Chương 124: Boss ???
Mộng Điệp Ký
01/11/2019
Phượng Sơ nhìn cái đầu bù xù như tổ chim của A
Lục đã lâu không gặp, tự hỏi hai giây, đến khi A Lục sắp ướt lạnh sống
lưng mới thả tay xuống.
A Lục nhìn dao găm sắc lạnh phản quang chói mắt dưới ánh mặt trời đã được thu hồi, thở hắt ra một hơi. Đứa nào nói công việc của hắn nhẹ nhàng? Đi ra đấy, ta đảm bảo không đánh chết nhà ngươi.
Đi theo bảo vệ Phượng Sơ đúng là một công việc đòi hỏi thử thách trái tim siêu cường, còn có độ nguy hiểm không hề nhẹ.
- A Lục, theo kịp nhé.
Ôi hân hạnh quá không nghĩ tới chị đại vẫn còn nhớ tới tên tui, cảm động đến nước mắt tuôn rơi, phải làm sao để dừng bây giờ? A Lục thề có trời đất là hắn chỉ mong Phượng Sơ quên phéng hắn đi mà thôi.
Dù vậy hắn cũng không dám hai lời, chị đại nói gì nghe nấy, thấy xe phía trước tăng tốc liền thúc giục tên lái xe đuổi theo, làm Phượng Sơ phật ý, ngươi không tưởng tượng được thảm trạng của chính bản thân mình đâu.
Nơi này không nên ở lâu, Phượng Sơ bây giờ là người của công chúng, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị phóng viên săn đuổi.
Không thể về nhà, vết tích va đập trên đuôi xe khó mà giấu được, Phượng Sơ không muốn người nhà lo lắng.
Cô hơi phân vân, cuối cùng rút điện thoại gọi cho một người.
- Tôi có thể đến luôn bây giờ không?
- Muốn mượn chỗ anh một chút. Tôi mang theo vài người được chứ?
- … được. Cảm ơn anh.
Cúp điện thoại, Phượng Sơ mở tin nhắn anh đã gửi địa chỉ đưa cho Vũ Minh, mình thì ngồi trên ghế phụ lái, trầm tư suy nghĩ về vụ truy đuổi ngày hôm nay.
Rõ ràng là có kẻ muốn bắt hoắc gây thương tích cho cô. A Lục đến sau hẳn là không phải cùng nhóm với bọn chúng.
Nói vậy tên nhóc đó từ lần trước bị cô tóm được sau vẫn ở ẩn nấp xung quanh đi theo cô?
Nhà riêng của Phó Diên Hựu không ngờ lại là penthouse tại một toà nhà sang trọng cách trụ sở giải trí Thần Hi không xa.
Liên Vô Trần đón cô ở ngay đại sảnh tầng trệt, mang theo cô và vài người bên cạnh đi vào thang máy riêng, lên thẳng tầng trên cùng.
Phượng Sơ vẫn đang suy nghĩ về việc vừa rồi, tự hỏi có nên đích thân ra tay xử lý kẻ sau màn kia, cô không chú ý tới có hai kẻ đứng sau lưng đang mắt đi mày lại trao đổi ngầm với nhau.
“Đồ ngốc, thế nào mà lại bị tóm sống rồi hả?”
“Đừng có gọi tôi là đồ ngốc, ông cứ thử làm công tác của tôi xem?”
“Vô dụng, thế mà lại khai ra boss rồi.”
“Không không, thề với trời, rõ ràng là tôi chỉ đi theo tới đây, tôi còn chưa nói mình là ai nữa mà.”
Tiếng chuông báo hiệu đã đến nơi, Liên Vô Trần thôi câu thông bằng ánh mắt với A Lục, tiến lên trước lần nữa quét vân tay, cánh cửa mới mở ra.
Phượng Sơ liếc mắt một cái, bảo mật gớm nhỉ, có vẻ như người bằng hữu này không chỉ đơn giản là một minh tinh như cô đã tưởng.
Ra khỏi thang máy lại tiếp tục qua một lần cửa nữa, Phượng Sơ mới có thể chân vào ngôi nhà của Phó Diên Hựu.
Anh ở sau cánh cửa chờ đợi, vừa thấy Phượng Sơ liền cho cô một nụ cười dịu dàng toả nắng.
- Hân hạnh được đón tiếp em, tiểu thư xinh đẹp.
- Cảm ơn vì anh đã không phiền khi tôi đến sớm hơn là lịch hẹn. Tôi có mang theo vài người, sẽ không có vấn đề gì chứ?
Lúc này Phó Diên Hựu mới rời tầm mắt khỏi cô nhìn đến những người phía sau, một thân ảnh trong đó làm Phó Diên Hựu không biết nói gì hơn.
A Lục nhìn ánh mắt Phó Diên Hựu đảo đến mình, bỗng run chân mà làm ra một hành động sau này tự ngẫm lại cũng thấy mình rất ngu, bật thốt lên.
- Boss…
Nói thật là lúc đó A Lục không nghĩ tới một câu của hắn vạch trần hết cả bí mật của ông chủ, hắn cứ nghĩ Phượng Sơ đã biết điều này rồi cơ, nếu không sao lại bảo hắn đi theo, rồi lại cùng đi đến địa bàn của boss nhà mình được cơ chứ.
Boss cũng chả từng nói là nếu cô ấy hỏi đến thì cứ nói thật còn gì.
Phượng Sơ nghe được lời thốt lên của A Lục, ồ lên một tiếng rất nhẹ, hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn A Lục ngu ngốc đi sau một cái, xong lại quay lại nhìn Phó Diên Hựu, cười như không cười.
- Xem ra chúng ta có rất nhiều chuyện để nói với nhau đây.
A Lục nhìn dao găm sắc lạnh phản quang chói mắt dưới ánh mặt trời đã được thu hồi, thở hắt ra một hơi. Đứa nào nói công việc của hắn nhẹ nhàng? Đi ra đấy, ta đảm bảo không đánh chết nhà ngươi.
Đi theo bảo vệ Phượng Sơ đúng là một công việc đòi hỏi thử thách trái tim siêu cường, còn có độ nguy hiểm không hề nhẹ.
- A Lục, theo kịp nhé.
Ôi hân hạnh quá không nghĩ tới chị đại vẫn còn nhớ tới tên tui, cảm động đến nước mắt tuôn rơi, phải làm sao để dừng bây giờ? A Lục thề có trời đất là hắn chỉ mong Phượng Sơ quên phéng hắn đi mà thôi.
Dù vậy hắn cũng không dám hai lời, chị đại nói gì nghe nấy, thấy xe phía trước tăng tốc liền thúc giục tên lái xe đuổi theo, làm Phượng Sơ phật ý, ngươi không tưởng tượng được thảm trạng của chính bản thân mình đâu.
Nơi này không nên ở lâu, Phượng Sơ bây giờ là người của công chúng, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị phóng viên săn đuổi.
Không thể về nhà, vết tích va đập trên đuôi xe khó mà giấu được, Phượng Sơ không muốn người nhà lo lắng.
Cô hơi phân vân, cuối cùng rút điện thoại gọi cho một người.
- Tôi có thể đến luôn bây giờ không?
- Muốn mượn chỗ anh một chút. Tôi mang theo vài người được chứ?
- … được. Cảm ơn anh.
Cúp điện thoại, Phượng Sơ mở tin nhắn anh đã gửi địa chỉ đưa cho Vũ Minh, mình thì ngồi trên ghế phụ lái, trầm tư suy nghĩ về vụ truy đuổi ngày hôm nay.
Rõ ràng là có kẻ muốn bắt hoắc gây thương tích cho cô. A Lục đến sau hẳn là không phải cùng nhóm với bọn chúng.
Nói vậy tên nhóc đó từ lần trước bị cô tóm được sau vẫn ở ẩn nấp xung quanh đi theo cô?
Nhà riêng của Phó Diên Hựu không ngờ lại là penthouse tại một toà nhà sang trọng cách trụ sở giải trí Thần Hi không xa.
Liên Vô Trần đón cô ở ngay đại sảnh tầng trệt, mang theo cô và vài người bên cạnh đi vào thang máy riêng, lên thẳng tầng trên cùng.
Phượng Sơ vẫn đang suy nghĩ về việc vừa rồi, tự hỏi có nên đích thân ra tay xử lý kẻ sau màn kia, cô không chú ý tới có hai kẻ đứng sau lưng đang mắt đi mày lại trao đổi ngầm với nhau.
“Đồ ngốc, thế nào mà lại bị tóm sống rồi hả?”
“Đừng có gọi tôi là đồ ngốc, ông cứ thử làm công tác của tôi xem?”
“Vô dụng, thế mà lại khai ra boss rồi.”
“Không không, thề với trời, rõ ràng là tôi chỉ đi theo tới đây, tôi còn chưa nói mình là ai nữa mà.”
Tiếng chuông báo hiệu đã đến nơi, Liên Vô Trần thôi câu thông bằng ánh mắt với A Lục, tiến lên trước lần nữa quét vân tay, cánh cửa mới mở ra.
Phượng Sơ liếc mắt một cái, bảo mật gớm nhỉ, có vẻ như người bằng hữu này không chỉ đơn giản là một minh tinh như cô đã tưởng.
Ra khỏi thang máy lại tiếp tục qua một lần cửa nữa, Phượng Sơ mới có thể chân vào ngôi nhà của Phó Diên Hựu.
Anh ở sau cánh cửa chờ đợi, vừa thấy Phượng Sơ liền cho cô một nụ cười dịu dàng toả nắng.
- Hân hạnh được đón tiếp em, tiểu thư xinh đẹp.
- Cảm ơn vì anh đã không phiền khi tôi đến sớm hơn là lịch hẹn. Tôi có mang theo vài người, sẽ không có vấn đề gì chứ?
Lúc này Phó Diên Hựu mới rời tầm mắt khỏi cô nhìn đến những người phía sau, một thân ảnh trong đó làm Phó Diên Hựu không biết nói gì hơn.
A Lục nhìn ánh mắt Phó Diên Hựu đảo đến mình, bỗng run chân mà làm ra một hành động sau này tự ngẫm lại cũng thấy mình rất ngu, bật thốt lên.
- Boss…
Nói thật là lúc đó A Lục không nghĩ tới một câu của hắn vạch trần hết cả bí mật của ông chủ, hắn cứ nghĩ Phượng Sơ đã biết điều này rồi cơ, nếu không sao lại bảo hắn đi theo, rồi lại cùng đi đến địa bàn của boss nhà mình được cơ chứ.
Boss cũng chả từng nói là nếu cô ấy hỏi đến thì cứ nói thật còn gì.
Phượng Sơ nghe được lời thốt lên của A Lục, ồ lên một tiếng rất nhẹ, hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn A Lục ngu ngốc đi sau một cái, xong lại quay lại nhìn Phó Diên Hựu, cười như không cười.
- Xem ra chúng ta có rất nhiều chuyện để nói với nhau đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.