Chương 94
James Patterson
11/05/2016
Kate đau đớn đến thấu xương, nhưng vẫn đứng trụ, và cuối cùng cũng nhìn thấy tên đàn ông thứ hai trong phòng ngủ. Hắn vung tay giáng một cú vào trán cô. Cô nghe thấy tiếng kim loại kêu đánh keng, rồi lập tức cảm thấy mình lảo đảo, đổ sụm xuống. Thực sự thì cô cảm thấy mình như đang bốc hơi. Rồi cô ngã đánh thịch xuống sàn gỗ.
Hai giọng nói văng vẳng phía trên cô. Hai gã quái vật trong phòng ngủ của cô. Cơn đại ác mộng.
“Anh không nên ở đây.” Cô nhận ra giọng của Casanova. Hắn đang nói chuyện với kẻ đột nhập thứ hai. Con quỷ đằng sau cánh cửa thứ hai. Bác sĩ Will Rudolph ư?
“Có chứ, tôi là người duy nhất nên ở đây. Tôi không liên quan đến con khốn ngu ngốc này ư? Tôi không thể không quan tâm đến cô ta được. Hãy nghĩ cho thông suốt đi chứ. Tỏ ra thông minh cái coi.”
“Thôi được rồi, được rồi Will. Anh muốn làm gì cô ta?” Casanova lại nói tiếp. “Đây là màn trình diễn của anh. Chẳng phải anh muốn thế sao?”
“Nói thật là tôi thích xơi tái cô ta, rỉa xương róc thịt cô ta liền một lúc,” bác sĩ Will Rudolph nói. “Như thế có quá đáng không nhỉ?”
Chúng cười vang như hai người bạn thân nói chuyện tại một quán bar thể thao. Kate cảm thấy lịm dần. Cô đang trôi đi. Cô trôi đến nơi nào đây?
Will Rudolph nói rằng hắn sẽ mua hoa cho cô. Cả hai bọn chúng phá lên cười sằng sặc vì câu đùa đó. Chúng lại đi săn với nhau. Không ai có thể ngăn cản chúng. Kate ngửi thấy mùi cơ thể chúng, mùi đàn ông hăng hăng nồng nặc dường như hòa quyện vào nhau thành một sự hiện diện áp đảo.
Cô vẫn còn tỉnh táo được một lúc lâu. Cô đã chiến đấu với tất cả sức mạnh của mình. Cô là kẻ cứng đầu, bướng bỉnh, đầy lòng tự tôn. Ánh sáng cuối cùng mà cô nhìn thấy giống như ánh đèn điện tử trong chiếc ti vi lỗi thời. Một hình ảnh mờ nhạt, dần dần chỉ còn là một đốm sáng nhỏ nhoi, rồi bóng tối bao trùm. Chỉ đơn giản, tầm thường vậy thôi.
Sau khi xử lý xong mọi việc, chúng bật đèn phòng ngủ lên, để tất cả những kẻ ngưỡng mộ Kate McTiernan có thể nhìn cô lần cuối được rõ hơn.
Hai kẻ giết người không ghê tay.
Hai giọng nói văng vẳng phía trên cô. Hai gã quái vật trong phòng ngủ của cô. Cơn đại ác mộng.
“Anh không nên ở đây.” Cô nhận ra giọng của Casanova. Hắn đang nói chuyện với kẻ đột nhập thứ hai. Con quỷ đằng sau cánh cửa thứ hai. Bác sĩ Will Rudolph ư?
“Có chứ, tôi là người duy nhất nên ở đây. Tôi không liên quan đến con khốn ngu ngốc này ư? Tôi không thể không quan tâm đến cô ta được. Hãy nghĩ cho thông suốt đi chứ. Tỏ ra thông minh cái coi.”
“Thôi được rồi, được rồi Will. Anh muốn làm gì cô ta?” Casanova lại nói tiếp. “Đây là màn trình diễn của anh. Chẳng phải anh muốn thế sao?”
“Nói thật là tôi thích xơi tái cô ta, rỉa xương róc thịt cô ta liền một lúc,” bác sĩ Will Rudolph nói. “Như thế có quá đáng không nhỉ?”
Chúng cười vang như hai người bạn thân nói chuyện tại một quán bar thể thao. Kate cảm thấy lịm dần. Cô đang trôi đi. Cô trôi đến nơi nào đây?
Will Rudolph nói rằng hắn sẽ mua hoa cho cô. Cả hai bọn chúng phá lên cười sằng sặc vì câu đùa đó. Chúng lại đi săn với nhau. Không ai có thể ngăn cản chúng. Kate ngửi thấy mùi cơ thể chúng, mùi đàn ông hăng hăng nồng nặc dường như hòa quyện vào nhau thành một sự hiện diện áp đảo.
Cô vẫn còn tỉnh táo được một lúc lâu. Cô đã chiến đấu với tất cả sức mạnh của mình. Cô là kẻ cứng đầu, bướng bỉnh, đầy lòng tự tôn. Ánh sáng cuối cùng mà cô nhìn thấy giống như ánh đèn điện tử trong chiếc ti vi lỗi thời. Một hình ảnh mờ nhạt, dần dần chỉ còn là một đốm sáng nhỏ nhoi, rồi bóng tối bao trùm. Chỉ đơn giản, tầm thường vậy thôi.
Sau khi xử lý xong mọi việc, chúng bật đèn phòng ngủ lên, để tất cả những kẻ ngưỡng mộ Kate McTiernan có thể nhìn cô lần cuối được rõ hơn.
Hai kẻ giết người không ghê tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.