Chương 25
Puki_wind95
01/06/2013
Chú Daine đến thăm và đem cho nó một túi snack to tướng nhưng hình như nó không còn
hứng thú vs thứ này nữa. Sữa nó cũng chẳng muốn động đến. Nó cảm nhẫn được rõ ràng
là cơ thẻ này đang dần dần bị biến đỏi. Rốt cuộc, nó là ai?????
Vì chẳng thấy có bệnh tật gì nên nó được trả về kí túc xá. Sau khi về phòng, nó lại ngẩn
ngơ suy nghĩ về những điều xảy ra trong suốt những ngày nó đến đay. Nó cảm nhận được
ngôi trường này rất kì lạ, có nhiều điểm khác biệt so với nhìu ngôi trường nó đã học trc
đay. Và hơn nữa, có chuyện gì đã xảy ra trước khi nó tỉnh dậy ở phòng y tế. Có một vài
hình ảnh cứ mập mờ trong đầu nó. Tuy nhiên mỗi lúc một rõ hơn. tại sao lại thế nó
không biết. Nối kết một vài hình ảnh rời rạc lại vs nhau, nó nhận ra mình đã đặt chân vào
rừng phong. Những hình ảnh khác cứ mờ mờ ảo ảo, nó không thể nhận thức được. Trong
đầu nó hiện lên một suy nghĩ : “ Rừng phong chính là chìa khoá để mở ra mọi nghi ngờ
của mình”. Liếc mắt nhìn đồng hồ, 19:00. tốt lắm. Nó có 3h đồng hồ để tìm ra ngọn
nguồn lí do.
Giờ này Kahanda và Takashi có lẽ đang học trên lớp. Nó nắm trong tay một chiếc đèn
pin, khoác vội chiếc áo bông to sụ bên ngoài chiếc áo thun đen hình đầu lâu. Mặc quần
jean, chân đi đôi giày bông rồi bước ra ngoài.
“ trời mùa hè nhưng chỉ vào ban ngày thôi. Đêm đến, nhiệt độ rất thấp, thuêòng có cả
tuyết rơi.
Đứng trước tấm biển ở cây phong, nó nhận ra mình đã đi qua nơi này. Hít một hơi thật
dài, nó cố xua tan những suy nghĩ sợ hãi về đêm tối rồi xăm xăm bước vào rừng - Nơi
muôn ngàn hiểm nguy với một tia sáng hoá giải nghi ngờ.
- Cô vẫn chưa khôn lên được chút nào nhỉ????
Nó khựng lại. Giọng nói này…..không quay đầu lại, nó đáp:
- Có lẽ thế. Còn cậu vẫn chưa bỏ được thói xen vào chuyện người khác.
Bỗng dưng hắn cười vang lên. Từ trên cành cây cao, nhảy tót xuống, bước đến trướpc
mặt nó:
- Còn em vẫn luôn hành động ích kỉ, không suy nghĩ hậu quả, không để ý tới sự lo
lắng của người khác dành cho mình.
Nó mở to đôi mắt màu hổ phách nhìn hắn , miệng lắp bắp:
- Cậu….cậu….
Nắm laays đôi bàn tay đang cứng đi vì lạnh, hắn thổi nhẹ hơi thở ấm áp, rồi nhìn nó cười:
- Em không cần ngạc nhiên đến thế chứ.
Rồi hắn vòng tay ôm nó vào lòng.
hứng thú vs thứ này nữa. Sữa nó cũng chẳng muốn động đến. Nó cảm nhẫn được rõ ràng
là cơ thẻ này đang dần dần bị biến đỏi. Rốt cuộc, nó là ai?????
Vì chẳng thấy có bệnh tật gì nên nó được trả về kí túc xá. Sau khi về phòng, nó lại ngẩn
ngơ suy nghĩ về những điều xảy ra trong suốt những ngày nó đến đay. Nó cảm nhận được
ngôi trường này rất kì lạ, có nhiều điểm khác biệt so với nhìu ngôi trường nó đã học trc
đay. Và hơn nữa, có chuyện gì đã xảy ra trước khi nó tỉnh dậy ở phòng y tế. Có một vài
hình ảnh cứ mập mờ trong đầu nó. Tuy nhiên mỗi lúc một rõ hơn. tại sao lại thế nó
không biết. Nối kết một vài hình ảnh rời rạc lại vs nhau, nó nhận ra mình đã đặt chân vào
rừng phong. Những hình ảnh khác cứ mờ mờ ảo ảo, nó không thể nhận thức được. Trong
đầu nó hiện lên một suy nghĩ : “ Rừng phong chính là chìa khoá để mở ra mọi nghi ngờ
của mình”. Liếc mắt nhìn đồng hồ, 19:00. tốt lắm. Nó có 3h đồng hồ để tìm ra ngọn
nguồn lí do.
Giờ này Kahanda và Takashi có lẽ đang học trên lớp. Nó nắm trong tay một chiếc đèn
pin, khoác vội chiếc áo bông to sụ bên ngoài chiếc áo thun đen hình đầu lâu. Mặc quần
jean, chân đi đôi giày bông rồi bước ra ngoài.
“ trời mùa hè nhưng chỉ vào ban ngày thôi. Đêm đến, nhiệt độ rất thấp, thuêòng có cả
tuyết rơi.
Đứng trước tấm biển ở cây phong, nó nhận ra mình đã đi qua nơi này. Hít một hơi thật
dài, nó cố xua tan những suy nghĩ sợ hãi về đêm tối rồi xăm xăm bước vào rừng - Nơi
muôn ngàn hiểm nguy với một tia sáng hoá giải nghi ngờ.
- Cô vẫn chưa khôn lên được chút nào nhỉ????
Nó khựng lại. Giọng nói này…..không quay đầu lại, nó đáp:
- Có lẽ thế. Còn cậu vẫn chưa bỏ được thói xen vào chuyện người khác.
Bỗng dưng hắn cười vang lên. Từ trên cành cây cao, nhảy tót xuống, bước đến trướpc
mặt nó:
- Còn em vẫn luôn hành động ích kỉ, không suy nghĩ hậu quả, không để ý tới sự lo
lắng của người khác dành cho mình.
Nó mở to đôi mắt màu hổ phách nhìn hắn , miệng lắp bắp:
- Cậu….cậu….
Nắm laays đôi bàn tay đang cứng đi vì lạnh, hắn thổi nhẹ hơi thở ấm áp, rồi nhìn nó cười:
- Em không cần ngạc nhiên đến thế chứ.
Rồi hắn vòng tay ôm nó vào lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.