N­ữ Hoàng Vampire

Chương 26

Puki_wind95

01/06/2013

-Không không…..

Nó giật mình bật dậy. Trán đẫm mồ hôi. Thở phào. Nó tự nhủ “ chỉ là mơ” nhưng sao nó

có cảm gicá ấm áp đến lạ. “Nhưng sao mình lại gặp hắn trong giấc mơ nhỉ” Nó tụe hỏi

rồi lấy tay cốc đầu một cái, hình như hơi mạnh , nó xuýt xoa;

- Oái , đau quá…

- Hừ, lớn rồi mà chả khôn lên được tẹo nào

Câu nói này…….Nó lại tròn mắt nhìn kẻ đang bắt chéo chân nằm trên khung cửa sổ

phòng nó. Câu nói này hắn đã nói trong giấc mơ. Không phải bây giờ giấc mơ biến thành

sự thật chứ. Nó ngây ngốc, đờ đẫn nhìn kẻ trước mặt mà chảng thốt nên lời. Hắn thấy thái

độ của nó thì cũng hơi ngạc nhiên. Hắn xuất hiện làm nó bất ngờ đến nỗi thất thần như

vậy sao.

- cô sao thế?? Bất mãn trước sự xuất hiện của tôi ak

- không…không….chỉ là… Nó giờ mới lắp bắp

- Là sao??

- à, sao anh lại lên được đây????

Phòng của nó nằm tít trên tầng cao nhất của dãy A, cũng tầng 18 chứ bộ. Vậy mà hắn

không cửa, không dây sao có thể….Siêu nhân chắc. Như đọc được suy nghĩ của nó, hắn

nói:

- Tôi chảng phải siêu nhân. Cũng thuộc dang như cô nhưng tôi đẳng cấp hơn.

- WHAT??????

Nhìn cái mặt ngô ngố của nó mà hắn phì cười nhưng chỉ trong lòng thôi chứ ngoài mặt

vẫn lạnh như tiền. Rồi hắn bước vào phòng, từ từ tiên lại gần nó.

Nó giật mình nhớ lại cái ôm và những lời âu yếm trong giấc mơ thì sởn cả da gà. Vội vã

lùi vào góc giường, chăn phue kín mít. Thò mỗi cái đầu ra, nó nói:

- Cậu …..định làm gì….

Hắn nở nụ cười. Một nụ cười đẹp thực sự. Một nụ cười toả hơi ấm trong đem tối. Bởi,

đây là lần đầu tiên hắn nở nụ cười thực sựvì cảm xúc cuả bản thân. Đã rất lâu rồi, hắn

không được cười như thế này, kể từ khi mẹ hắn mất. Nó – người con gái đầu tiên và có lẽ

duy nhất có thể làm hắn bộc lộ được bản chất yếu đuối của mình.

Nhưng thật tiếc cái nụ cười ấy trong mắt nó lại ko đc trong sáng như vậy. Nó cứ tự nhủ :

“Đấy , thấy chưa.Bản chất cáo già lộ ra rồi nhé. Cái mặt vốn đã hằn chữ đểu gioè lại càng

rõ hơn. Hắn lại định giở trò gì nhỉ. Hắn cười. Lại cười đểu, lại nụ cười thâm hiểm khó

lường ấy.Mấy lần thấy hắn cười mình chả phải vồ ếch. Chống hai tay lên thành giường,

hắn cúi người đối diện vs nó:

-Cô nghĩ….trong một căn phòng nhỏ…..trên một chiếc giường nhỏ hơn. Ngoài trời

tuyết rơi lạnh giá. Cô đơn thân, tôi cũng chẳng có bạn gái. Tôi có thể làm gì đây???..

- Cậu…..cấm lại gần tôi…



- Hừ, lúc gặp nguy hiểm thì cô gọi tôi lớn lắm cơ mà…

- Bao giờ????

- Thôi. Không bít cũng tốt. Tôi hơi lạnh. Cho tôi ngủ một lát

-

Nói rồi hắn ngã vật trên giường.

- Ê…ê đừng ngủ.. anh tôi mà về….

- Hắn đi học.

- Anh Takashi…….

- Đi học

- Thế tôi thì sao….

- Vậy chia đôi giường đi. Tôi ngủ đay. Đừng đá bay tôi xuống giường đấy.

Nó vẫn chưa kịp hiểu việc gì vừa xảy ra. Đùng một cáI hắn xuất hiện trên

cửa sổ, đùng một cáI nữa lại nhảy tót lên giừơng nó nằm.Nó vẫn ngồi thu lu

ở góc giường, xung quanh bày binh bố trận kín đặc. Nằm cạnh một tên con

trai, lại cùng chung một phòng, nhà lại ko có ai…Rất nguy hiểm. Con gấu

Pooh cao hơn cả nó đc đặt làm thành luỹ. Tiếp theo con Pucca to oạch nằm

ngăn cách giữa nó và hắn. Con cá sấu dài khủng bố nó nắm trong tay lỡ có

gì bất trắc…Tấm chăn bông bọc kín cơ thể, chỉ để thò ra hai con mắt. Hoàn

thành thì giờ nó mới chú ý đến hắn. Dưới bóng tối mở ảo của chiếc đèn ngủ,

nhưngx góc cạnh khuôn măth hắn đc bộc lộ rõ ràng hơn bao giờ hết. Này thì

sống mũi caocao, thẳng ,…Cặp mi cong vút.. “ Mấy cái này tụi con gái mê

tít” Nó tự nhủ. Ngồi ngắm nghía, tả chná, nó thiếp đI từ bao giờ .

Hắn thì n•y giờ có ngủ được đâu. Ai bảo nằm gần người mình thick thì sung

sướng. Hắn thấy sai lè. Nằm gần, tim đánh lô tô trong ngực, chẳng dám thở

mạnh. Mắt lim dim cũng chẳng dám ngủ nhỡ may lúc mình ngủ say làm

hành động gì quá trớn thì sao. Và hơn thế nữa, hắn cảm nhận được hơI thở

quen thuộc của một vị khách mời nguy hiểm.

Cảm nhận được hơI thở đều đều say ngủ của nó, hắn mới nhẹ nhàng ngồi

dậy, lưng tựa vào thành giường. Tay tráI túm lấy con chồn bông nằm ở góc

giường. Tay phải ấn liên tục vào bụng nó để phát ra những tiếng bip bíp.

Một chốc….

- Có cần phảI thách thức với nhau thế không Kito Moon.

Tấm rèm không gió mà tung bay phần phật, lộ ra thân ảnh cao lớn của một

con mèo. Giữa trán còn rực rỡ vầng hào quang của con dấu hình mặt trăng.

- Khá lắm. Gasun.

- Cậu không cần trịch thượng như thế chứ. TôI chỉ kém cậu 100 tuổi mà

thôi.

- Nhưng trong thế giới loài người đó là cả cuộc đời.



- Cần gì phảI dài dòng như thế. TôI nghĩ cậu đang có điều muốn nói.

- Vậy thì……Tránh xa Kasumi ra………

- TôI có thể hiểu nó theo nghĩa nào đây a…..

Chân bắt chéo, tay vân vê sống mũi, Gassun nhếch môI cuời.

- Nghĩa nào….Hư…hư Hiểu rằng. Nừu động tới cô ấy, tính mạng bất

cứ ai tôI cũng sẽ không tha..

- Kito, cậu nên nhớ mình là một linh thần.

- Chính vì là linh thần nên tôi càng không cho phép ai làm hại tới cô ấy.

Bất cứ ai…..cậu nên nhớ..

- Cậu nghĩ rằng sẽ bảo vệ được Kasumi trong khi chính cậu chẳng thể

nào thoát khỏi cáI chết nếu Kidosun và nghị viện biết…

Ha ha ha Cởu quá coi thường tôI rồi đấy. TôI không phủ nhận cậu tài

giỏi khi phát hiện ra thyân phận của tôI nhưng….

- Wakito, tại sao cậu lại kiên quyết bảo vệ cô ấy dù mất cả tính mạng

Gasun giận dữ hét lên, cố gắng xoa đI nhưng suy nghĩ trong đầu.

- Vì sao??? Ha …ha..ha TôI nghĩ cậu phảI hiêủ hơn tôI chứ. Bản thân

tôI từ rất lâu rồi, sinh mạng này đã giao cho cô ấy nắm giữ. Vì thế, hại cô ấy

ư???? Còn tôI đây, xử trc đI đã…

- Cởu là linh thần

- Linh thần thì đã sao?Linh thần không có tráI tim sao???Linh thần

- không có tình yêu sao??Nếu như thế tôI sẽ chẳng phảI là linh thần.

- Cởu..cậu…yêu..Kasumi

- TôI yêu cô ấy..Tất nhiên nhưng tôI không phủ nhận việc đó. Còn cậu

đã từng làm gì để chứng minh tình yêu ấy chưa

Gassun bần thần cả người khi nghe câu hỏi đó. Đúng, hình như hắn chưa bao

giờ. Khi Kahanda hỏi, hắn đã phủ nhận, tình cảm, lừa dôI con tim. Thấy

Gasun bắt đầu trầm ngâm, hắn mới tiếp:

- TôI nói đúng quá phảI không??? Nhờ thế, tôI tin cậu không làm hại

cô ấy nên mới chấp nhận cậu ở bên cô ấy mấy ngày hôm nay.Nhưng dù

sao cậu cũng hãy tránh xa cô ấy ra. Còn bây giờ, cậu có thể đi

- Có cần phảI trắng trợn như thế không

Nói rồi hắn lao nhanh ra ngoài cữa sổ (ôI mẹ ơI, tầng 18….)

Ross từ từ tiến lại gần Kasumi,. Dưới ánh sáng mờ mờ của mặt trăng, cơ thể

con mèo chuyển động, thấp thoáng sau màn bụi lấp lánh , li ti bóng hình một

chàng trai với máI tóc dài màu tím. ĐôI tay vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn,

khoé miện nở nụ cười ấm áp, khẽ thì thầm:

- Thiên thần bé nhỏ. Ta sẽ mãI mãI bảo vệ em….Forever…..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện N­ữ Hoàng Vampire

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook