Chương 45: Con mẹ nó, thật là buồn nôn
Vô Danh
20/01/2021
Nếu không phải trong đám cưới này, nhờ có đồng
nghiệp muộn tao Tiểu Lưu thì người vẫn luôn bị che mắt là tôi vẫn sẽ
luôn cảm thấy tên bất cứ phương diện nào, Lý Tĩnh đều là một cô gái tốt
đến độ không thể xoi mói được.
Nhưng bây giờ, cũng chính là vì nguyên nhân này mà toàn bộ ấn tượng của tôi với Lý Tĩnh đều thay đổi, lại thêm những đoạn video Tiểu Lưu gửi qua mail kia, tất cả đều khiến cho những "quá khứ kinh khủng" của Lý Tĩnh trở nên buồn nôn đến cực độ, tôi đã chắc chắn đây là Lý Tĩnh, không thể nghi ngờ được nữa.
Vốn dĩ là một ngày lành, vậy mà ai có ngờ được rằng vì chuyện này, tất cả ấn tượng của tôi về Lý Tĩnh đã thay đổi hoàn toàn.
Những video thô tục kia chẳng khác nào từng bàn tay đang tát thẳng vào mặt tôi, mà tôi của trước kia còn từng cảm thấy may mắn khi nhận được những trải nghiệm vui vẻ mà Lý Tĩnh mang lại. May mắn vì ông trời đã cho tôi tìm được một cô gái có thể ra phòng khách lại xuống được phòng bếp, hơn nữa còn rất quyến rũ!
Hóa ra những quyến rũ mà cô ta thể hiện ra đều được người khác dạy dỗ mà thành!
Điều làm tôi cảm thấy mình buồn nôn hơn nữa là khi trước, trong tiềm thức của mình, tôi từng lấy Lý Tĩnh ra để so sánh với Lan Lan, tôi còn từng nghĩ rằng phụ nữ trưởng thành quả là khác biết, quả là hơn đứt cô gái chưa trải đời, nhưng bây giờ xem ra tất cả đều là tự vả!
"Anh, anh nghe em, nhất định phải tỉnh táo lại, việc này không thể lỗ mãng được đâu!"
Tiểu Lưu thấy tôi âm trầm như vậy thì sợ hãi dặn dò. Tôi hít một hơi thật sâu, cảm thấy dễ chịu hơn một chút rồi mới trầm giọng đáp: "Ừ, tôi biết rồi, ra ngoài uống rượu đi."
Thấy tôi nói vậy, Tiểu Lưu chỉ có thể gật đầu đồng ý, cậu ta cứ đi sát theo tôi, không rời một bước ra khỏi nhà vệ sinh. Sau khi vào đại sảnh, những đồng nghiệp còn đang uống rượu đã say khướt gần hết, nhưng thấy tôi với Tiểu Lưu, họ vẫn lên tiếng chào hỏi.
"Anh, sao lâu thế, mọi người đang chờ anh uống rượu đây, qua đây nào, không được, anh phải uống trước!"
Không chờ các đồng nghiệp nhao nhao lên, tôi đã bưng ngay một ly rượu trắng trên bàn, ngửa đầu bực tức uống cạn ly rượu đế cao độ trong ánh mắt bàng hoàng của họ.
"Tửu lượng được lắm, nào, các anh cùng uống đi."
"Anh không sao đấy chứ?"
Tôi cười lắc đầu rồi xua xua tay với Tiểu Lưu: "Yên tâm, không có việc gì, cứ mặc kệ tôi, uống rượu đi."
Trong lúc nói chuyện, tôi lại đổ đầy rượu một lần nữa, sau một đợt này, tôi đã "đánh gục" mấy người nữa ngay tại chỗ.
"Anh, anh không thể tiếp tục uống thế này được, dễ có chuyện lắm!"
Lúc này ngay cả Tiểu Lưu cũng không nhìn nổi nửa, tôi ngồi phịch xuống ghế, cười khổ: "Được rồi, không cần phải khuyên tôi, tôi biết cả. Cậu bắt xe cho mọi người về là được rồi, chuyện của tôi cứ để tôi tự giải quyết, cậu yên tâm."
Tiểu Lưu thấy tôi cương quyết như vậy thì không tiếp tục khuyên nhủ nữa mà lần lượt tiễn các đồng nghiệp đi. Cuối cùng, vì vẫn không yên lòng, cậu ta lại dặn dò tôi thêm lần nữa rồi mới thở dài ra về.
Thấy người quen ở đây đã về gần hết, tôi cũng nhìn sang phía Lý Tĩnh. Khác với phía tôi, bên Lý Tĩnh vẫn còn rất nhiều người đang tụ tập và cười nói không ngừng, thậm chí họ còn chẳng để ý tới khoảng cách nam nữ, đôi khi sẽ có mấy lời nói đùa và những hành động tay chân mập mờ. Thấy cảnh này, ngọn lửa giận bị kìm nén suýt chút nữa đã bùng nổ, nhưng khi tôi đứng dậy thì cứ như bừng tỉnh hoặc đã nghĩ thoáng ra, tôi chỉ nhìn về phía Lý Tĩnh đứng cách đó không xa, cười khổ lắc đầu.
"Ngẫm lại, khi trước cứ tưởng lấy được bảo bối, cô ta sẽ khác với những cô gái non nớt, biết thay đổi tư thế lại biết thương người, sau đó mày cảm thấy như vậy thật là hưởng thụ phải không? Thật ra cô ả được người ta dạy dỗ mà thành! Ai chơi ai còn chưa biết!"
"Buồn nôn, con mẹ nó thật là buồn nôn!"
Những lời từ đáy lòng này chẳng khác nào một cái tát vừa giúp tôi tỉnh lại cũng vừa làm tôi thấy xấu hổ vì quá khứ.
"Yêu ai thì yêu, mẹ nó chứ, coi tao là thằng ngu. Mày chơi chán rồi thì muốn tìm người thành thật để lấy, mẹ nó, tao đào mộ tổ nhà mày hay như nào?"
Trong đầu toàn những ý nghĩ hỗn loạn như vậy, tôi không tới tìm Lý Tĩnh mà lắc lư đi ra cổng khách sạn, vừa hay có chiếc taxi chạy qua, tôi vẫy lại rồi lên xe. Sau khi báo ra một địa chỉ, tôi cũng mơ màng không biết đã qua bao lâu, cuối cùng tài xế phải đánh thức tôi dậy. Tôi móc một tờ màu đỏ trong túi quần ra cho tài xế, không để ý tới tiếng gọi của người kia mà bước thẳng tới mặt cỏ ở ven đường, nôn điên cuồng. Nghỉ ngơi một lát, tôi mới coi như tỉnh lại một chút.
"Sao lại uống nhiều rượu thế?"
Tôi say đến độ không mở nổi mắt thì nghe thấy tiếng nói quen thuộc vang lên.
Tôi bàng hoàng tưởng mình nằm mơ, tôi từ từ mở mắt, không dám tin là Lan Lan đang đứng ngay trước mặt mình: "Sao em lại ở đây? Không phải anh đang nằm mơ đấy chứ?"
Một cô gái với vóc dáng yêu kiều và khuôn mặt trang điểm nhẹ, mọi thứ thật giống ngày đầu chúng tôi quen nhau.
"Anh uống nhiều quá rồi, đi lên nhà em sửa sang lại một chút đi."
Lan Lan không nói thêm gì nữa, em bước tới trước mặt tôi, đỡ tôi lên và đi về nơi ở.
"Sao uống nhiều thế này, nhìn vết bẩn trên người anh kìa."
Lan Lan vừa nói vừa chỉnh sửa lại quần áo của tôi. Cho tới lúc này, tôi vẫn chưa hiểu vì sao mình lại chạy tới chỗ em, mãi cho tới khi toàn thân cảm thấy mát mẻ, tôi mới từ từ tỉnh táo lại. Hóa ra là lúc lên xe taxi, tôi đã nói địa chỉ của Lan Lan với tài xế nên mới xảy ra những chuyện sau đó.
"Do anh hiểu lầm em, xin lỗi em, xin lỗi."
Vừa nói, tôi vừa ôm chầm lấy Lan Lan. Cảm nhận được em đang khẽ run, tôi không kìm được mà nói về sự không cam tâm cũng như những chuyện mình đã phải nín nhịn. Hoàn cảnh quen thuộc cùng với tình yêu nồng nàn nhưng im lặng kia đã được phóng thích trong đêm nay.
Nhưng bây giờ, cũng chính là vì nguyên nhân này mà toàn bộ ấn tượng của tôi với Lý Tĩnh đều thay đổi, lại thêm những đoạn video Tiểu Lưu gửi qua mail kia, tất cả đều khiến cho những "quá khứ kinh khủng" của Lý Tĩnh trở nên buồn nôn đến cực độ, tôi đã chắc chắn đây là Lý Tĩnh, không thể nghi ngờ được nữa.
Vốn dĩ là một ngày lành, vậy mà ai có ngờ được rằng vì chuyện này, tất cả ấn tượng của tôi về Lý Tĩnh đã thay đổi hoàn toàn.
Những video thô tục kia chẳng khác nào từng bàn tay đang tát thẳng vào mặt tôi, mà tôi của trước kia còn từng cảm thấy may mắn khi nhận được những trải nghiệm vui vẻ mà Lý Tĩnh mang lại. May mắn vì ông trời đã cho tôi tìm được một cô gái có thể ra phòng khách lại xuống được phòng bếp, hơn nữa còn rất quyến rũ!
Hóa ra những quyến rũ mà cô ta thể hiện ra đều được người khác dạy dỗ mà thành!
Điều làm tôi cảm thấy mình buồn nôn hơn nữa là khi trước, trong tiềm thức của mình, tôi từng lấy Lý Tĩnh ra để so sánh với Lan Lan, tôi còn từng nghĩ rằng phụ nữ trưởng thành quả là khác biết, quả là hơn đứt cô gái chưa trải đời, nhưng bây giờ xem ra tất cả đều là tự vả!
"Anh, anh nghe em, nhất định phải tỉnh táo lại, việc này không thể lỗ mãng được đâu!"
Tiểu Lưu thấy tôi âm trầm như vậy thì sợ hãi dặn dò. Tôi hít một hơi thật sâu, cảm thấy dễ chịu hơn một chút rồi mới trầm giọng đáp: "Ừ, tôi biết rồi, ra ngoài uống rượu đi."
Thấy tôi nói vậy, Tiểu Lưu chỉ có thể gật đầu đồng ý, cậu ta cứ đi sát theo tôi, không rời một bước ra khỏi nhà vệ sinh. Sau khi vào đại sảnh, những đồng nghiệp còn đang uống rượu đã say khướt gần hết, nhưng thấy tôi với Tiểu Lưu, họ vẫn lên tiếng chào hỏi.
"Anh, sao lâu thế, mọi người đang chờ anh uống rượu đây, qua đây nào, không được, anh phải uống trước!"
Không chờ các đồng nghiệp nhao nhao lên, tôi đã bưng ngay một ly rượu trắng trên bàn, ngửa đầu bực tức uống cạn ly rượu đế cao độ trong ánh mắt bàng hoàng của họ.
"Tửu lượng được lắm, nào, các anh cùng uống đi."
"Anh không sao đấy chứ?"
Tôi cười lắc đầu rồi xua xua tay với Tiểu Lưu: "Yên tâm, không có việc gì, cứ mặc kệ tôi, uống rượu đi."
Trong lúc nói chuyện, tôi lại đổ đầy rượu một lần nữa, sau một đợt này, tôi đã "đánh gục" mấy người nữa ngay tại chỗ.
"Anh, anh không thể tiếp tục uống thế này được, dễ có chuyện lắm!"
Lúc này ngay cả Tiểu Lưu cũng không nhìn nổi nửa, tôi ngồi phịch xuống ghế, cười khổ: "Được rồi, không cần phải khuyên tôi, tôi biết cả. Cậu bắt xe cho mọi người về là được rồi, chuyện của tôi cứ để tôi tự giải quyết, cậu yên tâm."
Tiểu Lưu thấy tôi cương quyết như vậy thì không tiếp tục khuyên nhủ nữa mà lần lượt tiễn các đồng nghiệp đi. Cuối cùng, vì vẫn không yên lòng, cậu ta lại dặn dò tôi thêm lần nữa rồi mới thở dài ra về.
Thấy người quen ở đây đã về gần hết, tôi cũng nhìn sang phía Lý Tĩnh. Khác với phía tôi, bên Lý Tĩnh vẫn còn rất nhiều người đang tụ tập và cười nói không ngừng, thậm chí họ còn chẳng để ý tới khoảng cách nam nữ, đôi khi sẽ có mấy lời nói đùa và những hành động tay chân mập mờ. Thấy cảnh này, ngọn lửa giận bị kìm nén suýt chút nữa đã bùng nổ, nhưng khi tôi đứng dậy thì cứ như bừng tỉnh hoặc đã nghĩ thoáng ra, tôi chỉ nhìn về phía Lý Tĩnh đứng cách đó không xa, cười khổ lắc đầu.
"Ngẫm lại, khi trước cứ tưởng lấy được bảo bối, cô ta sẽ khác với những cô gái non nớt, biết thay đổi tư thế lại biết thương người, sau đó mày cảm thấy như vậy thật là hưởng thụ phải không? Thật ra cô ả được người ta dạy dỗ mà thành! Ai chơi ai còn chưa biết!"
"Buồn nôn, con mẹ nó thật là buồn nôn!"
Những lời từ đáy lòng này chẳng khác nào một cái tát vừa giúp tôi tỉnh lại cũng vừa làm tôi thấy xấu hổ vì quá khứ.
"Yêu ai thì yêu, mẹ nó chứ, coi tao là thằng ngu. Mày chơi chán rồi thì muốn tìm người thành thật để lấy, mẹ nó, tao đào mộ tổ nhà mày hay như nào?"
Trong đầu toàn những ý nghĩ hỗn loạn như vậy, tôi không tới tìm Lý Tĩnh mà lắc lư đi ra cổng khách sạn, vừa hay có chiếc taxi chạy qua, tôi vẫy lại rồi lên xe. Sau khi báo ra một địa chỉ, tôi cũng mơ màng không biết đã qua bao lâu, cuối cùng tài xế phải đánh thức tôi dậy. Tôi móc một tờ màu đỏ trong túi quần ra cho tài xế, không để ý tới tiếng gọi của người kia mà bước thẳng tới mặt cỏ ở ven đường, nôn điên cuồng. Nghỉ ngơi một lát, tôi mới coi như tỉnh lại một chút.
"Sao lại uống nhiều rượu thế?"
Tôi say đến độ không mở nổi mắt thì nghe thấy tiếng nói quen thuộc vang lên.
Tôi bàng hoàng tưởng mình nằm mơ, tôi từ từ mở mắt, không dám tin là Lan Lan đang đứng ngay trước mặt mình: "Sao em lại ở đây? Không phải anh đang nằm mơ đấy chứ?"
Một cô gái với vóc dáng yêu kiều và khuôn mặt trang điểm nhẹ, mọi thứ thật giống ngày đầu chúng tôi quen nhau.
"Anh uống nhiều quá rồi, đi lên nhà em sửa sang lại một chút đi."
Lan Lan không nói thêm gì nữa, em bước tới trước mặt tôi, đỡ tôi lên và đi về nơi ở.
"Sao uống nhiều thế này, nhìn vết bẩn trên người anh kìa."
Lan Lan vừa nói vừa chỉnh sửa lại quần áo của tôi. Cho tới lúc này, tôi vẫn chưa hiểu vì sao mình lại chạy tới chỗ em, mãi cho tới khi toàn thân cảm thấy mát mẻ, tôi mới từ từ tỉnh táo lại. Hóa ra là lúc lên xe taxi, tôi đã nói địa chỉ của Lan Lan với tài xế nên mới xảy ra những chuyện sau đó.
"Do anh hiểu lầm em, xin lỗi em, xin lỗi."
Vừa nói, tôi vừa ôm chầm lấy Lan Lan. Cảm nhận được em đang khẽ run, tôi không kìm được mà nói về sự không cam tâm cũng như những chuyện mình đã phải nín nhịn. Hoàn cảnh quen thuộc cùng với tình yêu nồng nàn nhưng im lặng kia đã được phóng thích trong đêm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.