Chương 5: Một Ngày Vẫn Như Mọi Ngày Thôi...haizzz!!
Boll
25/05/2016
Chương 5: Buổi tối ở nhà Khang Gia ( p1)
"chuyện quái quỉ gì đây"- nó nheo mày trông khó hiểu
" Candy..ph...phải...không...mày"- sandy lắp bắp nói, cô rất sợ máu phụ nữ lắm, nếu có đi làm nhiệm vụ mà là phụ nữ thì cô, candy, Chi và kindy không dám ra tay đâu! chỉ có nó mới dám thui ( boll: máu lạnh kinh ) nên thấy candy như vậy cô không thể bình tĩnh được
" chắc nó chứ ai, mà sao ra nông nỗi như vậy "- nó chống nạnh 2 bên ra dáng, sao nó thấy có gì đó không khác lạ, nó cảm giác "candy" nằm ở đây và "candy" lúc ở sân bay rất giống nhau về khuôn mặt, thậm chí là nếu người khác nhìn vào có thể nghĩ là cùng một người,lại cảm thấy "candy" nằm ở đây rất gần gũi với nó, còn người kia thì nó lại không để ý cho lắm. Rồi nhớ chợt nhớ ra lúc ở sân bay candy đã nói đi đâu đó? không nhớ, thật sự là nó không thể nhớ
" nghĩ gì vậy"- sandy ngơ ngác hỏi
" Hả? À không, không có gì. Thui khiêng Candy vào nhà đi"- nó nói rồi khuỵu xuống để đỡ candy ngồi đậy. " TRỜI ƠI, ĐÁ HAY SAO NẶNG DỮ VẬY" nó cố gắng kéo Candy dậy một cách hết sức có thể. Chứ sao, nó và Candy là chúa ăn luôn, gặp nhau là toàn nói về chuyện món ăn, nhưng đáng lẽ ra là nó " nặng tấn" hơn là candy nhưng do nó hay...có thể nói là "vận động tay chân" rất là nhiều nên nó đã được " giảm tự nhiên"
" phụ tao coiii......."- nó cố lấy hơi nói với sandy.
" mày làm đi, tao là con nhà quyền quý nên không......tiện. Thôi tao vào trước nha"- sandy nheo mắt tinh nghịch nhìn nó rồi phóng một cách cực độ vào nhà chỉ trong nháy mắt
" mày...mày được lắm....."- nó bước đi trông nặng nề vì phải vác một thứ " nặng ngàn cân" đi từ từ vào nhà
--------------------------------------------
Hết 25' sau đó, chính xác là 8 giờ 25 phút
--------------------------------------
" MỆT QUÁÁÁÁ...."- nó để candy nằm trên ghế rồi ngồi bệch xuống chiếc ghế sofa màu xanh nhẹ cho ba mua từ Canada về để tặng nó..." mệt quá, biết vậy kêu ba đừng làm cầu thang đi vào nhà cho rồi, lếch lên muốn đức hơii..."
" Sandy"- nó
" j vậy"- sandy đi từ trong bếp ra, tay cô cầm một ly nước lạnh đem ra cho nó
" à! giờ mới lên hả?"- sandy cười một nụ cười tếu từ trước có thể làm nó tức không thể làm gì được. Nó chỉ có thể phán ra một câu
" hứ! bạn bè mà vậy đó"- nó quay mặt đi chỗ khác thở dốc để lấy lại sức rồi lại nhìn xung quanh căn nhà. Căn nhà vẫn như xưa nhưng có một chút thay đổi khi nó đi du học ở Anh. Da tường nhà vẫn là màu xanh nhạt biển và pha thêm một chút màu trắng, ở giữa trần nhà có một bóng đèn to lành bằng đá thủy tinh nguyên nhất, thường thường bình bông ngay cầu thang là hoa hồng, nhừn bây giờ đã là hoa cẩm tú. Nhà nó có ba lầu
lầu thứ nhất là phòng ngủ của tụi nó được chia ra chứ không có ngủ chung đâu! Có 12 phòng lận, tụi nó chỉ sử dụng 5 phòng thôi, chứ 7 phòng còn lại để "trưng"
Lầu thứ 2 là thư viện của nó và là nơi quản lí trường học, ở trường cũng có một phòng. lầu thứ 3 là sân thượng, ở trên đó cũng có một phòng, nơi để bọn nó xả stress
" nhà thay đổi ghê mày"- nó ngã ra sau ghế
" ừ! mình đi khoảng mấy năm rồi mà, lúc còn có......."- sandy cười nhẹ định nói chữ "Trân" trước mặt nó nhưng cô đã khựng lại. Cô không muốn nó nhớ lại chuyện xưa, vì cái chết của Trân nên nó mới quyết định đi du học ( boll: chứ đời nào chỉ mà đi; handy: đúng đó em). Nhưng dường như là nó biết hết
" không sao đâu, tao ổn! tụi bây đừng làm như thế"- nó nhìn sandy cười với nụ cười hồn nhiên
" mà nhắc tới con Trân tao mới nhớ! lâu rồi tụi mình không đi thăm nó phải không? khoảng 6,7 năm rồi, đâu phải con số nhỏ"- nụ cười, vẻ mặt của nó cứ cười đùa trước sandy làm không không kìm được nước mắt. Nó là đứa từng bị xem là đứa nhát gan, dễ khóc nhất từ lúc nhỏ, bị bạn bè xa lánh vì không ai dám chơi với nó. Nhưng từ ngày Trân không còn trên thế giới này thì nó đã thay đổi hẳn, nó tự tạo cho mình một thế giới hoàn hảo, tự an ủi, tự âu lo....
" con candy giờ sao"- sandy đổi chủ đề
" thì đợi nó tỉnh chứ sao"- nó
......
[I never know]
[baby ]
[I never know........]
[ Never know - nishino kana]
......
" gì vậy"- nó cầm điện thoại lên và xem " 0976...?????" số kì thế
" số lạ mày ơi"- nó ngước nhìn sandy
" thử bắt máy xem"- sandy khoang tay đứng nhìn
" alo"- nó trả lời với giọng lạnh lùng
" tôi quên nói là không chỉ có cô mà các bạn cô đều đi hết, bắt đầu 10 giờ. Cho cô biết là có ba mẹ của các cô cũng sẽ ở đó....chút nữa tôi sẽ đón các cô...."- giọng trầm nam tính phát ra từ dây bên kia làm cho ai nghe cũng phải tuân theo
"ê tên kia! mặc dù không biết ngươi là ai nhưng...ngươi nói vậy ai hiểu. Tự dưng....."- nó ngồii chéo chân nói lớn
" cứ như vậy mà làm đi....tút...tút..."- đầu dây bên kia đã cúp máy
" chuyện gì vậy mày"- sandy hỏi
" ai mà biết, tự nhiên gọi tới kêu này kêu nọ.......gọi cho con kindy và Chi về nhà ngay, còn về vụ con Candy thì kêu bác Hồng lo đi, tao lên lầu 2 một tí"- nó nói một mạch rồi đi lên lầu
" nhưng vụ gì mới được"- sandy ngơ ngác
" cứ làm theo đi"- nó liếc nhìn sandy bằng ánh mắt sắc bén, làm cô thấy thật ớn lạnh
" à..ừ"- sandy cười trừ
" gọi cho kindy"- cô nói rồi bấm bấm vào màn hình
[ anh không hề nói những câu ngọt ngào]
[ anh không biết đánh yêu chút nào]
[anh không hề không hề...chẳng giống như em đã mơ...]
[soái ca- Bảo Uyên]
" alo"- tiếng kindy phát ra từ đầu dây bên kia
" ê, handy kêu tụi bây về gấp kìa"- sandy nói như ra lệnh
" đang trên đường về đây"- kindy
" có Chi không"- sandy ngồi xuống ghế sofa
" có, nhưng còn yếu lắm"- kindy
" về lẹ nha! thui cúp máy"- sandy
"ừ.....tút...tút.. "
" BÁC HỒNG ƠIIIIII....."- sandy la toáng khắp căn nhà
" dạ dạ!! cô chủ gọi tôi"- bác quản gia chạy từ đâu tới với vẻ mặt hấp tấp
" bác lo cho can.....à bác lo cho candy dùm cháu nha! cháu cảm ơn"- sandy cười dịu nói
" ừ! cháu cứ để nó nằm ở đó đi, bác đi quét sân sau rồi vào"- bác Hồng nói rồi quay đi
Bác hồng: nhà quản gia biệt thự của nó, biệt thự nó tên Winter cold, dịch ra là mùa đông lạnh. Bác làm ở đây lâu lắm, từ khi tụi nó chưa chào đời. Bác như là người cha thứ 2 của tụi nó, à mà chỉ có candy, kindy, sandy và Chi thui, chứ nó là cha thứ 20
" vậy bác coi nhà luôn nha"- sandy nói rồi chạy lên lầu chưa kịp cho bác trả lời một chữ
" ừ"- bác cười rồi lại bước tới chỗ Candy đang nằm ngất đõ nó dậy rồi khiêng nó đi lên lầu. Đương nhiên, bác cũng như nó, cực khổ thui
~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•
10' sau đó
~•~•~•~•~•~•~•~••~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•
" VỀ RỒI ĐÂY CẢ NHÀ ƠIII.........."- Chi hớn hở chạy vào nhà la toáng. Không thấy ai trả lời làm cô hơi bị hụt hẫn chút. Biết ý kindy nói lớn
" về rồi, xuống đây ăn bánh ngọt nè"
vẫn im lặng thất thường
" Chi, tao với mày đi lên lầu hai"- kindy chỉ tay lên trên lầu
" đii"- Chi nói rồi cầm tay kindy chạy làm cô chưa kịp chuẩn bị ( chuẩn bị làm gì?)
" từ từ"- kindy níu lại
><><><><><><><><><><><><><>
tại phòng làm việc của nó <-_->
<><><><><><><><><><><><><>
" tỉ lệ sinh vào học trường Qeen World năm nay sao cao thế, chắc phải nhờ kindy về vụ mở thêm lớp"- nó đang loay hoay về mấy cái tài liệu của trường để khai giảng tuần tới
" để xem nào! học sinh năm nay ai học giỏi toàn trường vậy ta??"- nó lấy sắp tài liệu tự trong ngăn kéo ra
" vẫn là mình, sandy, candy, kindy và Chi à"- nó
" mấy cái tài liệu thời tiết??"- nó đứng dậy đi đến tủ chứa dữ liệu
" năm nay và năm sau sẽ hơi nóng, nhưng về mùa đông và thu lại lạnh..... chọn màu xám?? ok"- nó lấy bút viết vào hồ sơ
~~~~••••~~~~~~ 10' phút sau~~~~~~••••~~~
" Chán quá"- nó ngồi ngả nghiêng trên chiếc ghế
" còn bao nhiêu công việc nữa đây, hhoof sơ trường, hồ sơ công ty, hồ sơ bản báo cáo, hồ sơ bang, hồ sơ công trình xây dựng, hộ sơ khai trường..........HAIZZZZZZ"- nó vò đầu bực tức
........
[ tin nhắn! có tin nhắn]
[tin nhắn! có tin nhắn]
.....
" tin nhắn?"- nó nghe tiếng trong điện thoại liền lật đật đi lại xem. Tin nhắn này là ba nó gửi cho nó (boll: mình quên nói với các bạn là mẹ của Handy, Trương Đan Di, đã đi công tác ở bên Châu Âu nên việc công ty do ba của nó và Din, anh trai nó quản lí)
" công ty đang có một chút sự cố á! chắc mình phải nói chuyện với hắn mới được"- nó lướt một cách nhanh chóng và dừng lại ở chữ "A.Din"
............
[ em ơi biết chăng]
[ sau bao khó khăn ta bên nhau có nhau rồi]
[ mong em sẽ yêu nhiều hơn]
[ khi em lắng nghe]
[ câu ca anh dành hết cho người]
[100% yêu em_ Noo phước thịnh]
.........
"alo, ai vậy"- tiếng đầu dây bên kia phát ra trong căn phòng yên tĩnh
" tôi đây"- nó trả lời
" là em sao? hiếm khi được nghe em gọi..."- tiếng nói nghe có vẻ vui mừng nhưng nó chẳng quan tâm
" tôi có chuyện muốn nói"- nó ngắt ngang cuộc nói chuyện của Din làm anh thấy hơi trống vắng
" em nói đi"- Din thở dài, nó ít khi tiếp xúc với anh từ khi còn nhỏ
" ba mới gửi tin nhắn cho tôi, nói rằng công ty có xảy ra sự cố. Anh biết?"- nó nói như hỏi tội
" Anh biết! anh đang cố gắng đây"- Din
" cố gắng? anh đang nói gì vậy"- nó nheo mày trông khó hiểu
" thì....! công ty đang đấu trả với tập đoàn Khang Gia"- Din
" Khang Gia? mình đang hợp tác với Khang Gia mà! Sao có thể"- nó chưa kịp nói thì Din lên tiếng
" anh nghe nói là Ông Khang đang đi công tác bên mĩ, ông mới để cho con trai đầu Khang Chấn Nam lên giám sát! Nghe nói cậu ta đang ở chức phó tổng thống, cậu ta hơi khó tính một chút nên..."- Din cố gắng giải thích
" Khang Chấn Nam!"- nó hơi nheo mày, lại "là tên Cam thúi đó sao?!"
" hôm nay sẽ có cuộc họp giữa họ! chắc chắn sẽ có bọn em và con của những người khác tập hợp, 10 giờ đó. Tại T.O.P, để anh qua trở các em, được chứ"- Din
" anh có thể đón các bạn tôi là được rồi"- nó rồi bệch xuống ghế một cách nhanh gọn
" em lại không muốn đi à"- Din
"......." -không trả lời, nó im lặng một hồi, nó không thích chỗ đong người. Đặc biệt là những nơi như thế làm nó muốn phát tởn
'' nhưng em cũng vì mẹ và ba mà đi chứ"- Din cao giọng
" tôi không muốn đi, nếu họ nói sao không có tôi thì nói rằng nhà này không có đứa con gái nào tên Tương Bảo Nghi, tôi cúp máy đây"- nó nói một lèo rồi cúp máy không cho Din phản kháng lại một lời........chợt nó khuỵu nhẹ xống
" Nhức đâu quá"- nó chợt thấy choáng váng và đau nhức ở đầu...một hồi sau đơn đau mới dịu xuống làm nó cũng thở phào nhẹ nhõng theo...rồi nó quay trở lại công việc của mình....ôi ở đời......
~~~~~~~~~~
9 giờ 35'
~~~~~~~~~~
'' XONGGGG......"- nó reo lên trong vui sướng
" xuống nhà thuii.."- nó phíng hết tốc lực bay thẳng xuống nhà
~~~~ ở tầng trệt~~~~~~
" ủa, sao không có ai thế"- nó ngó nghiêng mà chẳng thấy ai đâu. Bí thế, nên nó móc điện thoại ra gọi cho Sandy
..........
[ kể từ ngày đó hai ta chẳng thấy nhau ]
[ anh sống ra sao, yêu người thế nà o]
[ người yêu cũ- khởi my]
" chơi nhạc sến thế, bộ nó thất tình chăng" nó thầm nghĩ trong đầu
" alo"- tiếng sandy phát ra
" đang ở đâu thế"- nó hỏi
" mua sắm với kindy và Chi, tao có mua đồ cho mày nữa nè. Hồi nãy Kindy về không thấy ai, chạy lên lầu thì nói chỉ thấy tao thôi. Nó hỏi mày đâu tao nói ở trên lầu. Thế Chi rủ đi mua sắm, tao hỏi có nên rủ mày đi không, bọn nó nói chắc mày không thích đi đâu, đi nãy giờ được 2 tiếng rồi! mà mày làm gì ở lầu 3 vậy, không lẽ nãy giờ luôn á?"- sandy trả lời một mạch làm cho nó nghe như " tim muốn tan vỡ " ra
" TAO CHO TỤI BÂY 10 PHÚT ĐỂ VÁC XÁC VỀ ĐÂY, ĐỨA NÀO KHÔNG VỀ....TAO THÁCH ĐÓO....."- nó la rồi cúp máy
" ê,ê 10' sao kịp"- cô hỏi nó nhưng đã quá muộn rồi! nó đã tắt máy, bỗng cảm giác bất an đang tỏa ra người cô
" tụi bây đi về ngay"- nó kéo tay kindy
" đang vui mà"- kindy
" con handy giận rồi kìa, tao chưa muốn mất mạng đâu"- sandy
" nó giận kệ nó chứ"- kindy
" nhưng nó sẽ tới đây rồi nó đập phá pla pla pla rồi sao"- sandy cố nói
" kệ nó chứ! nó đền chứ đâu phải mình"- kindy cười
" tao hỏi tụi bây con handy nó có thể sử dụng được bao nhiêu vũ kjis"- sandy
" tao nghĩ là 2"- kindy
" tao nghĩ là 4"- Chi vừa mới đi mua dây chuyền hổ phách về nghe được câu thì cô chen vào
" tụi bây sai hết rồi! con Handy có thể dùng " thành thạo" 18 loại vũ khí khác nhau. Nếu tụi bây muốn giữ cái mạng thì về ngay. nó đang cáu đó"- sandy
" sao nó lại cáu"- Chi
" đi về lẹ đi, qua 10 phút mình không còn thiên đàng mà đi đâu"- sandy giục rồi kéo 2 cô bạn đi ra ngoài xe
" bác ơi phóng lẹ đi"- nghe sandy nói thế bác tài xế thấy lo lo
" chuyện gì vậy cháu?"- tài xế run bần bậc
" Handy...đang giận"- sandy ấp úng
" các cháu lên xe...Nhanh"- bác đẩy tụi nó vào rồi chiễ xe lăn bánh tang tóc chỉ trong chớp mắt
***************
trên xe
***************
" chuyện gì mới được"- kindy nheo mày trông khó hiểu
" nó đang giận"- sandy sợ hãi nói
Nhìn thấy sandy run rẫy làm cho kindy và Chi cảm thấy bấc an
" khi nó giận thì nó sẽ làm gì"- Chi sợ hãi nói
" mày không tưởng tượng ra được đâu"- sandy
" nhưng nó làm gì mày chưa"- kindy
" rồi! đó là sinh nhật thứ 14 của tao. Handy đã nói là nó và tao sẽ gặp lúc 6 giờ nhưng 6 giờ rưỡi tao tới vì tao ngủ quên, kết quả sau đó là....."- sandy nói tới đây dừng lại
" cô ơi! hình như tới nhà rồi phải không"- tàu xế run sợ hãi nói
" đâu??"- cả ba đồng thanh nhìn vào căn biệt thự. Nó đã thay đổi không khí rồi, im ắng, bầu trời bỗng dưng không có nắng. Im lặng thất thường....
" nhà mình sao héo le vậy"- chi ngồi xong xe nói
" Chi, đưa cho tao hộp quà có sợi dây chuyền đá hổ phách hoặc màu lục lam"- sandy chìa tay ra nói
" chi vậy"- Chi ngơ ngác
"nếu mày muốn chết thì thôi"- sandy gằn
" à...ờ"- chi liền lục lọi trong túi xách
" tụi bây nhớ đừng nói gì thêm "- sandy nói rồi bước vài nhà
" két két" tiếng cửa phát ra làm sandy sởn gai óc
" tụi bây về rồi hả"- nó đứng trên cầu thang nhìn cô. Cô có thể cảm nhận được cái mùi sát khí đang lan tỏa quanh khắp cơ thể cô. Cơ thể cô đột nhiên bất động
" ờ! tui về rồi"- sandy
" mấy phút rồi"- nó lấy đâu ra cây sắt dài quơ quơ
" trễ 2 phút"- sandy đổ mồ hôi hộp
" nhưng tôi có đồ cho bà"- sandy cố giải thích
" Đâu Đâu"- nó bỏ cây sắc xuống nhảy tưng tửng. Không khí trông tức khắc trở lại bình thường như trước. Chim hót líu lo, nắng lại lên, không khí thoáng mát ( boll: ôi mẹ ơi)
" A, đá hổ phách...đẹp quá"- mở gói quà mà Sandy đưa cho nó, nó tươi cười hồn nhiên, nó rất thích đá hổ phách, màu nâu vàng đất đẹp mê hồn. Chợt nó thấy kindy và Chi núp sau của nhà
" làm gì vậy"- nó
" à không có gì hết"- cả hai đồng thanh
" à, sắp đi giao lưu với các tập đoàn rồi đó, giờ 9 giờ 45 rồi. Bụi bây lên sửa soạn đi, 10 giờ là đi rồi đó"- nó
" nhưng tao buồn ngủ"- cả ba đồng thanh đáp lần 2
" ĐI LÊNN..."- nó hét
" dạaaaaaa....."- cả bốn đứa lủi thủi bước lên lầu cùng với những túi xách hàng hiệu
Cho Boll xin thông báo với mọi người, tại vì mấy bữa nay boll mắc thi kiểm tra HKII nên thường không có thời gian rãnh lắm...hehe...nên có khi Boll sẽ dừng chuyện một thời gian......Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã theo dõi ộ truyện này....xin cảm ơn
CHAP 6: SỰ THẬT VỀ MỐI QUAN HỆ GIỮA NGƯỜI BẠN THÂN- TÔI SẼ BẮT CÔ PHẢI THAY THẾ CÔ ẤY!!!
"chuyện quái quỉ gì đây"- nó nheo mày trông khó hiểu
" Candy..ph...phải...không...mày"- sandy lắp bắp nói, cô rất sợ máu phụ nữ lắm, nếu có đi làm nhiệm vụ mà là phụ nữ thì cô, candy, Chi và kindy không dám ra tay đâu! chỉ có nó mới dám thui ( boll: máu lạnh kinh ) nên thấy candy như vậy cô không thể bình tĩnh được
" chắc nó chứ ai, mà sao ra nông nỗi như vậy "- nó chống nạnh 2 bên ra dáng, sao nó thấy có gì đó không khác lạ, nó cảm giác "candy" nằm ở đây và "candy" lúc ở sân bay rất giống nhau về khuôn mặt, thậm chí là nếu người khác nhìn vào có thể nghĩ là cùng một người,lại cảm thấy "candy" nằm ở đây rất gần gũi với nó, còn người kia thì nó lại không để ý cho lắm. Rồi nhớ chợt nhớ ra lúc ở sân bay candy đã nói đi đâu đó? không nhớ, thật sự là nó không thể nhớ
" nghĩ gì vậy"- sandy ngơ ngác hỏi
" Hả? À không, không có gì. Thui khiêng Candy vào nhà đi"- nó nói rồi khuỵu xuống để đỡ candy ngồi đậy. " TRỜI ƠI, ĐÁ HAY SAO NẶNG DỮ VẬY" nó cố gắng kéo Candy dậy một cách hết sức có thể. Chứ sao, nó và Candy là chúa ăn luôn, gặp nhau là toàn nói về chuyện món ăn, nhưng đáng lẽ ra là nó " nặng tấn" hơn là candy nhưng do nó hay...có thể nói là "vận động tay chân" rất là nhiều nên nó đã được " giảm tự nhiên"
" phụ tao coiii......."- nó cố lấy hơi nói với sandy.
" mày làm đi, tao là con nhà quyền quý nên không......tiện. Thôi tao vào trước nha"- sandy nheo mắt tinh nghịch nhìn nó rồi phóng một cách cực độ vào nhà chỉ trong nháy mắt
" mày...mày được lắm....."- nó bước đi trông nặng nề vì phải vác một thứ " nặng ngàn cân" đi từ từ vào nhà
--------------------------------------------
Hết 25' sau đó, chính xác là 8 giờ 25 phút
--------------------------------------
" MỆT QUÁÁÁÁ...."- nó để candy nằm trên ghế rồi ngồi bệch xuống chiếc ghế sofa màu xanh nhẹ cho ba mua từ Canada về để tặng nó..." mệt quá, biết vậy kêu ba đừng làm cầu thang đi vào nhà cho rồi, lếch lên muốn đức hơii..."
" Sandy"- nó
" j vậy"- sandy đi từ trong bếp ra, tay cô cầm một ly nước lạnh đem ra cho nó
" à! giờ mới lên hả?"- sandy cười một nụ cười tếu từ trước có thể làm nó tức không thể làm gì được. Nó chỉ có thể phán ra một câu
" hứ! bạn bè mà vậy đó"- nó quay mặt đi chỗ khác thở dốc để lấy lại sức rồi lại nhìn xung quanh căn nhà. Căn nhà vẫn như xưa nhưng có một chút thay đổi khi nó đi du học ở Anh. Da tường nhà vẫn là màu xanh nhạt biển và pha thêm một chút màu trắng, ở giữa trần nhà có một bóng đèn to lành bằng đá thủy tinh nguyên nhất, thường thường bình bông ngay cầu thang là hoa hồng, nhừn bây giờ đã là hoa cẩm tú. Nhà nó có ba lầu
lầu thứ nhất là phòng ngủ của tụi nó được chia ra chứ không có ngủ chung đâu! Có 12 phòng lận, tụi nó chỉ sử dụng 5 phòng thôi, chứ 7 phòng còn lại để "trưng"
Lầu thứ 2 là thư viện của nó và là nơi quản lí trường học, ở trường cũng có một phòng. lầu thứ 3 là sân thượng, ở trên đó cũng có một phòng, nơi để bọn nó xả stress
" nhà thay đổi ghê mày"- nó ngã ra sau ghế
" ừ! mình đi khoảng mấy năm rồi mà, lúc còn có......."- sandy cười nhẹ định nói chữ "Trân" trước mặt nó nhưng cô đã khựng lại. Cô không muốn nó nhớ lại chuyện xưa, vì cái chết của Trân nên nó mới quyết định đi du học ( boll: chứ đời nào chỉ mà đi; handy: đúng đó em). Nhưng dường như là nó biết hết
" không sao đâu, tao ổn! tụi bây đừng làm như thế"- nó nhìn sandy cười với nụ cười hồn nhiên
" mà nhắc tới con Trân tao mới nhớ! lâu rồi tụi mình không đi thăm nó phải không? khoảng 6,7 năm rồi, đâu phải con số nhỏ"- nụ cười, vẻ mặt của nó cứ cười đùa trước sandy làm không không kìm được nước mắt. Nó là đứa từng bị xem là đứa nhát gan, dễ khóc nhất từ lúc nhỏ, bị bạn bè xa lánh vì không ai dám chơi với nó. Nhưng từ ngày Trân không còn trên thế giới này thì nó đã thay đổi hẳn, nó tự tạo cho mình một thế giới hoàn hảo, tự an ủi, tự âu lo....
" con candy giờ sao"- sandy đổi chủ đề
" thì đợi nó tỉnh chứ sao"- nó
......
[I never know]
[baby ]
[I never know........]
[ Never know - nishino kana]
......
" gì vậy"- nó cầm điện thoại lên và xem " 0976...?????" số kì thế
" số lạ mày ơi"- nó ngước nhìn sandy
" thử bắt máy xem"- sandy khoang tay đứng nhìn
" alo"- nó trả lời với giọng lạnh lùng
" tôi quên nói là không chỉ có cô mà các bạn cô đều đi hết, bắt đầu 10 giờ. Cho cô biết là có ba mẹ của các cô cũng sẽ ở đó....chút nữa tôi sẽ đón các cô...."- giọng trầm nam tính phát ra từ dây bên kia làm cho ai nghe cũng phải tuân theo
"ê tên kia! mặc dù không biết ngươi là ai nhưng...ngươi nói vậy ai hiểu. Tự dưng....."- nó ngồii chéo chân nói lớn
" cứ như vậy mà làm đi....tút...tút..."- đầu dây bên kia đã cúp máy
" chuyện gì vậy mày"- sandy hỏi
" ai mà biết, tự nhiên gọi tới kêu này kêu nọ.......gọi cho con kindy và Chi về nhà ngay, còn về vụ con Candy thì kêu bác Hồng lo đi, tao lên lầu 2 một tí"- nó nói một mạch rồi đi lên lầu
" nhưng vụ gì mới được"- sandy ngơ ngác
" cứ làm theo đi"- nó liếc nhìn sandy bằng ánh mắt sắc bén, làm cô thấy thật ớn lạnh
" à..ừ"- sandy cười trừ
" gọi cho kindy"- cô nói rồi bấm bấm vào màn hình
[ anh không hề nói những câu ngọt ngào]
[ anh không biết đánh yêu chút nào]
[anh không hề không hề...chẳng giống như em đã mơ...]
[soái ca- Bảo Uyên]
" alo"- tiếng kindy phát ra từ đầu dây bên kia
" ê, handy kêu tụi bây về gấp kìa"- sandy nói như ra lệnh
" đang trên đường về đây"- kindy
" có Chi không"- sandy ngồi xuống ghế sofa
" có, nhưng còn yếu lắm"- kindy
" về lẹ nha! thui cúp máy"- sandy
"ừ.....tút...tút.. "
" BÁC HỒNG ƠIIIIII....."- sandy la toáng khắp căn nhà
" dạ dạ!! cô chủ gọi tôi"- bác quản gia chạy từ đâu tới với vẻ mặt hấp tấp
" bác lo cho can.....à bác lo cho candy dùm cháu nha! cháu cảm ơn"- sandy cười dịu nói
" ừ! cháu cứ để nó nằm ở đó đi, bác đi quét sân sau rồi vào"- bác Hồng nói rồi quay đi
Bác hồng: nhà quản gia biệt thự của nó, biệt thự nó tên Winter cold, dịch ra là mùa đông lạnh. Bác làm ở đây lâu lắm, từ khi tụi nó chưa chào đời. Bác như là người cha thứ 2 của tụi nó, à mà chỉ có candy, kindy, sandy và Chi thui, chứ nó là cha thứ 20
" vậy bác coi nhà luôn nha"- sandy nói rồi chạy lên lầu chưa kịp cho bác trả lời một chữ
" ừ"- bác cười rồi lại bước tới chỗ Candy đang nằm ngất đõ nó dậy rồi khiêng nó đi lên lầu. Đương nhiên, bác cũng như nó, cực khổ thui
~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•
10' sau đó
~•~•~•~•~•~•~•~••~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•
" VỀ RỒI ĐÂY CẢ NHÀ ƠIII.........."- Chi hớn hở chạy vào nhà la toáng. Không thấy ai trả lời làm cô hơi bị hụt hẫn chút. Biết ý kindy nói lớn
" về rồi, xuống đây ăn bánh ngọt nè"
vẫn im lặng thất thường
" Chi, tao với mày đi lên lầu hai"- kindy chỉ tay lên trên lầu
" đii"- Chi nói rồi cầm tay kindy chạy làm cô chưa kịp chuẩn bị ( chuẩn bị làm gì?)
" từ từ"- kindy níu lại
><><><><><><><><><><><><><>
tại phòng làm việc của nó <-_->
<><><><><><><><><><><><><>
" tỉ lệ sinh vào học trường Qeen World năm nay sao cao thế, chắc phải nhờ kindy về vụ mở thêm lớp"- nó đang loay hoay về mấy cái tài liệu của trường để khai giảng tuần tới
" để xem nào! học sinh năm nay ai học giỏi toàn trường vậy ta??"- nó lấy sắp tài liệu tự trong ngăn kéo ra
" vẫn là mình, sandy, candy, kindy và Chi à"- nó
" mấy cái tài liệu thời tiết??"- nó đứng dậy đi đến tủ chứa dữ liệu
" năm nay và năm sau sẽ hơi nóng, nhưng về mùa đông và thu lại lạnh..... chọn màu xám?? ok"- nó lấy bút viết vào hồ sơ
~~~~••••~~~~~~ 10' phút sau~~~~~~••••~~~
" Chán quá"- nó ngồi ngả nghiêng trên chiếc ghế
" còn bao nhiêu công việc nữa đây, hhoof sơ trường, hồ sơ công ty, hồ sơ bản báo cáo, hồ sơ bang, hồ sơ công trình xây dựng, hộ sơ khai trường..........HAIZZZZZZ"- nó vò đầu bực tức
........
[ tin nhắn! có tin nhắn]
[tin nhắn! có tin nhắn]
.....
" tin nhắn?"- nó nghe tiếng trong điện thoại liền lật đật đi lại xem. Tin nhắn này là ba nó gửi cho nó (boll: mình quên nói với các bạn là mẹ của Handy, Trương Đan Di, đã đi công tác ở bên Châu Âu nên việc công ty do ba của nó và Din, anh trai nó quản lí)
" công ty đang có một chút sự cố á! chắc mình phải nói chuyện với hắn mới được"- nó lướt một cách nhanh chóng và dừng lại ở chữ "A.Din"
............
[ em ơi biết chăng]
[ sau bao khó khăn ta bên nhau có nhau rồi]
[ mong em sẽ yêu nhiều hơn]
[ khi em lắng nghe]
[ câu ca anh dành hết cho người]
[100% yêu em_ Noo phước thịnh]
.........
"alo, ai vậy"- tiếng đầu dây bên kia phát ra trong căn phòng yên tĩnh
" tôi đây"- nó trả lời
" là em sao? hiếm khi được nghe em gọi..."- tiếng nói nghe có vẻ vui mừng nhưng nó chẳng quan tâm
" tôi có chuyện muốn nói"- nó ngắt ngang cuộc nói chuyện của Din làm anh thấy hơi trống vắng
" em nói đi"- Din thở dài, nó ít khi tiếp xúc với anh từ khi còn nhỏ
" ba mới gửi tin nhắn cho tôi, nói rằng công ty có xảy ra sự cố. Anh biết?"- nó nói như hỏi tội
" Anh biết! anh đang cố gắng đây"- Din
" cố gắng? anh đang nói gì vậy"- nó nheo mày trông khó hiểu
" thì....! công ty đang đấu trả với tập đoàn Khang Gia"- Din
" Khang Gia? mình đang hợp tác với Khang Gia mà! Sao có thể"- nó chưa kịp nói thì Din lên tiếng
" anh nghe nói là Ông Khang đang đi công tác bên mĩ, ông mới để cho con trai đầu Khang Chấn Nam lên giám sát! Nghe nói cậu ta đang ở chức phó tổng thống, cậu ta hơi khó tính một chút nên..."- Din cố gắng giải thích
" Khang Chấn Nam!"- nó hơi nheo mày, lại "là tên Cam thúi đó sao?!"
" hôm nay sẽ có cuộc họp giữa họ! chắc chắn sẽ có bọn em và con của những người khác tập hợp, 10 giờ đó. Tại T.O.P, để anh qua trở các em, được chứ"- Din
" anh có thể đón các bạn tôi là được rồi"- nó rồi bệch xuống ghế một cách nhanh gọn
" em lại không muốn đi à"- Din
"......." -không trả lời, nó im lặng một hồi, nó không thích chỗ đong người. Đặc biệt là những nơi như thế làm nó muốn phát tởn
'' nhưng em cũng vì mẹ và ba mà đi chứ"- Din cao giọng
" tôi không muốn đi, nếu họ nói sao không có tôi thì nói rằng nhà này không có đứa con gái nào tên Tương Bảo Nghi, tôi cúp máy đây"- nó nói một lèo rồi cúp máy không cho Din phản kháng lại một lời........chợt nó khuỵu nhẹ xống
" Nhức đâu quá"- nó chợt thấy choáng váng và đau nhức ở đầu...một hồi sau đơn đau mới dịu xuống làm nó cũng thở phào nhẹ nhõng theo...rồi nó quay trở lại công việc của mình....ôi ở đời......
~~~~~~~~~~
9 giờ 35'
~~~~~~~~~~
'' XONGGGG......"- nó reo lên trong vui sướng
" xuống nhà thuii.."- nó phíng hết tốc lực bay thẳng xuống nhà
~~~~ ở tầng trệt~~~~~~
" ủa, sao không có ai thế"- nó ngó nghiêng mà chẳng thấy ai đâu. Bí thế, nên nó móc điện thoại ra gọi cho Sandy
..........
[ kể từ ngày đó hai ta chẳng thấy nhau ]
[ anh sống ra sao, yêu người thế nà o]
[ người yêu cũ- khởi my]
" chơi nhạc sến thế, bộ nó thất tình chăng" nó thầm nghĩ trong đầu
" alo"- tiếng sandy phát ra
" đang ở đâu thế"- nó hỏi
" mua sắm với kindy và Chi, tao có mua đồ cho mày nữa nè. Hồi nãy Kindy về không thấy ai, chạy lên lầu thì nói chỉ thấy tao thôi. Nó hỏi mày đâu tao nói ở trên lầu. Thế Chi rủ đi mua sắm, tao hỏi có nên rủ mày đi không, bọn nó nói chắc mày không thích đi đâu, đi nãy giờ được 2 tiếng rồi! mà mày làm gì ở lầu 3 vậy, không lẽ nãy giờ luôn á?"- sandy trả lời một mạch làm cho nó nghe như " tim muốn tan vỡ " ra
" TAO CHO TỤI BÂY 10 PHÚT ĐỂ VÁC XÁC VỀ ĐÂY, ĐỨA NÀO KHÔNG VỀ....TAO THÁCH ĐÓO....."- nó la rồi cúp máy
" ê,ê 10' sao kịp"- cô hỏi nó nhưng đã quá muộn rồi! nó đã tắt máy, bỗng cảm giác bất an đang tỏa ra người cô
" tụi bây đi về ngay"- nó kéo tay kindy
" đang vui mà"- kindy
" con handy giận rồi kìa, tao chưa muốn mất mạng đâu"- sandy
" nó giận kệ nó chứ"- kindy
" nhưng nó sẽ tới đây rồi nó đập phá pla pla pla rồi sao"- sandy cố nói
" kệ nó chứ! nó đền chứ đâu phải mình"- kindy cười
" tao hỏi tụi bây con handy nó có thể sử dụng được bao nhiêu vũ kjis"- sandy
" tao nghĩ là 2"- kindy
" tao nghĩ là 4"- Chi vừa mới đi mua dây chuyền hổ phách về nghe được câu thì cô chen vào
" tụi bây sai hết rồi! con Handy có thể dùng " thành thạo" 18 loại vũ khí khác nhau. Nếu tụi bây muốn giữ cái mạng thì về ngay. nó đang cáu đó"- sandy
" sao nó lại cáu"- Chi
" đi về lẹ đi, qua 10 phút mình không còn thiên đàng mà đi đâu"- sandy giục rồi kéo 2 cô bạn đi ra ngoài xe
" bác ơi phóng lẹ đi"- nghe sandy nói thế bác tài xế thấy lo lo
" chuyện gì vậy cháu?"- tài xế run bần bậc
" Handy...đang giận"- sandy ấp úng
" các cháu lên xe...Nhanh"- bác đẩy tụi nó vào rồi chiễ xe lăn bánh tang tóc chỉ trong chớp mắt
***************
trên xe
***************
" chuyện gì mới được"- kindy nheo mày trông khó hiểu
" nó đang giận"- sandy sợ hãi nói
Nhìn thấy sandy run rẫy làm cho kindy và Chi cảm thấy bấc an
" khi nó giận thì nó sẽ làm gì"- Chi sợ hãi nói
" mày không tưởng tượng ra được đâu"- sandy
" nhưng nó làm gì mày chưa"- kindy
" rồi! đó là sinh nhật thứ 14 của tao. Handy đã nói là nó và tao sẽ gặp lúc 6 giờ nhưng 6 giờ rưỡi tao tới vì tao ngủ quên, kết quả sau đó là....."- sandy nói tới đây dừng lại
" cô ơi! hình như tới nhà rồi phải không"- tàu xế run sợ hãi nói
" đâu??"- cả ba đồng thanh nhìn vào căn biệt thự. Nó đã thay đổi không khí rồi, im ắng, bầu trời bỗng dưng không có nắng. Im lặng thất thường....
" nhà mình sao héo le vậy"- chi ngồi xong xe nói
" Chi, đưa cho tao hộp quà có sợi dây chuyền đá hổ phách hoặc màu lục lam"- sandy chìa tay ra nói
" chi vậy"- Chi ngơ ngác
"nếu mày muốn chết thì thôi"- sandy gằn
" à...ờ"- chi liền lục lọi trong túi xách
" tụi bây nhớ đừng nói gì thêm "- sandy nói rồi bước vài nhà
" két két" tiếng cửa phát ra làm sandy sởn gai óc
" tụi bây về rồi hả"- nó đứng trên cầu thang nhìn cô. Cô có thể cảm nhận được cái mùi sát khí đang lan tỏa quanh khắp cơ thể cô. Cơ thể cô đột nhiên bất động
" ờ! tui về rồi"- sandy
" mấy phút rồi"- nó lấy đâu ra cây sắt dài quơ quơ
" trễ 2 phút"- sandy đổ mồ hôi hộp
" nhưng tôi có đồ cho bà"- sandy cố giải thích
" Đâu Đâu"- nó bỏ cây sắc xuống nhảy tưng tửng. Không khí trông tức khắc trở lại bình thường như trước. Chim hót líu lo, nắng lại lên, không khí thoáng mát ( boll: ôi mẹ ơi)
" A, đá hổ phách...đẹp quá"- mở gói quà mà Sandy đưa cho nó, nó tươi cười hồn nhiên, nó rất thích đá hổ phách, màu nâu vàng đất đẹp mê hồn. Chợt nó thấy kindy và Chi núp sau của nhà
" làm gì vậy"- nó
" à không có gì hết"- cả hai đồng thanh
" à, sắp đi giao lưu với các tập đoàn rồi đó, giờ 9 giờ 45 rồi. Bụi bây lên sửa soạn đi, 10 giờ là đi rồi đó"- nó
" nhưng tao buồn ngủ"- cả ba đồng thanh đáp lần 2
" ĐI LÊNN..."- nó hét
" dạaaaaaa....."- cả bốn đứa lủi thủi bước lên lầu cùng với những túi xách hàng hiệu
Cho Boll xin thông báo với mọi người, tại vì mấy bữa nay boll mắc thi kiểm tra HKII nên thường không có thời gian rãnh lắm...hehe...nên có khi Boll sẽ dừng chuyện một thời gian......Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã theo dõi ộ truyện này....xin cảm ơn
CHAP 6: SỰ THẬT VỀ MỐI QUAN HỆ GIỮA NGƯỜI BẠN THÂN- TÔI SẼ BẮT CÔ PHẢI THAY THẾ CÔ ẤY!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.