Chương 25: Không làm thì không chết
Vô Danh
20/01/2021
Dù tôi đã hiểu rõ đạo lý ấy nhưng khi tự mình rơi vào hoàn cảnh khốn cùng thì lại không thể khống chế cảm xúc với đối phương.
Giống như hiện giờ, quan hệ của tôi và Lan Lan đã xuất hiện vết rách, muốn bù đắp lại cũng được thôi, thế nhưng sẽ không thể nào quay lại giống hệt như trước kia được nữa.
Nhất là sau khi bị tôi hét vào mặt câu nói khiến người khác không thể quên nổi kia, Lan Lan bắt đầu trở nên lạnh như băng.
Em lạnh lùng nhìn tôi chằm chặp, nhìn tới mức tôi bắt đầu chột dạ, dưới tình cảnh như thế, cảm giác giống như tôi mới là người ra ngoài qua đêm với lão hói kia vậy!
Ôi đàn bà là không thể chiều quen được, bạn mà xin lỗi họ là họ sẽ càng được nước lấn tới!
Nếu bạn mà quỳ sụp xuống thì họ sẽ không còn gì để nói cả!
Có điều, nếu là lúc trước cãi vã vớ vẩn, nói những lời quá trớn lúc tức nhau thì có lẽ tôi sẽ lập tức nghĩ cách để dỗ em ấy ngay.
Thế nhưng với tôi mà nói, đây đã là vấn đề nguyên tắc rồi, tôi cũng là kẻ cứng đầu, tính tình lại còn rất bướng bỉnh.
Thế nên, trong tình cảnh này tôi cũng đã hiểu rõ nguyên nhân vì sao em lại làm như vậy.
Không khác lắm với những gì em nói, vì tôi không thể cho em cuộc sống mà em muốn, em chỉ là không muốn chịu khổ cùng tôi thôi.
“Được rồi, là tôi...”
Tôi vừa há miệng thì em đã xua tay.
Trực tiếp cắt ngang lời tôi, lạnh lùng thốt lên:
“Anh không cần nói nhiều, tôi hiểu rồi.”
Việc đã tới nước này thì tôi chẳng còn gì để tiếc nuối cả.
Những gì nhìn thấy chỉ là phong cảnh ven đường.
Chỉ có tự mình cảm nhận mới thật sự là cuộc sống.
Thế nên, khi tôi đi giữa đám người nhộp nhịp lại bất giác liếm được vị nước mắt rơi trên môi.
Ừ, cái thành phố này, còn cả gió bụi sẽ luôn che mờ mắt nhìn!
“Cuộc sống chẳng dài cũng chẳng ngắn này thật sự mệt mỏi quá.”
Sau khi bị tổn thương bởi chuyện tình cảm, là một người đàn ông cũng xem như đã trưởng thành nên tôi không lãng phí quá nhiều thời gian đau khổ.
Có lẽ tại tôi căn bản không muốn nghĩ lại tình yêu tưởng chừng khắc cốt ghi tâm ấy, bởi vì trả giá mà không được báo đáp ư?
Cũng có thể do sau khi đã dốc hết tâm sức lại đổi về kết cục “thê thảm” như vậy ư?
Tóm lại bất kể thế nào thì tôi cũng tận lực để không phải nghĩ lại những chuyện đã qua nữa, rồi cũng từ từ hiểu rõ chút chuyện.
Đó chính là không cần biết bạn ở thời đại nào, chỉ cần sống ở trên đời này thì tiền là thứ không thể thiếu được.
Chỉ có nâng cao năng lực lên, như vậy đến chín mươi chín phần trăm mọi chuyện đều có thể dùng tiền để xử lý.
Về một phần trăm còn lại, có lẽ căn bản do bạn không có tiền nên mới không giải quyết được thôi.
Giống như người đàn bà đó đã nói với tôi vậy, cố gắng làm việc, nhận được kết quả không phải vì bất cứ ai mà là tôi đương nhiên phải thật cố gắng!
Cuộc sống của tôi sau đó lại giống như ngày trước, tôi vẫn điên cuồng làm việc, liều mạng tăng ca.
Tôi cũng không biết mình có thể duy trì trạng thái làm việc như Tam Lang liều mạng thế này được bao lâu, thậm chí ngay chính bản thân tôi cũng coi trạng thái này trở thành chuyện bình thường rồi.
Tới một ngày nhận được cuộc gọi từ một số điện thoại lạ, tôi mới bực dọc nghĩ lại, trong những ngày liều mạng làm việc vừa qua hình như mình không cho ai số điện thoại thì phải.
Khi tôi nhấn nút nhận cuộc gọi xong thì nghe thấy một giọng nữ êm tai vang lên:
“Nếu tôi không liên hệ có phải anh định không bao giờ gọi cho tôi không thế?”
Đột ngột bị hỏi thế này làm tôi ngẩn ra, khách sáo đáp lại:
“Ừm, chào cô, xin hỏi ai đấy ạ?”
Đầu kia im lặng, sau đó là tiếng cười khẽ, rồi một cái tên được đọc lên.
Lý Tĩnh.
Quả thực tôi không có ấn tượng gì về cái tên này cả, căn bản cũng không nhớ nổi đã từng quen người phụ nữ nào có tên “Lý Tĩnh” hết.
“Ngại quá, tôi không nhận ra cô, rất tiếc là tôi còn đang có chút việc, có gì chúng ta liên hệ sau nhé.”
Nói xong câu đó tôi lập tức ngắt máy.
Căn bản tôi chẳng để chuyện này trong lòng, vả lại đã trải qua đoạn tình cảm trước đây, dù giờ tôi sẽ cố gắng không nhắc tới tên em nữa, nhưng chuyện cũ lại khiến lòng tôi nảy sinh cảm xúc kháng cự với tình cảm.
Chỉ vừa thất thần một lát mà đã nghĩ quá nhiều chuyện.
Tôi nhanh chóng lắc đầu, muốn lắc văng hết mấy chuyện “không vui” ra khỏi não, ổn định lại tâm trạng xong tôi tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Nhưng đúng lúc này điện thoại của tôi lại réo vang, tôi không cần xem số gọi tới đã bắt máy.
“Tôi nói rồi mà cô không hiểu hả, có gì thì nói sau đi, giờ tôi đang...”
Thế nhưng không để tôi nói xong đầu kia đã vang lên âm thanh làm tôi phải xấu hổ, sau đó tôi áy náy nói:
“Mẹ à, vừa rồi con không xem ai gọi, còn tưởng người nào gọi nhầm cơ.”
Không thể không nói người nhà vĩnh viễn cũng sẽ không hề trách móc bạn.
Nhất là cha mẹ, dù ít nhiều gì cũng sẽ bất đồng ý kiến tại một số chuyện, nhưng họ chắc chắn là hai người yêu thương bạn nhất trên đời.
“Ừ, thật ra cũng không có việc gì đâu, chỉ là lâu lắm rồi không thấy con gọi về nhà.”
Trước đây vì chuyện mua phòng ở nên lòng tôi có chút khúc mắc với người nhà, lại thêm thời gian qua tâm trạng tôi rất tệ nên đã lâu chưa gọi về quê rồi.
Nghĩ tới đây tôi áy náy đáp:
“Dạ, con bận việc quá, nhưng con vẫn khỏe, mẹ và ba cứ yên tâm đi ạ.”
“Ừ, không sao là tốt rồi. Mà này, mấy hôm trước ở nhà có giới thiệu đối tượng cho con đấy, con đã liên lạc với người ta chưa?”
Khi mẹ vừa hỏi câu này thì cô gái tên “Lý Tĩnh” vừa rồi gọi tới lập tức xuất hiện trong đầu tôi.
“Có phải cái cô tên Lý Tĩnh không mẹ?”
Tôi ngập ngừng hỏi lại.
Quả nhiên đúng như tôi dự đoán.
Sau đó tôi hiểu ra nguyên nhân của cuộc gọi này, vì tôi nói chuyện quá quắt với Lý Tĩnh, khiến cô ấy cho rằng tôi không tôn trọng mình nên mới liên hệ với bà mối, sau đó thì ở nhà lại gọi tới cho tôi.
Nói chút chuyện linh tinh với người nhà xong tôi gác máy, bất đắc dĩ nghĩ lại.
“Cô gái tên Lý Tĩnh này đúng là thú vị thật, thôi, bất kể thế nào thì vẫn nên liên hệ đã, nếu không người nhà mình lại không ăn nói được với bà mối bên kia.”
Sở dĩ trong lòng tôi quyết định như vậy thật ra nguyên nhân lớn nhất cũng vì suy xét cho người nhà, dù sao nông thôn và thành thị vẫn rất khác, ở thành phố thì bạn có thể không cần biết tới hàng xóm ở ngay đối diện cũng được.
Giống như hiện giờ, quan hệ của tôi và Lan Lan đã xuất hiện vết rách, muốn bù đắp lại cũng được thôi, thế nhưng sẽ không thể nào quay lại giống hệt như trước kia được nữa.
Nhất là sau khi bị tôi hét vào mặt câu nói khiến người khác không thể quên nổi kia, Lan Lan bắt đầu trở nên lạnh như băng.
Em lạnh lùng nhìn tôi chằm chặp, nhìn tới mức tôi bắt đầu chột dạ, dưới tình cảnh như thế, cảm giác giống như tôi mới là người ra ngoài qua đêm với lão hói kia vậy!
Ôi đàn bà là không thể chiều quen được, bạn mà xin lỗi họ là họ sẽ càng được nước lấn tới!
Nếu bạn mà quỳ sụp xuống thì họ sẽ không còn gì để nói cả!
Có điều, nếu là lúc trước cãi vã vớ vẩn, nói những lời quá trớn lúc tức nhau thì có lẽ tôi sẽ lập tức nghĩ cách để dỗ em ấy ngay.
Thế nhưng với tôi mà nói, đây đã là vấn đề nguyên tắc rồi, tôi cũng là kẻ cứng đầu, tính tình lại còn rất bướng bỉnh.
Thế nên, trong tình cảnh này tôi cũng đã hiểu rõ nguyên nhân vì sao em lại làm như vậy.
Không khác lắm với những gì em nói, vì tôi không thể cho em cuộc sống mà em muốn, em chỉ là không muốn chịu khổ cùng tôi thôi.
“Được rồi, là tôi...”
Tôi vừa há miệng thì em đã xua tay.
Trực tiếp cắt ngang lời tôi, lạnh lùng thốt lên:
“Anh không cần nói nhiều, tôi hiểu rồi.”
Việc đã tới nước này thì tôi chẳng còn gì để tiếc nuối cả.
Những gì nhìn thấy chỉ là phong cảnh ven đường.
Chỉ có tự mình cảm nhận mới thật sự là cuộc sống.
Thế nên, khi tôi đi giữa đám người nhộp nhịp lại bất giác liếm được vị nước mắt rơi trên môi.
Ừ, cái thành phố này, còn cả gió bụi sẽ luôn che mờ mắt nhìn!
“Cuộc sống chẳng dài cũng chẳng ngắn này thật sự mệt mỏi quá.”
Sau khi bị tổn thương bởi chuyện tình cảm, là một người đàn ông cũng xem như đã trưởng thành nên tôi không lãng phí quá nhiều thời gian đau khổ.
Có lẽ tại tôi căn bản không muốn nghĩ lại tình yêu tưởng chừng khắc cốt ghi tâm ấy, bởi vì trả giá mà không được báo đáp ư?
Cũng có thể do sau khi đã dốc hết tâm sức lại đổi về kết cục “thê thảm” như vậy ư?
Tóm lại bất kể thế nào thì tôi cũng tận lực để không phải nghĩ lại những chuyện đã qua nữa, rồi cũng từ từ hiểu rõ chút chuyện.
Đó chính là không cần biết bạn ở thời đại nào, chỉ cần sống ở trên đời này thì tiền là thứ không thể thiếu được.
Chỉ có nâng cao năng lực lên, như vậy đến chín mươi chín phần trăm mọi chuyện đều có thể dùng tiền để xử lý.
Về một phần trăm còn lại, có lẽ căn bản do bạn không có tiền nên mới không giải quyết được thôi.
Giống như người đàn bà đó đã nói với tôi vậy, cố gắng làm việc, nhận được kết quả không phải vì bất cứ ai mà là tôi đương nhiên phải thật cố gắng!
Cuộc sống của tôi sau đó lại giống như ngày trước, tôi vẫn điên cuồng làm việc, liều mạng tăng ca.
Tôi cũng không biết mình có thể duy trì trạng thái làm việc như Tam Lang liều mạng thế này được bao lâu, thậm chí ngay chính bản thân tôi cũng coi trạng thái này trở thành chuyện bình thường rồi.
Tới một ngày nhận được cuộc gọi từ một số điện thoại lạ, tôi mới bực dọc nghĩ lại, trong những ngày liều mạng làm việc vừa qua hình như mình không cho ai số điện thoại thì phải.
Khi tôi nhấn nút nhận cuộc gọi xong thì nghe thấy một giọng nữ êm tai vang lên:
“Nếu tôi không liên hệ có phải anh định không bao giờ gọi cho tôi không thế?”
Đột ngột bị hỏi thế này làm tôi ngẩn ra, khách sáo đáp lại:
“Ừm, chào cô, xin hỏi ai đấy ạ?”
Đầu kia im lặng, sau đó là tiếng cười khẽ, rồi một cái tên được đọc lên.
Lý Tĩnh.
Quả thực tôi không có ấn tượng gì về cái tên này cả, căn bản cũng không nhớ nổi đã từng quen người phụ nữ nào có tên “Lý Tĩnh” hết.
“Ngại quá, tôi không nhận ra cô, rất tiếc là tôi còn đang có chút việc, có gì chúng ta liên hệ sau nhé.”
Nói xong câu đó tôi lập tức ngắt máy.
Căn bản tôi chẳng để chuyện này trong lòng, vả lại đã trải qua đoạn tình cảm trước đây, dù giờ tôi sẽ cố gắng không nhắc tới tên em nữa, nhưng chuyện cũ lại khiến lòng tôi nảy sinh cảm xúc kháng cự với tình cảm.
Chỉ vừa thất thần một lát mà đã nghĩ quá nhiều chuyện.
Tôi nhanh chóng lắc đầu, muốn lắc văng hết mấy chuyện “không vui” ra khỏi não, ổn định lại tâm trạng xong tôi tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Nhưng đúng lúc này điện thoại của tôi lại réo vang, tôi không cần xem số gọi tới đã bắt máy.
“Tôi nói rồi mà cô không hiểu hả, có gì thì nói sau đi, giờ tôi đang...”
Thế nhưng không để tôi nói xong đầu kia đã vang lên âm thanh làm tôi phải xấu hổ, sau đó tôi áy náy nói:
“Mẹ à, vừa rồi con không xem ai gọi, còn tưởng người nào gọi nhầm cơ.”
Không thể không nói người nhà vĩnh viễn cũng sẽ không hề trách móc bạn.
Nhất là cha mẹ, dù ít nhiều gì cũng sẽ bất đồng ý kiến tại một số chuyện, nhưng họ chắc chắn là hai người yêu thương bạn nhất trên đời.
“Ừ, thật ra cũng không có việc gì đâu, chỉ là lâu lắm rồi không thấy con gọi về nhà.”
Trước đây vì chuyện mua phòng ở nên lòng tôi có chút khúc mắc với người nhà, lại thêm thời gian qua tâm trạng tôi rất tệ nên đã lâu chưa gọi về quê rồi.
Nghĩ tới đây tôi áy náy đáp:
“Dạ, con bận việc quá, nhưng con vẫn khỏe, mẹ và ba cứ yên tâm đi ạ.”
“Ừ, không sao là tốt rồi. Mà này, mấy hôm trước ở nhà có giới thiệu đối tượng cho con đấy, con đã liên lạc với người ta chưa?”
Khi mẹ vừa hỏi câu này thì cô gái tên “Lý Tĩnh” vừa rồi gọi tới lập tức xuất hiện trong đầu tôi.
“Có phải cái cô tên Lý Tĩnh không mẹ?”
Tôi ngập ngừng hỏi lại.
Quả nhiên đúng như tôi dự đoán.
Sau đó tôi hiểu ra nguyên nhân của cuộc gọi này, vì tôi nói chuyện quá quắt với Lý Tĩnh, khiến cô ấy cho rằng tôi không tôn trọng mình nên mới liên hệ với bà mối, sau đó thì ở nhà lại gọi tới cho tôi.
Nói chút chuyện linh tinh với người nhà xong tôi gác máy, bất đắc dĩ nghĩ lại.
“Cô gái tên Lý Tĩnh này đúng là thú vị thật, thôi, bất kể thế nào thì vẫn nên liên hệ đã, nếu không người nhà mình lại không ăn nói được với bà mối bên kia.”
Sở dĩ trong lòng tôi quyết định như vậy thật ra nguyên nhân lớn nhất cũng vì suy xét cho người nhà, dù sao nông thôn và thành thị vẫn rất khác, ở thành phố thì bạn có thể không cần biết tới hàng xóm ở ngay đối diện cũng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.