Chương 123: Là người quen mà.
Mộng Điệp Ký
01/11/2019
Trước khi làm một vệ sĩ chuyên nghiệp, Vũ Minh
từng là một quân nhân thuộc binh chủng đặc công của Lục quân liên bang,
tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của cấp trên là kỷ luật đã ăn vào máu anh, Phượng Sơ vừa ra lệnh, Vũ Minh phải chấp hành.
Cũng không phải anh mù quáng, mà vì anh có lòng tin to lớn đối với cô chủ nhà mình. Dù danh nghĩa là vệ sĩ chuyên nghiệp nhưng Vũ Minh hiểu rõ, đối với cô chủ mình chỉ có chức trách tài xế kiêm trợ lý, kiêm tạp vụ mà thôi. Bởi vì cô ấy quá mạnh.
Luôn luôn theo sát cô chủ để Vũ Minh biết rõ thực lực của Phượng Sơ hơn nhiều người khác, dù những võ sĩ nổi tiếng thế giới, nếu đánh tay đôi với cô chủ, còn chưa biết là ai thắng ai thua đâu.
Lại còn cái đám lông trắng cô ấy tha từ Bắc Mỹ về nữa, kể cả ông bà chủ hay đám người hầu trong nhà đều cho rằng là một gia đình chó husky lông trắng, nhưng người đã từng vào sinh ra tử, từng làm nhiệm vụ trong rừng rậm hoang dã như anh thì vẫn nhìn ra được, chúng rõ ràng là một bầy sói.
Một bầy sói vì sợ uy của cô chủ mà ngoan như chó cún, nói vậy chứ không phải ai cũng có thể đến gần đám đó đâu nhé, ngoài trừ các thành viên của nhà họ Hoa thì chắc chỉ có bác Vinh và bác Mai là có thể đưa cơm cho đám dữ dằn ấy thôi.
Vũ Minh chấp hành tuyệt đối mệnh lệnh của mình khiến Phượng Sơ rất hài lòng, rất có dáng dấp của Điện tiền Chỉ huy sứ Thánh Dực Quân năm xưa luôn theo hầu bên cô.
Phượng Sơ khom người luồn qua hàng ghế trước trèo lên mở hộc tủ xép trước ghế lái, lấy ra ba con dao găm và chiếc búa thoát hiểm an toàn.
Vũ Minh đã ra khỏi đoạn đường đi ngược chiều, lao về hướng cầu Vĩnh Tuyên, khoảng giờ này chỉ có nơi đó là ít người qua lại nhất.
Ba chiếc xe kia thấy xe của Phượng Sơ đi về phía đường vắng hơn lập tức hưng phấn tăng tốc đuổi theo, để xem, lần này các ngươi còn trốn đi đâu.
Đường vắng xe cộ, không còn lo lắng sáng mai bất thình lình xuất hiện trên mặt báo, Phượng Sơ hài lòng với hoàn cảnh như vậy, quay sang Vũ Minh ra chỉ thị.
- Giữ tốc độ cao và khoảng cách với ba chiếc xe phía sau mười mét, nếu có xe vượt lên thì tăng tốc theo.
Cũng như Vũ Minh tin tưởng tuyệt đối vào vũ lực của Phượng Sơ, cô cũng tin vào tay lái của Vũ Minh, mà nếu có xảy ra vấn đề gì, Phượng Sơ cũng thừa tự tin có thể bảo vệ an toàn cho chính mình.
Khi ba chiếc xe phía sau đuổi theo đến khoảng cách Phượng Sơ định liệu, cô bỗng kéo mở cửa trời trên nóc xe nhô người ra, vung tay ném thẳng dao găm đi như phi đao, hai thanh dao liên tiếp bắn ra bay thẳng phía hai chiếc xe gần nhất, một trước một sau phát ra tiếng nổ đùng đùng.
Tình huống bất ngờ không kịp phòng bị, lốp trước của hai trước xe bị dao găm sắc nhọn đâm vào, ngay khi tiếp xúc linh lực Phượng Sơ nén trên dao găm lập tức nổ tung, lái xe hoảng loạn phanh gấp, mất tay lái đâm sầm vào nhau, kéo theo chiếc xe theo sát phía sau vào một tai nạn liên hoàn.
Thậm chí bọn chúng còn không kịp nã súng về phía cô. Mà dù chúng kịp nhả đạn, Phượng Sơ cũng tự tin vào tốc độ của cô có thể thụp xuống tránh được.
Phía sau lại xuất hiện thêm hai chiếc xe, cũng màu đen, Phượng Sơ nắn nắn con dao găm còn lại trong tay hừ lạnh, đám người này thật dai như đỉa. Vậy đừng trách cô không khách khí.
Lại thấy hai xe tách ra, một xe dừng lại chỗ ba chiếc xe tai nạn, một chiếc vẫn dồn theo cô. Cửa sổ xe đuổi phía sau kéo xuống, hừ, còn muốn bắn? Để xem dao của cô nhanh hơn hay tên kia vươn súng nhanh.
Phượng Sơ căng cánh tay, chuẩn bị phi đao ra thì từ cửa sổ xe phía sau ló ra một cái đầu rất quen, vung vẩy cánh tay loạn xạ gào rú.
- Phượng tỷ, hạ thủ lưu tình… người quen, người quen mà.
Cũng không phải anh mù quáng, mà vì anh có lòng tin to lớn đối với cô chủ nhà mình. Dù danh nghĩa là vệ sĩ chuyên nghiệp nhưng Vũ Minh hiểu rõ, đối với cô chủ mình chỉ có chức trách tài xế kiêm trợ lý, kiêm tạp vụ mà thôi. Bởi vì cô ấy quá mạnh.
Luôn luôn theo sát cô chủ để Vũ Minh biết rõ thực lực của Phượng Sơ hơn nhiều người khác, dù những võ sĩ nổi tiếng thế giới, nếu đánh tay đôi với cô chủ, còn chưa biết là ai thắng ai thua đâu.
Lại còn cái đám lông trắng cô ấy tha từ Bắc Mỹ về nữa, kể cả ông bà chủ hay đám người hầu trong nhà đều cho rằng là một gia đình chó husky lông trắng, nhưng người đã từng vào sinh ra tử, từng làm nhiệm vụ trong rừng rậm hoang dã như anh thì vẫn nhìn ra được, chúng rõ ràng là một bầy sói.
Một bầy sói vì sợ uy của cô chủ mà ngoan như chó cún, nói vậy chứ không phải ai cũng có thể đến gần đám đó đâu nhé, ngoài trừ các thành viên của nhà họ Hoa thì chắc chỉ có bác Vinh và bác Mai là có thể đưa cơm cho đám dữ dằn ấy thôi.
Vũ Minh chấp hành tuyệt đối mệnh lệnh của mình khiến Phượng Sơ rất hài lòng, rất có dáng dấp của Điện tiền Chỉ huy sứ Thánh Dực Quân năm xưa luôn theo hầu bên cô.
Phượng Sơ khom người luồn qua hàng ghế trước trèo lên mở hộc tủ xép trước ghế lái, lấy ra ba con dao găm và chiếc búa thoát hiểm an toàn.
Vũ Minh đã ra khỏi đoạn đường đi ngược chiều, lao về hướng cầu Vĩnh Tuyên, khoảng giờ này chỉ có nơi đó là ít người qua lại nhất.
Ba chiếc xe kia thấy xe của Phượng Sơ đi về phía đường vắng hơn lập tức hưng phấn tăng tốc đuổi theo, để xem, lần này các ngươi còn trốn đi đâu.
Đường vắng xe cộ, không còn lo lắng sáng mai bất thình lình xuất hiện trên mặt báo, Phượng Sơ hài lòng với hoàn cảnh như vậy, quay sang Vũ Minh ra chỉ thị.
- Giữ tốc độ cao và khoảng cách với ba chiếc xe phía sau mười mét, nếu có xe vượt lên thì tăng tốc theo.
Cũng như Vũ Minh tin tưởng tuyệt đối vào vũ lực của Phượng Sơ, cô cũng tin vào tay lái của Vũ Minh, mà nếu có xảy ra vấn đề gì, Phượng Sơ cũng thừa tự tin có thể bảo vệ an toàn cho chính mình.
Khi ba chiếc xe phía sau đuổi theo đến khoảng cách Phượng Sơ định liệu, cô bỗng kéo mở cửa trời trên nóc xe nhô người ra, vung tay ném thẳng dao găm đi như phi đao, hai thanh dao liên tiếp bắn ra bay thẳng phía hai chiếc xe gần nhất, một trước một sau phát ra tiếng nổ đùng đùng.
Tình huống bất ngờ không kịp phòng bị, lốp trước của hai trước xe bị dao găm sắc nhọn đâm vào, ngay khi tiếp xúc linh lực Phượng Sơ nén trên dao găm lập tức nổ tung, lái xe hoảng loạn phanh gấp, mất tay lái đâm sầm vào nhau, kéo theo chiếc xe theo sát phía sau vào một tai nạn liên hoàn.
Thậm chí bọn chúng còn không kịp nã súng về phía cô. Mà dù chúng kịp nhả đạn, Phượng Sơ cũng tự tin vào tốc độ của cô có thể thụp xuống tránh được.
Phía sau lại xuất hiện thêm hai chiếc xe, cũng màu đen, Phượng Sơ nắn nắn con dao găm còn lại trong tay hừ lạnh, đám người này thật dai như đỉa. Vậy đừng trách cô không khách khí.
Lại thấy hai xe tách ra, một xe dừng lại chỗ ba chiếc xe tai nạn, một chiếc vẫn dồn theo cô. Cửa sổ xe đuổi phía sau kéo xuống, hừ, còn muốn bắn? Để xem dao của cô nhanh hơn hay tên kia vươn súng nhanh.
Phượng Sơ căng cánh tay, chuẩn bị phi đao ra thì từ cửa sổ xe phía sau ló ra một cái đầu rất quen, vung vẩy cánh tay loạn xạ gào rú.
- Phượng tỷ, hạ thủ lưu tình… người quen, người quen mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.