Chương 24: Tin hay không thì tùy
Vô Danh
20/01/2021
Tôi không biết trong hoàn cảnh này mình còn có thể nói gì được nữa.
“Trước tiên cứ bình tĩnh lại đã, có gì chúng ta ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với nhau.”
Lan Lan nói rồi giơ tay ra kéo tôi.
Tôi vung tay lên, đẩy văng cánh tay vươn ra của em, rút một điếu thuốc ra châm, tôi đau đớn ngồi bên mép giường.
Cúi thấp đầu, tôi trầm giọng hỏi:
“Tối qua em đi đâu?”
“Đi làm.”
Hai từ Lan Lan vừa nói ra giống như một con dao, đâm mạnh vào lòng tôi, khiến tôi vô cùng khó chịu.
“Anh còn tin em được nữa sao?”
Tôi cười cay đắng.
Khác với tôi, Lan Lan giống như không sao cả, vẫn nhẹ nhàng nói chuyện:
“Có tin hay không là chuyện của anh, dù sao em không làm gì hổ thẹn với anh là được.”
Ha!
Cười khổ, ngoài ra tôi chẳng biết làm sao nữa!
“Không thẹn với tôi ư? Chỉ mong lúc cô nói những lời này thì lương tâm không đau đớn thôi.”
Tôi không biết có bao nhiêu cặp tình nhân đều từ ban đầu yêu nhau tới sống chết, nhìn đối phương làm gì cũng tốt đẹp, nhưng đến cuối cùng khi mâu thuẫn thì không cãi vã cũng chính là lạnh lùng giễu cợt nhau thế này.
Giống như tôi và Lan Lan hiện tại.
“Anh có ý gì?”
Lan Lan cuối cùng cũng không nhịn được việc bị tôi liên tục mỉa mai.
Ném tàn thuốc, tôi đứng phắt dậy, cất bước tới trước mặt Lan Lan, nắm chặt bả vai em, nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.
“Anh không biết giữa chúng ta xuất hiện vấn đề gì, nhưng đúng là thời gian gần đây anh không quan tâm em nhiều mà chỉ biết cắm đầu tăng ca, cố gắng kiếm tiền, chỉ mong có thể sớm bù đủ số ba trăm nghìn còn thiếu, sau đó mua một căn phòng thuộc về riêng chúng ta, hết thảy đều vì để chúng ta có một mái nhà.”
“Thế nhưng, anh thật không ngờ kết quả cuối cùng lại như vậy, anh không muốn nói ra, cũng không muốn xác minh đó là sự thật, anh tình nguyện tin tưởng mọi chuyện đều là giả, nhưng trong lòng anh đau đớn lắm, em có biết không?”
Lan Lan giãy giụa muốn tránh khỏi hai tay tôi giữ vai em.
“Anh làm em đau đấy!”
Đau ư?
Tôi cười nhạt, lại nói tiếp:
“Anh yêu em nhiều đến thế nhưng vì sao em lại đối xử với anh như vậy?”
“Tôi đối với anh thế nào chứ? Chẳng lẽ chuyện anh cố gắng không phải đương nhiên à?”
Lan Lan cũng phản bác:
“Đừng có luôn mồm nói tất cả đều là vì tôi, tôi không phải lý do để anh cố gắng, tất cả những nỗ lực của anh đều là chuyện anh phải làm!”
Tôi ngẩn ra, trong đầu vang vọng câu vừa rồi của em.
“Đúng vậy, bản thân tôi nên cố gắng nỗ lực, thế nhưng cuộc sống luôn khó đoán trước, tôi...”
Khi tôi biết được sự thật cũng từng căm giận, cũng từng phẫn nộ, lại càng oán giận rất nhiều, nhưng khi đối mặt với mọi chuyện thì tôi lại bắt đầu sợ hãi.
Chậm rãi buông lỏng đôi tay đặt trên vai Lan Lan, tôi lắc đầu cười chua xót.
“Cho anh một lời giải thích đi, vì sao?
Chuyện tới nước này tôi đã không muốn suy xét gì khác nữa, tôi chỉ muốn biết nguyên nhân của mọi việc rốt cuộc là vì đâu?!
“Cái gì vì sao!”
Lan Lan vẫn đáp trả mơ hồ như cũ.
Hừ!
“Làng du lịch ngoại thành, hội quán kia, lão già hói?”
Mặt tôi xanh mét, trầm giọng nói ra vài từ mấu chốt.
Đối với chuyện tôi vừa nói ngược lại thì Lan Lan không còn mập mờ như trước nữa mà chỉ thản nhiên hỏi lại:
“Anh đã biết rồi còn hỏi tôi làm gì?”
“Tôi đi ra ngoài thì làm sao? Tôi không thẹn với anh đấy, dù sao cũng không xảy ra quan hệ gì cả, thích tin hay không thì tùy!”
Lan Lan nói câu này khiến tôi nhớ tới đám người ở công ty, họ thường xuyên gửi đi một icon cảm xúc.
“Nào, đội cái nón xanh này lên! Nhìn bạn tái mét hết cả rồi”!
Thật ra, từ đầu tôi đã biết rõ kết quả, nhưng vẫn không nhịn được, vẫn muốn nghe được câu trả lời.
“Tôi tin! Tin mới là lạ đấy!”
Có đôi khi con người phải đập vào cái gọi là “tường đá” thì mới có thể hối hận.
Giống như tôi hiện tại, sau khi có được câu trả lời mình muốn thì lại càng thấy rối bời hơn.
Tôi từng ngây thơ cho rằng đời này chỉ có em ấy, chỉ cần em ấy ở bên mình thì không cần biết sau này gian khổ tới đâu tôi cũng có thể vượt qua, thế nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục thê thảm thế này.
Cảm giác tình cảm bị lừa dối, lại thêm hiện thực tàn khốc ngay trước mắt, tôi không thể không thừa nhận là mình đã từng nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
“Vốn nghĩ cô không đòi hỏi gì, chỉ cần tôi có thể đối xử thật tốt với cô là đủ rồi.”
Không đợi tôi nói hết đã nghe thấy Lan Lan hừ lạnh:
“Không đòi hỏi gì á? Anh đừng có ngây thơ thế chứ!”
“Không, tôi muốn có phòng, còn muốn có xe nữa!”
Haizz, đàn bà mà!
Tôi lắc đầu cười cay đắng.
“Chỉ một tí tiền lương của anh không thể cho tôi cuộc sống như tôi muốn, tôi cũng không muốn tiếp tục sống như thế, anh nói xem, anh dựa vào đâu để nuôi tôi đây?”
Đối mặt với câu ép hỏi của Lan Lan, tôi chậm rãi lùi bước, đồng thời trong lòng cũng thầm hò hét:
“Đúng vậy, mình lấy gì để cho em ấy cuộc sống em ấy mong muốn đây? Mình có tài cán gì để nuôi em ấy đây!”
Cuối cùng trong không khí trầm mặc ấy, tôi lựa chọn lùi bước, cũng hỏi ra điều trước nay vẫn luôn nghi hoặc.
“Vì sao lại đối xử với tôi như vậy? Em yêu, em đâu có phải con người như thế!”
Có lẽ Lan Lan đã rất gai mắt trước hành động của tôi, thế nên lúc này em không còn hiền lành như mọi khi mà trở nên lạnh lùng y hệt lần đầu chúng tôi gặp nhau.
“Tôi là loại người gì chứ? Hừ, anh đã dám hỏi thì tôi cũng dám nói, nếu chuyện đã tới nước này anh nói luôn anh muốn thế nào đi?!”
Tôi muốn thế nào ư?
Còn có thể làm thế nào đây!
“Hay, hay lắm, do mắt tôi mù thôi!”
Đối diện với một Lan Lan lạnh lùng tôi cũng bùng nổ rồi, người run lên, tôi nghiến răng thốt ra lời nói hết sức cay độc:
“Tục ngữ nói đúng lắm, con hát kỹ nữ quả thực vô tình!”
“Anh nói gì hả?!”
Rõ ràng Lan Lan đã bị tôi chọc điên lên.
Đứng bật dậy, em trợn mắt nhìn thẳng tôi, bộ dáng chẳng khác nào cọp cái bị chọc điên cả.
“Không nghe rõ hả? Tôi nói mắt ông đây mù rồi đấy!”
Tôi đáp lại không kiêng dè, chẳng qua một chút lý trí còn sót lại dưới đáy lòng đã nhắc nhở tôi, câu mắng cay độc vừa rồi quả thực đã quá ‘nhẫn tâm’.
Hai người ở bên nhau cần phải hiểu nhau mới được, nếu cả hai đều im lặng thì vĩnh viễn sẽ không biết đối phương đang suy nghĩ gì, hơn nữa cả hai còn cần phải hết lòng tin tưởng vào nhau nữa.
“Trước tiên cứ bình tĩnh lại đã, có gì chúng ta ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với nhau.”
Lan Lan nói rồi giơ tay ra kéo tôi.
Tôi vung tay lên, đẩy văng cánh tay vươn ra của em, rút một điếu thuốc ra châm, tôi đau đớn ngồi bên mép giường.
Cúi thấp đầu, tôi trầm giọng hỏi:
“Tối qua em đi đâu?”
“Đi làm.”
Hai từ Lan Lan vừa nói ra giống như một con dao, đâm mạnh vào lòng tôi, khiến tôi vô cùng khó chịu.
“Anh còn tin em được nữa sao?”
Tôi cười cay đắng.
Khác với tôi, Lan Lan giống như không sao cả, vẫn nhẹ nhàng nói chuyện:
“Có tin hay không là chuyện của anh, dù sao em không làm gì hổ thẹn với anh là được.”
Ha!
Cười khổ, ngoài ra tôi chẳng biết làm sao nữa!
“Không thẹn với tôi ư? Chỉ mong lúc cô nói những lời này thì lương tâm không đau đớn thôi.”
Tôi không biết có bao nhiêu cặp tình nhân đều từ ban đầu yêu nhau tới sống chết, nhìn đối phương làm gì cũng tốt đẹp, nhưng đến cuối cùng khi mâu thuẫn thì không cãi vã cũng chính là lạnh lùng giễu cợt nhau thế này.
Giống như tôi và Lan Lan hiện tại.
“Anh có ý gì?”
Lan Lan cuối cùng cũng không nhịn được việc bị tôi liên tục mỉa mai.
Ném tàn thuốc, tôi đứng phắt dậy, cất bước tới trước mặt Lan Lan, nắm chặt bả vai em, nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.
“Anh không biết giữa chúng ta xuất hiện vấn đề gì, nhưng đúng là thời gian gần đây anh không quan tâm em nhiều mà chỉ biết cắm đầu tăng ca, cố gắng kiếm tiền, chỉ mong có thể sớm bù đủ số ba trăm nghìn còn thiếu, sau đó mua một căn phòng thuộc về riêng chúng ta, hết thảy đều vì để chúng ta có một mái nhà.”
“Thế nhưng, anh thật không ngờ kết quả cuối cùng lại như vậy, anh không muốn nói ra, cũng không muốn xác minh đó là sự thật, anh tình nguyện tin tưởng mọi chuyện đều là giả, nhưng trong lòng anh đau đớn lắm, em có biết không?”
Lan Lan giãy giụa muốn tránh khỏi hai tay tôi giữ vai em.
“Anh làm em đau đấy!”
Đau ư?
Tôi cười nhạt, lại nói tiếp:
“Anh yêu em nhiều đến thế nhưng vì sao em lại đối xử với anh như vậy?”
“Tôi đối với anh thế nào chứ? Chẳng lẽ chuyện anh cố gắng không phải đương nhiên à?”
Lan Lan cũng phản bác:
“Đừng có luôn mồm nói tất cả đều là vì tôi, tôi không phải lý do để anh cố gắng, tất cả những nỗ lực của anh đều là chuyện anh phải làm!”
Tôi ngẩn ra, trong đầu vang vọng câu vừa rồi của em.
“Đúng vậy, bản thân tôi nên cố gắng nỗ lực, thế nhưng cuộc sống luôn khó đoán trước, tôi...”
Khi tôi biết được sự thật cũng từng căm giận, cũng từng phẫn nộ, lại càng oán giận rất nhiều, nhưng khi đối mặt với mọi chuyện thì tôi lại bắt đầu sợ hãi.
Chậm rãi buông lỏng đôi tay đặt trên vai Lan Lan, tôi lắc đầu cười chua xót.
“Cho anh một lời giải thích đi, vì sao?
Chuyện tới nước này tôi đã không muốn suy xét gì khác nữa, tôi chỉ muốn biết nguyên nhân của mọi việc rốt cuộc là vì đâu?!
“Cái gì vì sao!”
Lan Lan vẫn đáp trả mơ hồ như cũ.
Hừ!
“Làng du lịch ngoại thành, hội quán kia, lão già hói?”
Mặt tôi xanh mét, trầm giọng nói ra vài từ mấu chốt.
Đối với chuyện tôi vừa nói ngược lại thì Lan Lan không còn mập mờ như trước nữa mà chỉ thản nhiên hỏi lại:
“Anh đã biết rồi còn hỏi tôi làm gì?”
“Tôi đi ra ngoài thì làm sao? Tôi không thẹn với anh đấy, dù sao cũng không xảy ra quan hệ gì cả, thích tin hay không thì tùy!”
Lan Lan nói câu này khiến tôi nhớ tới đám người ở công ty, họ thường xuyên gửi đi một icon cảm xúc.
“Nào, đội cái nón xanh này lên! Nhìn bạn tái mét hết cả rồi”!
Thật ra, từ đầu tôi đã biết rõ kết quả, nhưng vẫn không nhịn được, vẫn muốn nghe được câu trả lời.
“Tôi tin! Tin mới là lạ đấy!”
Có đôi khi con người phải đập vào cái gọi là “tường đá” thì mới có thể hối hận.
Giống như tôi hiện tại, sau khi có được câu trả lời mình muốn thì lại càng thấy rối bời hơn.
Tôi từng ngây thơ cho rằng đời này chỉ có em ấy, chỉ cần em ấy ở bên mình thì không cần biết sau này gian khổ tới đâu tôi cũng có thể vượt qua, thế nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục thê thảm thế này.
Cảm giác tình cảm bị lừa dối, lại thêm hiện thực tàn khốc ngay trước mắt, tôi không thể không thừa nhận là mình đã từng nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
“Vốn nghĩ cô không đòi hỏi gì, chỉ cần tôi có thể đối xử thật tốt với cô là đủ rồi.”
Không đợi tôi nói hết đã nghe thấy Lan Lan hừ lạnh:
“Không đòi hỏi gì á? Anh đừng có ngây thơ thế chứ!”
“Không, tôi muốn có phòng, còn muốn có xe nữa!”
Haizz, đàn bà mà!
Tôi lắc đầu cười cay đắng.
“Chỉ một tí tiền lương của anh không thể cho tôi cuộc sống như tôi muốn, tôi cũng không muốn tiếp tục sống như thế, anh nói xem, anh dựa vào đâu để nuôi tôi đây?”
Đối mặt với câu ép hỏi của Lan Lan, tôi chậm rãi lùi bước, đồng thời trong lòng cũng thầm hò hét:
“Đúng vậy, mình lấy gì để cho em ấy cuộc sống em ấy mong muốn đây? Mình có tài cán gì để nuôi em ấy đây!”
Cuối cùng trong không khí trầm mặc ấy, tôi lựa chọn lùi bước, cũng hỏi ra điều trước nay vẫn luôn nghi hoặc.
“Vì sao lại đối xử với tôi như vậy? Em yêu, em đâu có phải con người như thế!”
Có lẽ Lan Lan đã rất gai mắt trước hành động của tôi, thế nên lúc này em không còn hiền lành như mọi khi mà trở nên lạnh lùng y hệt lần đầu chúng tôi gặp nhau.
“Tôi là loại người gì chứ? Hừ, anh đã dám hỏi thì tôi cũng dám nói, nếu chuyện đã tới nước này anh nói luôn anh muốn thế nào đi?!”
Tôi muốn thế nào ư?
Còn có thể làm thế nào đây!
“Hay, hay lắm, do mắt tôi mù thôi!”
Đối diện với một Lan Lan lạnh lùng tôi cũng bùng nổ rồi, người run lên, tôi nghiến răng thốt ra lời nói hết sức cay độc:
“Tục ngữ nói đúng lắm, con hát kỹ nữ quả thực vô tình!”
“Anh nói gì hả?!”
Rõ ràng Lan Lan đã bị tôi chọc điên lên.
Đứng bật dậy, em trợn mắt nhìn thẳng tôi, bộ dáng chẳng khác nào cọp cái bị chọc điên cả.
“Không nghe rõ hả? Tôi nói mắt ông đây mù rồi đấy!”
Tôi đáp lại không kiêng dè, chẳng qua một chút lý trí còn sót lại dưới đáy lòng đã nhắc nhở tôi, câu mắng cay độc vừa rồi quả thực đã quá ‘nhẫn tâm’.
Hai người ở bên nhau cần phải hiểu nhau mới được, nếu cả hai đều im lặng thì vĩnh viễn sẽ không biết đối phương đang suy nghĩ gì, hơn nữa cả hai còn cần phải hết lòng tin tưởng vào nhau nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.