so với nam giới, mà còn là đàn ông ở thời tận thế, vậy nhất định là không chiếm bất kỳ sự ưu thế nào.
Nếu không tranh thủ, cô sẽ không thể tiến vào căn cứ, thế giới bên ngoài nguy hiểm rập rình, nên cô phải cố gắng tiến vào.
Kiều Yên ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông mặt sẹo, “Tôi có biết một chút về lập trình, có thể tập trung nghiên cứu hệ thống phòng ngự của căn cứ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.