Chương 46: Tiền boa
Vô Danh
20/01/2021
Với sự kích thích của cồn, thậm chí tôi đã quên đi những thứ tốt đẹp kia, thế nhưng sự mệt mỏi sau đêm say điên cuồng làm
tôi biết mình đã một lần nữa có được em.
Có được cô gái từng cố gắng rất nhiều vì tôi!
Nhưng khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, tôi không thấy bóng dáng của Lan Lan đâu, thậm chí cả khung cảnh vốn quen thuộc cũng trở nên lạ lẫm. Vì trong căn phòng này, ngoài những đồ gia dụng đơn giản thì không còn bất cứ vật phẩm nào khác. Nhất là khi thấy phong thư được đặt trên chiếc bàn nhỏ ở đầu giường, tôi đã có một dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên sau khi mở ra, chỉ thấy bên trong có mấy trăm đồng và một tờ giấy nhỏ.
"Anh à, em đi đây, không cần tìm em. Cứ ngỡ rằng em sẽ dần quên được anh, có thể đặt anh trong sâu thẳm trái tim mình, thế nhưng tới khi gặp lại em mới biết, hóa ra một ngày không có anh, em sẽ rất cô đơn. Cảm ơn anh đã mang lại cho em tất cả những hồi ức tốt đẹp, em cũng sẽ mang theo chúng đi tìm hạnh phúc nhỏ của bản thân mình. Em từng không muốn mất anh biết bao, cũng từng khóc lóc, rơi lệ khi không có anh. Nhưng sau đó, em đã từ từ nghĩ thoáng hơn rồi, yêu một người không nhất định phải có được người đó mà là có thể buông bỏ người ấy, để họ có được hạnh phúc của mình. Chúc anh hạnh phúc và vui vẻ, em yêu anh."
Nhìn mảnh giấy nhỏ mà Lan Lan để lại cùng vài trăm đồng tiền, tôi nhớ lại "chuyện nhỏ" chỉ thuộc về chúng tôi. Nguyên nhân của số tiền này phải ngược dòng nhớ lại khi chúng tôi mới quen nhau, tôi đã để quên một bao lì xì trong quần áo rồi sau đó không lấy lại. Về sau, khi đã có quan hệ với Lan Lan một thời gian, chúng tôi từng trêu đùa nhau về nó, em nói rằng tôi đã dùng một bao lì xì để lừa gạt và có được em. Tôi cũng trêu em rằng coi như đó là "tiền boa" để em ở bên tôi, không thể để em làm việc không công được.
Với lời trêu chọc này của tôi, Lan Lan cũng xấu hổ đỏ mặt thầm thì rằng một ngày nào đó em sẽ để tôi bỏ công sức ra, sau đó em cho tôi chút "tiền boa". Nhớ lại tất cả làm tôi có cảm giác như đang trong mộng, đồng thời tôi cũng đau đớn ôm đầu vì cơn say.
"Bảo anh tìm hạnh phúc thuộc về mình ư?"
Tôi lẩm bẩm rồi tự trả lời: "Nhưng hạnh phúc của anh chính là thời gian trong quá khứ kia."
Sau đó tôi như điên loạn lục điện thoại di động, tìm số của Lan Lan để gọi cho em.
Tiếng máy bận!
Trong lúc lạc lõng như vậy, tôi nhớ tới Vân Vân và lập tức gọi cho cô.
Máy bận!
Sau khi liên tục gọi mấy cuộc, tôi phải thừa nhận rằng có lẽ mình đã thực sự mất đi một người con gái đáng để tôi yêu hết lòng.
Ngay lúc này, khi tôi cảm thấy hoang mang, thậm chí là hận bản thân mình thì điện thoại của nhà gọi tới, báo cho tôi một tin xấu.
Mẹ tôi ốm phải nhập viện.
Hỏi ra thì mới biết vì mệt nhọc thời gian dài nên sức khỏe của mẹ tôi đã suy yếu, bây giờ chưa biết tình hình chính xác ra sao, bà còn ở bệnh viện để kiểm tra.
Không hề do dự, tôi lập tức quyết định về nhà.
Tôi không biết vì sao cuộc sống của mình lại thành ra thế này. Làm việc thì không cần nói, đó là thứ thói quen đã hình thành thì không thay đổi, từ chín giờ sáng tới năm giờ chiều, lặp lại như một đường thẳng.
Nhưng những chuyện lớn về mặt tình cảm đã xảy ra mới là thứ làm tôi đau đầu, đầu tiên là hiểu lầm Lan Lan, sau đó lại nhầm tưởng Lý Tĩnh là người phù hợp nhất để kết hôn. Để rồi kết quả là tôi phải nhận ra và đối diện với hiện thực tàn khốc, tôi không thể chấp nhận được quá khứ của cô ta.
Tôi muốn về lại lúc ban đầu với Lan Lan, thế nhưng em như chưa bao giờ xuất hiện trong đời tôi, em biến mất không còn dấu vết.
Vào lúc tôi đang mong muốn thay đổi và cứu vãn mọi việc thì lại nhận được tin mẹ nằm viện!
Những sự việc dồn dập này làm tôi sinh ra ý nghĩ mình cần tránh né một thời gian để bình tĩnh lại. Lúc tôi xin phép nghỉ ở công ty và lên đường về nhà, Lý Tĩnh bắt đầu gọi liên tục cho tôi, thậm chí còn gửi cả wechat. Từ nội dung những tin tức này, có thể thấy được Lý Tĩnh đang nổi nóng vì tôi "biến mất", nhất là lúc này, khi hôn lễ vừa xong xuôi như vậy thì việc này là biểu hiện của việc vô trách nhiệm. Còn tôi thì đã hiểu rõ những chuyện trong quá khứ của cô ta nên chẳng muốn phản ứng lại, nhưng sau khi tỉnh táo rồi, tôi vẫn không thẳng thắn làm rõ mọi chuyện mà chỉ trả lời bằng một tin nhắn ngắn gọn.
"Mẹ ốm nằm viện, anh phải về vài hôm."
Phải công nhận rằng Lý Tĩnh rất khá về mặt đối nhân xử thế, sau khi biết nguyên nhân đi mà không từ biệt của tôi, cô ta không tiếp tục hỏi dồn nữa mà chỉ gửi tin âm thanh cho tôi, nói rằng giờ chúng tôi đã kết hôn, sau này có việc thì tốt nhất nên cùng bàn bạc. Ngoài điểm này ra, Lý Tĩnh cũng đưa ra ý kiến rằng cô ta cũng sẽ xin nghỉ phép về thăm.
Nhưng tôi còn mâu thuẫn với cô ta, thậm chí khi nhìn những video kia tôi cũng thấy thật khó chịu và buồn nôn nên đã từ chối yêu cầu của cô ta.
Nói thật, so với hành vi của Lý Tĩnh trong quá khứ, bây giờ tôi mới nhận ra nếu Lan Lan có ở bên lão hói thật và xảy ra chuyện gì đó thì tôi cũng chấp nhận được. Trước kia không có gì để so sánh nên tôi không chấp nhận nổi, nhưng bây giờ có video của Lý Tĩnh rồi thì những chuyện liên quan tới Lan Lan trước đây quả chẳng đáng để nhắc đến. Nhưng phải công nhận rằng dù mọi việc đã tới nước này, tôi vẫn không biết phải xử lý và đối mặt với Lý Tĩnh ra sao, mặc dù chúng tôi đã kết hôn nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận được. Có lẽ chờ một thời gian nữa khi tôi đã tỉnh táo và nghe một vài góc nhìn của người lớn trong nhà về hôn nhân, tôi sẽ có thể dần dần chấp nhận Lý Tĩnh.
Đương nhiên tất cả những suy nghĩ đó chỉ nằm trong tưởng tượng của tôi thôi, còn việc cuối cùng sẽ xử lý và đối mặt thế nào thì tôi cũng chưa biết.
Sau khi về tới thị trấn, tôi không về nhà mà đi thẳng tới bệnh viện gặp người thân và tìm hiểu tin tức về bệnh của mẹ, biết được không có gì đáng ngại và được mọi người giục về nghỉ ngơi, tôi cũng về để tiện thể sau đó sẽ mang chút đồ vật cần thiết khi nằm viện tới.
Qua một thời gian trị liệu, mẹ tôi đã không có vấn đề gì, bà chỉ quá mệt và thêm biến chứng của bệnh cao huyết áp nên mới ngất xỉu thôi. Thấy bệnh cao huyết áp không có thuốc đặc trị nào mà chỉ có thể chăm sóc và sử dụng thuốc huyết áp đúng hạn nên mẹ tôi cũng xuất viện sớm để về nhà an dưỡng.
Có được cô gái từng cố gắng rất nhiều vì tôi!
Nhưng khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, tôi không thấy bóng dáng của Lan Lan đâu, thậm chí cả khung cảnh vốn quen thuộc cũng trở nên lạ lẫm. Vì trong căn phòng này, ngoài những đồ gia dụng đơn giản thì không còn bất cứ vật phẩm nào khác. Nhất là khi thấy phong thư được đặt trên chiếc bàn nhỏ ở đầu giường, tôi đã có một dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên sau khi mở ra, chỉ thấy bên trong có mấy trăm đồng và một tờ giấy nhỏ.
"Anh à, em đi đây, không cần tìm em. Cứ ngỡ rằng em sẽ dần quên được anh, có thể đặt anh trong sâu thẳm trái tim mình, thế nhưng tới khi gặp lại em mới biết, hóa ra một ngày không có anh, em sẽ rất cô đơn. Cảm ơn anh đã mang lại cho em tất cả những hồi ức tốt đẹp, em cũng sẽ mang theo chúng đi tìm hạnh phúc nhỏ của bản thân mình. Em từng không muốn mất anh biết bao, cũng từng khóc lóc, rơi lệ khi không có anh. Nhưng sau đó, em đã từ từ nghĩ thoáng hơn rồi, yêu một người không nhất định phải có được người đó mà là có thể buông bỏ người ấy, để họ có được hạnh phúc của mình. Chúc anh hạnh phúc và vui vẻ, em yêu anh."
Nhìn mảnh giấy nhỏ mà Lan Lan để lại cùng vài trăm đồng tiền, tôi nhớ lại "chuyện nhỏ" chỉ thuộc về chúng tôi. Nguyên nhân của số tiền này phải ngược dòng nhớ lại khi chúng tôi mới quen nhau, tôi đã để quên một bao lì xì trong quần áo rồi sau đó không lấy lại. Về sau, khi đã có quan hệ với Lan Lan một thời gian, chúng tôi từng trêu đùa nhau về nó, em nói rằng tôi đã dùng một bao lì xì để lừa gạt và có được em. Tôi cũng trêu em rằng coi như đó là "tiền boa" để em ở bên tôi, không thể để em làm việc không công được.
Với lời trêu chọc này của tôi, Lan Lan cũng xấu hổ đỏ mặt thầm thì rằng một ngày nào đó em sẽ để tôi bỏ công sức ra, sau đó em cho tôi chút "tiền boa". Nhớ lại tất cả làm tôi có cảm giác như đang trong mộng, đồng thời tôi cũng đau đớn ôm đầu vì cơn say.
"Bảo anh tìm hạnh phúc thuộc về mình ư?"
Tôi lẩm bẩm rồi tự trả lời: "Nhưng hạnh phúc của anh chính là thời gian trong quá khứ kia."
Sau đó tôi như điên loạn lục điện thoại di động, tìm số của Lan Lan để gọi cho em.
Tiếng máy bận!
Trong lúc lạc lõng như vậy, tôi nhớ tới Vân Vân và lập tức gọi cho cô.
Máy bận!
Sau khi liên tục gọi mấy cuộc, tôi phải thừa nhận rằng có lẽ mình đã thực sự mất đi một người con gái đáng để tôi yêu hết lòng.
Ngay lúc này, khi tôi cảm thấy hoang mang, thậm chí là hận bản thân mình thì điện thoại của nhà gọi tới, báo cho tôi một tin xấu.
Mẹ tôi ốm phải nhập viện.
Hỏi ra thì mới biết vì mệt nhọc thời gian dài nên sức khỏe của mẹ tôi đã suy yếu, bây giờ chưa biết tình hình chính xác ra sao, bà còn ở bệnh viện để kiểm tra.
Không hề do dự, tôi lập tức quyết định về nhà.
Tôi không biết vì sao cuộc sống của mình lại thành ra thế này. Làm việc thì không cần nói, đó là thứ thói quen đã hình thành thì không thay đổi, từ chín giờ sáng tới năm giờ chiều, lặp lại như một đường thẳng.
Nhưng những chuyện lớn về mặt tình cảm đã xảy ra mới là thứ làm tôi đau đầu, đầu tiên là hiểu lầm Lan Lan, sau đó lại nhầm tưởng Lý Tĩnh là người phù hợp nhất để kết hôn. Để rồi kết quả là tôi phải nhận ra và đối diện với hiện thực tàn khốc, tôi không thể chấp nhận được quá khứ của cô ta.
Tôi muốn về lại lúc ban đầu với Lan Lan, thế nhưng em như chưa bao giờ xuất hiện trong đời tôi, em biến mất không còn dấu vết.
Vào lúc tôi đang mong muốn thay đổi và cứu vãn mọi việc thì lại nhận được tin mẹ nằm viện!
Những sự việc dồn dập này làm tôi sinh ra ý nghĩ mình cần tránh né một thời gian để bình tĩnh lại. Lúc tôi xin phép nghỉ ở công ty và lên đường về nhà, Lý Tĩnh bắt đầu gọi liên tục cho tôi, thậm chí còn gửi cả wechat. Từ nội dung những tin tức này, có thể thấy được Lý Tĩnh đang nổi nóng vì tôi "biến mất", nhất là lúc này, khi hôn lễ vừa xong xuôi như vậy thì việc này là biểu hiện của việc vô trách nhiệm. Còn tôi thì đã hiểu rõ những chuyện trong quá khứ của cô ta nên chẳng muốn phản ứng lại, nhưng sau khi tỉnh táo rồi, tôi vẫn không thẳng thắn làm rõ mọi chuyện mà chỉ trả lời bằng một tin nhắn ngắn gọn.
"Mẹ ốm nằm viện, anh phải về vài hôm."
Phải công nhận rằng Lý Tĩnh rất khá về mặt đối nhân xử thế, sau khi biết nguyên nhân đi mà không từ biệt của tôi, cô ta không tiếp tục hỏi dồn nữa mà chỉ gửi tin âm thanh cho tôi, nói rằng giờ chúng tôi đã kết hôn, sau này có việc thì tốt nhất nên cùng bàn bạc. Ngoài điểm này ra, Lý Tĩnh cũng đưa ra ý kiến rằng cô ta cũng sẽ xin nghỉ phép về thăm.
Nhưng tôi còn mâu thuẫn với cô ta, thậm chí khi nhìn những video kia tôi cũng thấy thật khó chịu và buồn nôn nên đã từ chối yêu cầu của cô ta.
Nói thật, so với hành vi của Lý Tĩnh trong quá khứ, bây giờ tôi mới nhận ra nếu Lan Lan có ở bên lão hói thật và xảy ra chuyện gì đó thì tôi cũng chấp nhận được. Trước kia không có gì để so sánh nên tôi không chấp nhận nổi, nhưng bây giờ có video của Lý Tĩnh rồi thì những chuyện liên quan tới Lan Lan trước đây quả chẳng đáng để nhắc đến. Nhưng phải công nhận rằng dù mọi việc đã tới nước này, tôi vẫn không biết phải xử lý và đối mặt với Lý Tĩnh ra sao, mặc dù chúng tôi đã kết hôn nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận được. Có lẽ chờ một thời gian nữa khi tôi đã tỉnh táo và nghe một vài góc nhìn của người lớn trong nhà về hôn nhân, tôi sẽ có thể dần dần chấp nhận Lý Tĩnh.
Đương nhiên tất cả những suy nghĩ đó chỉ nằm trong tưởng tượng của tôi thôi, còn việc cuối cùng sẽ xử lý và đối mặt thế nào thì tôi cũng chưa biết.
Sau khi về tới thị trấn, tôi không về nhà mà đi thẳng tới bệnh viện gặp người thân và tìm hiểu tin tức về bệnh của mẹ, biết được không có gì đáng ngại và được mọi người giục về nghỉ ngơi, tôi cũng về để tiện thể sau đó sẽ mang chút đồ vật cần thiết khi nằm viện tới.
Qua một thời gian trị liệu, mẹ tôi đã không có vấn đề gì, bà chỉ quá mệt và thêm biến chứng của bệnh cao huyết áp nên mới ngất xỉu thôi. Thấy bệnh cao huyết áp không có thuốc đặc trị nào mà chỉ có thể chăm sóc và sử dụng thuốc huyết áp đúng hạn nên mẹ tôi cũng xuất viện sớm để về nhà an dưỡng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.