Chương 4: Thật là cởi mở
Vô Danh
20/01/2021
Nói thật, đúng là tôi đang muốn làm chút chuyện gì đó, nhưng sau khi em ấy nói như vậy, tôi bỗng cảm thấy xấu hổ.
Lan Lan thấy tôi im lặng thì tinh nghịch nháy mắt với tôi, sau đó em đưa cho tôi ly nước.
Tôi nhận lấy ly, uống một ngụm nhưng lại không thể nhờ ly nước này mà làm nguội đi cảm giác khô nóng trong người.
Cảm giác căng thẳng như tên đã lên dây thế này khiến tôi khó chịu vô cùng.
"Thật ra anh là một người rất tốt chứ không giống những người mà em gặp trước đây, bọn họ thật thô lỗ và vô phép, vừa mới bắt đầu đã táy máy tay chân rồi."
Lan Lan ngồi trên giường, em nhìn tôi rồi thoải mái nói:
"Ngày trước bạn em cũng gặp trường hợp như vậy, hai người họ vừa mới gặp nhau lần đầu tiên tại một vườn hoa nhỏ, anh chàng kia thấy nơi đó vắng vẻ không có mấy người qua lại nên đôi bàn tay lập tức không chịu để yên."
Vốn dĩ tôi cũng muốn bổ nhào vào em, thế nhưng nghe thấy mấy lời này, tôi hơi do dự.
"Chẳng phải là em không muốn yêu đương, nhưng mà em sợ gặp phải những người đàn ông keo kiệt, tồi tệ thôi; em cũng không muốn ép dạ cầu toàn chịu đựng một đời, nhất là loại người không biết tôn trọng người khác ấy, em cũng phản cảm với những người đàn ông không có phẩm chất tốt đó vô cùng."
Mẹ nó nữa! Khi những lời này vừa mới thốt ra khỏi miệng Lan Lan, tôi lập tức cảm thấy mặt mình đỏ bừng, nóng bỏng.
Lan Lan thấy mặt tôi hơi đỏ lên, em cười nói:
"Anh thực sự, thực sự không tệ, có thể thử xem sao."
Nghe được câu này của em, tôi coi như có thể trút được gánh nặng rồi, cũng may khi nãy tôi không vồ vập quá.
"Ừ, anh cũng thấy với một người như em thì ngoài việc yêu đương ra sẽ chẳng có chuyện gì đáng nói cả."
Một câu nói đùa siêu nghiêm túc của tôi đã lập tức làm cho Lan Lan bật cười.
Cũng chính vào lúc này đây, gian phòng bên ngoài bỗng vang lên tiếng thở dốc khe khẽ và tiếng rên rỉ như đang phải cực lực kiềm chế vậy.
Là một người trưởng thành ấy mà, nghe được thanh âm này thì gần như khỏi phải nhiều lời nữa, sau khi tôi và Lan Lan cùng nhìn nhau, chúng tôi cũng hiểu được ý nghĩa không tiện nói thẳng ra trong mắt đôi bên.
"Hẳn là người yêu cô ấy đã về."
Sau một lát yên lặng ngắn ngủi, tôi là người lên tiếng phá vỡ không khí trầm tĩnh này.
Mặt Lan Lan đỏ bừng, em gật nhẹ đầu rồi nhìn trái ngó phải.
Qua một hồi chuyện trò khi nãy, tôi đã nhận ra có gì đó khác thường, tuy rằng từ nãy tới giờ tôi luôn là người ở vào thế chủ động, vậy nhưng nghĩ cho thật kĩ, hình như tôi bị Lan Lan "dắt mũi" thì phải.
Nghĩ tới đây, tôi cảm thấy đã đến lúc nên chủ động làm chút gì đó rồi.
Tôi quyết đoán ngồi xuống cạnh Lan Lan, em cũng không từ chối, điều này làm tôi thầm vui mừng, ấy vậy mà ngay khi tôi chuẩn bị tiến lên thêm một bước thì cánh cửa phòng đột ngột bị đẩy vào.
Ngay sau đó, một giọng nói phấn khởi vang lên.
"Lan Lan, sao hôm nay còn chưa đi làm thế? Đấy, phía đối diện đang làm việc rồi kia, cậu có nghe thấy không thế?"
Một cô gái cao gầy với mái tóc tết đuôi ngựa vừa nói vừa xông thẳng vào, chẳng qua khi cô thấy tôi và Lan Lan đang ngồi bên nhau, cô cũng có vẻ sững sờ, rõ ràng là đang không hiểu tình hình hiện tại.
"Ha ha, ừm, không quấy rầy hai người chứ hả? Hay là hai người cứ tiếp tục đi?"
Ban đầu, cô gái sửng sốt nhưng lại mau chóng hiểu ra vấn đề, rõ ràng phải tám, chín phần mười là cô đã phá đám "chuyện vui" của hai chúng tôi, thế là cô vội vàng lên tiếng:
"Tớ còn vội đi làm, chỉ tới lấy chút đồ thôi, với lại tiện thể báo với cậu một câu là cuối tuần tớ sang nhà bạn trai ở nữa."
Lan Lan cũng ngượng nghịu và mất tự nhiên, em qua loa giới thiệu tôi với cô gái kia. Tôi thì dù trong lòng cũng bực bội và xấu hổ nhưng cũng vẫn cười chào hỏi và nói vài câu với cô.
Chờ khi cô ấy lấy xong đồ rồi ra ngoài, tôi và Lan Lan nhìn nhau, chúng tôi thấy được sự ngại ngùng và áy náy trong mắt nhau.
"Ừm thì, cô gái khi nãy chính là bạn cùng phòng của em à?"
Tôi thực sự không biết phải nói gì nữa. Thấy Lan Lan gật đầu, tôi mới dè dặt dò hỏi:
"Có phải chúng ta nên tiếp tục không?"
Rầm!
Đủ rồi, mẹ nó chứ!
Ai mà ngờ được ngay vào lúc này đây, cô gái kia lại đẩy cửa vào, lần này cô chỉ ló đầu vào phòng, vẻ mặt đầy ẩn ý nói:
"Này, vừa nãy ngại quá, ừm, dưới gối của tớ có BCS đấy."
Lan Lan có vẻ không hiểu:
"Hả, BCS?"
"Bao cao su đấy, hai người cứ tiếp tục, tiếp tục, tiếp tục đi nhé."
Cô gái quả thực không hề khách khí, sau khi ném ra một câu nói như vậy, cô lập tức đi mất.
Một câu nói của cô coi như đã trắng trợn đề cập tới chuyện sau đó tôi và Lan Lan sẽ làm tiếp.
"Cái con nhóc chết tiệt này! Ai mà thèm dùng đến thứ đó cơ chứ?"
Lan Lan lúng túng, em khẽ lầm bầm.
Cũng không biết có phải do tôi khi ấy quá kích động không, tôi chẳng muốn nghĩ nhiều nữa mà lập tức nói:
"Đúng thế, khỏi cần, anh cũng có."
Sau khi nói ra như vậy, tôi chỉ hận không thể tát cho mình một phát, nhất là khi Lan Lan nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng quái lạ, tôi đành phải gượng gạo nói:
"Bây giờ cô ấy đi thật rồi đấy chứ?"
Lan Lan thấy tôi im lặng thì tinh nghịch nháy mắt với tôi, sau đó em đưa cho tôi ly nước.
Tôi nhận lấy ly, uống một ngụm nhưng lại không thể nhờ ly nước này mà làm nguội đi cảm giác khô nóng trong người.
Cảm giác căng thẳng như tên đã lên dây thế này khiến tôi khó chịu vô cùng.
"Thật ra anh là một người rất tốt chứ không giống những người mà em gặp trước đây, bọn họ thật thô lỗ và vô phép, vừa mới bắt đầu đã táy máy tay chân rồi."
Lan Lan ngồi trên giường, em nhìn tôi rồi thoải mái nói:
"Ngày trước bạn em cũng gặp trường hợp như vậy, hai người họ vừa mới gặp nhau lần đầu tiên tại một vườn hoa nhỏ, anh chàng kia thấy nơi đó vắng vẻ không có mấy người qua lại nên đôi bàn tay lập tức không chịu để yên."
Vốn dĩ tôi cũng muốn bổ nhào vào em, thế nhưng nghe thấy mấy lời này, tôi hơi do dự.
"Chẳng phải là em không muốn yêu đương, nhưng mà em sợ gặp phải những người đàn ông keo kiệt, tồi tệ thôi; em cũng không muốn ép dạ cầu toàn chịu đựng một đời, nhất là loại người không biết tôn trọng người khác ấy, em cũng phản cảm với những người đàn ông không có phẩm chất tốt đó vô cùng."
Mẹ nó nữa! Khi những lời này vừa mới thốt ra khỏi miệng Lan Lan, tôi lập tức cảm thấy mặt mình đỏ bừng, nóng bỏng.
Lan Lan thấy mặt tôi hơi đỏ lên, em cười nói:
"Anh thực sự, thực sự không tệ, có thể thử xem sao."
Nghe được câu này của em, tôi coi như có thể trút được gánh nặng rồi, cũng may khi nãy tôi không vồ vập quá.
"Ừ, anh cũng thấy với một người như em thì ngoài việc yêu đương ra sẽ chẳng có chuyện gì đáng nói cả."
Một câu nói đùa siêu nghiêm túc của tôi đã lập tức làm cho Lan Lan bật cười.
Cũng chính vào lúc này đây, gian phòng bên ngoài bỗng vang lên tiếng thở dốc khe khẽ và tiếng rên rỉ như đang phải cực lực kiềm chế vậy.
Là một người trưởng thành ấy mà, nghe được thanh âm này thì gần như khỏi phải nhiều lời nữa, sau khi tôi và Lan Lan cùng nhìn nhau, chúng tôi cũng hiểu được ý nghĩa không tiện nói thẳng ra trong mắt đôi bên.
"Hẳn là người yêu cô ấy đã về."
Sau một lát yên lặng ngắn ngủi, tôi là người lên tiếng phá vỡ không khí trầm tĩnh này.
Mặt Lan Lan đỏ bừng, em gật nhẹ đầu rồi nhìn trái ngó phải.
Qua một hồi chuyện trò khi nãy, tôi đã nhận ra có gì đó khác thường, tuy rằng từ nãy tới giờ tôi luôn là người ở vào thế chủ động, vậy nhưng nghĩ cho thật kĩ, hình như tôi bị Lan Lan "dắt mũi" thì phải.
Nghĩ tới đây, tôi cảm thấy đã đến lúc nên chủ động làm chút gì đó rồi.
Tôi quyết đoán ngồi xuống cạnh Lan Lan, em cũng không từ chối, điều này làm tôi thầm vui mừng, ấy vậy mà ngay khi tôi chuẩn bị tiến lên thêm một bước thì cánh cửa phòng đột ngột bị đẩy vào.
Ngay sau đó, một giọng nói phấn khởi vang lên.
"Lan Lan, sao hôm nay còn chưa đi làm thế? Đấy, phía đối diện đang làm việc rồi kia, cậu có nghe thấy không thế?"
Một cô gái cao gầy với mái tóc tết đuôi ngựa vừa nói vừa xông thẳng vào, chẳng qua khi cô thấy tôi và Lan Lan đang ngồi bên nhau, cô cũng có vẻ sững sờ, rõ ràng là đang không hiểu tình hình hiện tại.
"Ha ha, ừm, không quấy rầy hai người chứ hả? Hay là hai người cứ tiếp tục đi?"
Ban đầu, cô gái sửng sốt nhưng lại mau chóng hiểu ra vấn đề, rõ ràng phải tám, chín phần mười là cô đã phá đám "chuyện vui" của hai chúng tôi, thế là cô vội vàng lên tiếng:
"Tớ còn vội đi làm, chỉ tới lấy chút đồ thôi, với lại tiện thể báo với cậu một câu là cuối tuần tớ sang nhà bạn trai ở nữa."
Lan Lan cũng ngượng nghịu và mất tự nhiên, em qua loa giới thiệu tôi với cô gái kia. Tôi thì dù trong lòng cũng bực bội và xấu hổ nhưng cũng vẫn cười chào hỏi và nói vài câu với cô.
Chờ khi cô ấy lấy xong đồ rồi ra ngoài, tôi và Lan Lan nhìn nhau, chúng tôi thấy được sự ngại ngùng và áy náy trong mắt nhau.
"Ừm thì, cô gái khi nãy chính là bạn cùng phòng của em à?"
Tôi thực sự không biết phải nói gì nữa. Thấy Lan Lan gật đầu, tôi mới dè dặt dò hỏi:
"Có phải chúng ta nên tiếp tục không?"
Rầm!
Đủ rồi, mẹ nó chứ!
Ai mà ngờ được ngay vào lúc này đây, cô gái kia lại đẩy cửa vào, lần này cô chỉ ló đầu vào phòng, vẻ mặt đầy ẩn ý nói:
"Này, vừa nãy ngại quá, ừm, dưới gối của tớ có BCS đấy."
Lan Lan có vẻ không hiểu:
"Hả, BCS?"
"Bao cao su đấy, hai người cứ tiếp tục, tiếp tục, tiếp tục đi nhé."
Cô gái quả thực không hề khách khí, sau khi ném ra một câu nói như vậy, cô lập tức đi mất.
Một câu nói của cô coi như đã trắng trợn đề cập tới chuyện sau đó tôi và Lan Lan sẽ làm tiếp.
"Cái con nhóc chết tiệt này! Ai mà thèm dùng đến thứ đó cơ chứ?"
Lan Lan lúng túng, em khẽ lầm bầm.
Cũng không biết có phải do tôi khi ấy quá kích động không, tôi chẳng muốn nghĩ nhiều nữa mà lập tức nói:
"Đúng thế, khỏi cần, anh cũng có."
Sau khi nói ra như vậy, tôi chỉ hận không thể tát cho mình một phát, nhất là khi Lan Lan nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng quái lạ, tôi đành phải gượng gạo nói:
"Bây giờ cô ấy đi thật rồi đấy chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.