Chương 5: Một ngày ba bữa
Vô Danh
20/01/2021
Trong bầu không khí thật mập mờ này, hơi thở của cả tôi và Lan Lan đều trở nên gấp gáp hơn.
Thấy em yên lặng như vậy, tôi suy nghĩ một lát rồi lập tức âm thầm quyết định rằng với bầu không khí này, tôi nhất định phải làm được!
Nhưng ngay khi tôi đang quyết như vậy, câu hỏi của em vang lên tai tôi, giọng điệu tràn ngập hoài nghi.
"Anh đang nghĩ gì vậy?"
Sau khi nói rồi, mặt em đỏ bừng cả lên, em vội vàng đánh trống lảng ngay:
"Chúng ta nên nói chuyện một chút nhỉ?"
"Ừ, đúng là nên nói chuyện một chút, làm chút chuyện gì đó chứ nhỉ? Không thể cứ lúng túng trò chuyện thế này phải không?"
Tôi gật đầu đồng ý, lên tiếng phụ họa Lan Lan.
Ban đầu, tôi chớp chớp mắt nhìn Lan Lan rồi ngay sau đó làm mặt xấu, cười nói với em:
"Nhưng mà anh cảm thấy ngoài chuyện yêu đương ra thì chẳng có gì để nói với em cả!"
Lời này của tôi vừa thốt lên, Lan Lan cũng sững người, chờ em ngẫm nghĩ xong câu nói này, em liền mắng tôi:
"Sao anh luôn dịu dàng như thế? Nói đi, trước kia đã lừa được bao nhiêu cô gái rồi?"
Tôi ra vẻ bất đắc dĩ thở dài thườn thượt, bày ra vẻ mặt thành thật, nhìn em rồi khẽ nói:
"Không, anh là người vô cùng vụng về trong ăn nói, nếu không thì làm sao có chuyện đến giờ vẫn độc thân chứ? Nhưng chẳng biết vì sao mà từ sau khi gặp em, cái đầu đất của anh lại cứ như bật hack ấy, có thể nghĩ ra được vài ý trêu chọc cho em vui."
Vẻ si mê ấy của tôi làm cho Lan Lan mê say lắm, nhưng ngay khi tôi đang nghĩ thầm rằng "lửa" lần này đã đến lúc, tôi lại thấy em bật cười khe khẽ.
Tình hình này còn cần phải nói nhảm thêm gì nữa ư?
Không suy nghĩ gì nhiều, tôi gật đầu rồi đứng dậy bước về phía Lan Lan, chuẩn bị cho bước hành động tiếp theo.
Bước tới bên Lan Lan, tôi không vồn vã như hổ đói vồ mồi mà mỉm cười nói:
"Có một việc mà anh vẫn chưa nói với em, em biết không, thật ra từ lần đầu tiên trông thấy em, anh đã thấy em rất giống một người thân của anh rồi."
Tôi làm vậy không phải là vì mình không làm gì được, tất cả cần phải có một quá trình, ban đầu cần phải nói thế để làm dịu bầu không khí, tìm kiếm một cơ hội, trêu ghẹo cũng phải trêu ghẹo một cách thú vị mới được.
Cũng nhờ câu nói này của tôi, vẻ căng thẳng khi nãy của Lan Lan đã giảm bớt, em hiếu kì nhìn tôi, sau đó như những gì tôi dự đoán, em hỏi:
"Ai thế ạ?"
Thấy Lan Lan tò mò đến độ đã hoàn toàn quên đi khẩn trương khi nãy, tôi cũng thầm kích động không thôi.
"Giống con dâu của mẹ anh."
Khi tôi vừa cười vừa đáp lời cũng chính là lúc tôi thuận thế ngồi xuống bên em.
Qua một đoạn nhạc đệm nhỏ, Lan Lan đã bị tôi chọc ghẹo mà cười khẽ một hồi.
Tôi thấy thời cơ đã đến nên nào còn do dự gì nữa, tôi vươn bàn tay tà ác của mình ra ôm lấy em.
"Anh thật đáng ghét!"
Lan Lan ngoài miệng nói lời trái lương tâm nhưng tay cũng không đẩy ra, em làm bộ đánh tôi một cái.
Tất nhiên tôi chẳng đời nào bỏ qua cơ hội tốt thế này, tôi bắt lấy bàn tay nhỏ của em rồi nhìn em bằng ánh mắt nồng nàn, nói:
"Muốn nói cũng vừa mới nói rồi, bây giờ anh cảm thấy là lúc nên làm gì đó."
"Anh muốn làm gì cơ?"
"Đương nhiên là làm chuyện yêu đương rồi."
Tôi nháy mắt xấu xa nhìn em.
Lan Lan đỏ bừng mặt, em không từ chối nhưng cũng không gật đầu đồng ý, với tình hình này thì việc không nói gì chính là một loại ám hiệu cực kì "rõ ràng"!
Vào giây phút hôn lên đôi môi em, mùi thơm ngát và sự mềm mại kia làm cho ngọn lửa trong lòng tôi bùng cháy mãnh liệt.
Tiếng rên rỉ ngâm nga kia như để cho tôi bắt đầu hành động tiếp theo trong cơn mê say, nhưng chẳng ai ngờ rằng chiếc điện thoại trong túi quần tôi lúc này lại ồn ã vang lên.
Cuộc điện thoại chết tiệt này thật sai thời điểm, tôi muốn mặc kệ nó luôn nhưng Lan Lan lập tức đẩy tôi ra, em nhìn tôi với ánh mắt thẹn thùng một lát rồi bĩu môi với tôi, ra hiệu rằng tôi nên nghe máy trước.
Tôi cười khổ lắc đầu rồi mới tức giận nghe điện thoại, cũng giống như cuộc điện thoại không phải lúc này, chuyện mà Tiểu Ngô nói với tôi làm cho tôi đã bực lại càng bực hơn.
"Làm sao lại nhăn nhó mặt mày như thế?"
Lan Lan thấy sắc mặt tôi không ổn nên hỏi han, tôi không giấu em mà nói thẳng rằng công ty đang có một dự án khá gấp, cần phải tăng ca cho kịp tiến độ nên họ mới gọi tôi mau chóng quay về.
"Em nói xem cuộc điện thoại này gọi không đúng lúc đến thế nào cơ chứ?"
Tôi bất đắc dĩ nhìn Lan Lan.
Lan Lan thấy tôi như vậy, em đỏ mặt nói nhỏ:
"Có vội cũng không vội đến mức ấy chứ?"
Tôi sửng sốt, sau đó tôi nghe thấy em lẩm bẩm rằng hôm nay hình như là "ngày hai tháng hai".
Đưa tay sờ vào chiếc Durex được đặt trong túi áo, tôi ngẩng đầu nhìn Lan Lan đang ngồi cạnh rồi ngẫm nghĩ về câu nói của em, lập tức không nhịn được mà cảm thán trong lòng:
"Hai tháng hai, Long Sĩ Đầu, phải, hôm nay là ngày lành tháng tốt!"
"Không vội, cũng không gấp gáp tới độ ấy. Em biết không, cả đời này anh chỉ muốn bên em, một ngày ba bữa làm bốn việc, vậy nên chúng ta tiếp tục đi!"
Thấy em yên lặng như vậy, tôi suy nghĩ một lát rồi lập tức âm thầm quyết định rằng với bầu không khí này, tôi nhất định phải làm được!
Nhưng ngay khi tôi đang quyết như vậy, câu hỏi của em vang lên tai tôi, giọng điệu tràn ngập hoài nghi.
"Anh đang nghĩ gì vậy?"
Sau khi nói rồi, mặt em đỏ bừng cả lên, em vội vàng đánh trống lảng ngay:
"Chúng ta nên nói chuyện một chút nhỉ?"
"Ừ, đúng là nên nói chuyện một chút, làm chút chuyện gì đó chứ nhỉ? Không thể cứ lúng túng trò chuyện thế này phải không?"
Tôi gật đầu đồng ý, lên tiếng phụ họa Lan Lan.
Ban đầu, tôi chớp chớp mắt nhìn Lan Lan rồi ngay sau đó làm mặt xấu, cười nói với em:
"Nhưng mà anh cảm thấy ngoài chuyện yêu đương ra thì chẳng có gì để nói với em cả!"
Lời này của tôi vừa thốt lên, Lan Lan cũng sững người, chờ em ngẫm nghĩ xong câu nói này, em liền mắng tôi:
"Sao anh luôn dịu dàng như thế? Nói đi, trước kia đã lừa được bao nhiêu cô gái rồi?"
Tôi ra vẻ bất đắc dĩ thở dài thườn thượt, bày ra vẻ mặt thành thật, nhìn em rồi khẽ nói:
"Không, anh là người vô cùng vụng về trong ăn nói, nếu không thì làm sao có chuyện đến giờ vẫn độc thân chứ? Nhưng chẳng biết vì sao mà từ sau khi gặp em, cái đầu đất của anh lại cứ như bật hack ấy, có thể nghĩ ra được vài ý trêu chọc cho em vui."
Vẻ si mê ấy của tôi làm cho Lan Lan mê say lắm, nhưng ngay khi tôi đang nghĩ thầm rằng "lửa" lần này đã đến lúc, tôi lại thấy em bật cười khe khẽ.
Tình hình này còn cần phải nói nhảm thêm gì nữa ư?
Không suy nghĩ gì nhiều, tôi gật đầu rồi đứng dậy bước về phía Lan Lan, chuẩn bị cho bước hành động tiếp theo.
Bước tới bên Lan Lan, tôi không vồn vã như hổ đói vồ mồi mà mỉm cười nói:
"Có một việc mà anh vẫn chưa nói với em, em biết không, thật ra từ lần đầu tiên trông thấy em, anh đã thấy em rất giống một người thân của anh rồi."
Tôi làm vậy không phải là vì mình không làm gì được, tất cả cần phải có một quá trình, ban đầu cần phải nói thế để làm dịu bầu không khí, tìm kiếm một cơ hội, trêu ghẹo cũng phải trêu ghẹo một cách thú vị mới được.
Cũng nhờ câu nói này của tôi, vẻ căng thẳng khi nãy của Lan Lan đã giảm bớt, em hiếu kì nhìn tôi, sau đó như những gì tôi dự đoán, em hỏi:
"Ai thế ạ?"
Thấy Lan Lan tò mò đến độ đã hoàn toàn quên đi khẩn trương khi nãy, tôi cũng thầm kích động không thôi.
"Giống con dâu của mẹ anh."
Khi tôi vừa cười vừa đáp lời cũng chính là lúc tôi thuận thế ngồi xuống bên em.
Qua một đoạn nhạc đệm nhỏ, Lan Lan đã bị tôi chọc ghẹo mà cười khẽ một hồi.
Tôi thấy thời cơ đã đến nên nào còn do dự gì nữa, tôi vươn bàn tay tà ác của mình ra ôm lấy em.
"Anh thật đáng ghét!"
Lan Lan ngoài miệng nói lời trái lương tâm nhưng tay cũng không đẩy ra, em làm bộ đánh tôi một cái.
Tất nhiên tôi chẳng đời nào bỏ qua cơ hội tốt thế này, tôi bắt lấy bàn tay nhỏ của em rồi nhìn em bằng ánh mắt nồng nàn, nói:
"Muốn nói cũng vừa mới nói rồi, bây giờ anh cảm thấy là lúc nên làm gì đó."
"Anh muốn làm gì cơ?"
"Đương nhiên là làm chuyện yêu đương rồi."
Tôi nháy mắt xấu xa nhìn em.
Lan Lan đỏ bừng mặt, em không từ chối nhưng cũng không gật đầu đồng ý, với tình hình này thì việc không nói gì chính là một loại ám hiệu cực kì "rõ ràng"!
Vào giây phút hôn lên đôi môi em, mùi thơm ngát và sự mềm mại kia làm cho ngọn lửa trong lòng tôi bùng cháy mãnh liệt.
Tiếng rên rỉ ngâm nga kia như để cho tôi bắt đầu hành động tiếp theo trong cơn mê say, nhưng chẳng ai ngờ rằng chiếc điện thoại trong túi quần tôi lúc này lại ồn ã vang lên.
Cuộc điện thoại chết tiệt này thật sai thời điểm, tôi muốn mặc kệ nó luôn nhưng Lan Lan lập tức đẩy tôi ra, em nhìn tôi với ánh mắt thẹn thùng một lát rồi bĩu môi với tôi, ra hiệu rằng tôi nên nghe máy trước.
Tôi cười khổ lắc đầu rồi mới tức giận nghe điện thoại, cũng giống như cuộc điện thoại không phải lúc này, chuyện mà Tiểu Ngô nói với tôi làm cho tôi đã bực lại càng bực hơn.
"Làm sao lại nhăn nhó mặt mày như thế?"
Lan Lan thấy sắc mặt tôi không ổn nên hỏi han, tôi không giấu em mà nói thẳng rằng công ty đang có một dự án khá gấp, cần phải tăng ca cho kịp tiến độ nên họ mới gọi tôi mau chóng quay về.
"Em nói xem cuộc điện thoại này gọi không đúng lúc đến thế nào cơ chứ?"
Tôi bất đắc dĩ nhìn Lan Lan.
Lan Lan thấy tôi như vậy, em đỏ mặt nói nhỏ:
"Có vội cũng không vội đến mức ấy chứ?"
Tôi sửng sốt, sau đó tôi nghe thấy em lẩm bẩm rằng hôm nay hình như là "ngày hai tháng hai".
Đưa tay sờ vào chiếc Durex được đặt trong túi áo, tôi ngẩng đầu nhìn Lan Lan đang ngồi cạnh rồi ngẫm nghĩ về câu nói của em, lập tức không nhịn được mà cảm thán trong lòng:
"Hai tháng hai, Long Sĩ Đầu, phải, hôm nay là ngày lành tháng tốt!"
"Không vội, cũng không gấp gáp tới độ ấy. Em biết không, cả đời này anh chỉ muốn bên em, một ngày ba bữa làm bốn việc, vậy nên chúng ta tiếp tục đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.