Chương 36: Aster Là Người May Mắn
Forever Pupa
25/02/2021
Aster lướt qua danh sách khách mời, có rất ít khách danh dự sẽ tham gia bữa tiệc và anh phải đảm bảo họ có được chỗ ngồi tốt nhất, và một số đối tác thích chỗ ngồi xa lánh một chút. Lãnh chúa trẻ không quỳ gối trước một ai ngoại trừ hoàng gia, nhưng một vị khách danh dự sẽ mang lại một cơ hội hợp tác kinh doanh tốt hơn trong tương lai.
'Thái tử Charles và công chúa Rosalie, là anh em họ của ta, sẽ rất dễ xử lý.'
'Quý bà Berzhenia, Nữ công tước xứ Silvore. Bà ấy là đồng nghiệp của mẹ ta, ở bên cạnh mẹ sẽ ổn thôi.'
'Hầu tước trẻ tuổi của Viete, anh ta thích sự chú ý, đặc biệt là từ Rosalie. Ta sẽ cho anh ta ngồi cạnh Rosalie.'
'Helene, công chúa của Pháo đài Bắc, hôn phu của Charles, theo lẽ tự nhiên, tốt nhất là để cô ấy ngồi cạnh Charles' nhưng Charles nhất quyết đòi ngồi cạnh anh, có lẽ nó đã luôn như vậy kể từ khi họ còn nhỏ.
'Dù sao anh ta cũng là một người trưởng thành, đã đính hôn. Tại sao lại thích ngồi cạnh ta trong khi đã đính hôn chứ.'
Các cặp đính hôn muốn được tách ra ngồi cùng với những người thân trong gia đình họ. Aster quyết định đặt những chú chim uyên ương lên chiếc bàn xa nhất với tầm mắt nhìn ra khu vườn. Charles nên biết ơn vì Aster đã phải nhường chỗ ngồi tốt nhất cho anh ta.
'Hừm, để xem anh còn có thể đùa giỡn như bình thường trước mặt Helene không. Ta cá rằng anh sẽ trở thành một người chồng sợ vợ.'
Aster khịt mũi. Ai cũng biết rằng Helene là một nữ hiệp sĩ. Không giống như một công chúa bình thường, cô ấy dữ tợn, mạnh mẽ, làn da rám nắng và theo nhiều chiến dịch với tư cách là thuộc hạ của Charles.
'Không có gì ngạc nhiên khi họ trở thành một cặp tình nhân.'
Aster mỉm cười, khi tham dự bữa tiệc đính hôn đó cách đây gần bốn tháng trước, anh đã thấy một đôi uyên ương hạnh phúc trước đám đông, thề thốt tình yêu bằng chiếc nhẫn trên ngón tay. Anh cảm thấy ghen tị khi đó.
Anh băn khoăn về tình yêu. Cảm giác mờ ảo sẽ quấn lấy tâm trí anh không có gì ngoài tình yêu. Loại ham muốn sung sướng làm mờ mọi logic. Anh chưa bao giờ yêu ai vào thời điểm đó.
Aster nhớ lại những người anh đã gặp và những người phụ nữ mà mẹ anh đã giới thiệu. Tất cả đều không vừa mắt anh. Tất cả họ đều có khí chất như loài cáo khiến anh cảnh giác.
"Thiếu gia." Aster liếc sang phải, người hầu của anh đang cúi đầu trước anh: "Tôi mang đến một bộ quần áo mùa thu của Thiếu gia từ người hầu gái."
Aster nhìn chằm chằm vào người hầu của mình và thấy anh ta khá đẹp trai, mũi dọc dừa, đôi mắt đen sâu, làm gia màu đồng và những đường nét sạch sẽ. Anh nhớ lần đầu tiên nhìn thấy người hầu này, cậu ấy gầy gò ốm yếu, hôi hám, chỉ là ánh mắt cậu ta làm anh không chịu nổi.
"Thiếu gia?" người hầu của anh gọi anh hai lần.
"À, cậu có thể đi rồi."
"Tôi xin phép."
Khi người hầu của anh bắt đầu rút lui, Aster nhận ra điều gì đó và hỏi: "Tên cậu là gì?"
Người hầu của anh rất ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng trả lời: "Thiếu gia đã đặt cho tôi là Ramuja. Đó cũng là tên ban đầu của tôi."
"Cậu có thể đi bây giờ." Aster nói một cách lãnh đạm.
Sau khi người hầu rời đi, anh ấy lấy cuốn sổ sắp xếp của bữa tiệc và đặt một cái tên dưới tên mình.
"Ramuja... hừ." Aster viết tên người hầu dưới cột của người phục vụ. Đây là lần đầu tiên anh viết mục này. Thông thường đó là một người hầu ngẫu nhiên trở thành người phục vụ cho anh, vì họ đều giống nhau trong mắt anh. Thấp bé, khó chịu cho mắt, và đôi khi bẩn thỉu.
Nhưng đối với người hầu của anh, giờ sẽ là một ngoại lệ. Người hầu này, không, Ramuja là người hầu yêu thích hiện tại của anh. Cậu ta là một người đơn giản, làm theo thứ tự công việc như đã định và không bao giờ cố gắng nịnh bợ anh. Mong ước duy nhất của cậu ta là được sống sót, phục vụ Aster cho đến khi chết.
Có người hầu như vậy, liệu anh có phải là người may mắn? Điều gì đã khiến anh có một người hầu trung thành quý giá như vậy, người sẽ đi theo anh mà không bao giờ thắc mắc.
Aster lắc đầu, vì người hầu của anh nói rằng cậu ấy sẽ hạnh phúc nếu như anh hạnh phúc, Aster đã nghĩ mình may mắn biết bao khi được một người thuần khiết yêu mến. Những nghi ngờ trước đây của anh đã được giải tỏa. Không có chuyện người hầu này làm tổn thương anh.
'Chắc chắn, ta là người may mắn.'
'Thái tử Charles và công chúa Rosalie, là anh em họ của ta, sẽ rất dễ xử lý.'
'Quý bà Berzhenia, Nữ công tước xứ Silvore. Bà ấy là đồng nghiệp của mẹ ta, ở bên cạnh mẹ sẽ ổn thôi.'
'Hầu tước trẻ tuổi của Viete, anh ta thích sự chú ý, đặc biệt là từ Rosalie. Ta sẽ cho anh ta ngồi cạnh Rosalie.'
'Helene, công chúa của Pháo đài Bắc, hôn phu của Charles, theo lẽ tự nhiên, tốt nhất là để cô ấy ngồi cạnh Charles' nhưng Charles nhất quyết đòi ngồi cạnh anh, có lẽ nó đã luôn như vậy kể từ khi họ còn nhỏ.
'Dù sao anh ta cũng là một người trưởng thành, đã đính hôn. Tại sao lại thích ngồi cạnh ta trong khi đã đính hôn chứ.'
Các cặp đính hôn muốn được tách ra ngồi cùng với những người thân trong gia đình họ. Aster quyết định đặt những chú chim uyên ương lên chiếc bàn xa nhất với tầm mắt nhìn ra khu vườn. Charles nên biết ơn vì Aster đã phải nhường chỗ ngồi tốt nhất cho anh ta.
'Hừm, để xem anh còn có thể đùa giỡn như bình thường trước mặt Helene không. Ta cá rằng anh sẽ trở thành một người chồng sợ vợ.'
Aster khịt mũi. Ai cũng biết rằng Helene là một nữ hiệp sĩ. Không giống như một công chúa bình thường, cô ấy dữ tợn, mạnh mẽ, làn da rám nắng và theo nhiều chiến dịch với tư cách là thuộc hạ của Charles.
'Không có gì ngạc nhiên khi họ trở thành một cặp tình nhân.'
Aster mỉm cười, khi tham dự bữa tiệc đính hôn đó cách đây gần bốn tháng trước, anh đã thấy một đôi uyên ương hạnh phúc trước đám đông, thề thốt tình yêu bằng chiếc nhẫn trên ngón tay. Anh cảm thấy ghen tị khi đó.
Anh băn khoăn về tình yêu. Cảm giác mờ ảo sẽ quấn lấy tâm trí anh không có gì ngoài tình yêu. Loại ham muốn sung sướng làm mờ mọi logic. Anh chưa bao giờ yêu ai vào thời điểm đó.
Aster nhớ lại những người anh đã gặp và những người phụ nữ mà mẹ anh đã giới thiệu. Tất cả đều không vừa mắt anh. Tất cả họ đều có khí chất như loài cáo khiến anh cảnh giác.
"Thiếu gia." Aster liếc sang phải, người hầu của anh đang cúi đầu trước anh: "Tôi mang đến một bộ quần áo mùa thu của Thiếu gia từ người hầu gái."
Aster nhìn chằm chằm vào người hầu của mình và thấy anh ta khá đẹp trai, mũi dọc dừa, đôi mắt đen sâu, làm gia màu đồng và những đường nét sạch sẽ. Anh nhớ lần đầu tiên nhìn thấy người hầu này, cậu ấy gầy gò ốm yếu, hôi hám, chỉ là ánh mắt cậu ta làm anh không chịu nổi.
"Thiếu gia?" người hầu của anh gọi anh hai lần.
"À, cậu có thể đi rồi."
"Tôi xin phép."
Khi người hầu của anh bắt đầu rút lui, Aster nhận ra điều gì đó và hỏi: "Tên cậu là gì?"
Người hầu của anh rất ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng trả lời: "Thiếu gia đã đặt cho tôi là Ramuja. Đó cũng là tên ban đầu của tôi."
"Cậu có thể đi bây giờ." Aster nói một cách lãnh đạm.
Sau khi người hầu rời đi, anh ấy lấy cuốn sổ sắp xếp của bữa tiệc và đặt một cái tên dưới tên mình.
"Ramuja... hừ." Aster viết tên người hầu dưới cột của người phục vụ. Đây là lần đầu tiên anh viết mục này. Thông thường đó là một người hầu ngẫu nhiên trở thành người phục vụ cho anh, vì họ đều giống nhau trong mắt anh. Thấp bé, khó chịu cho mắt, và đôi khi bẩn thỉu.
Nhưng đối với người hầu của anh, giờ sẽ là một ngoại lệ. Người hầu này, không, Ramuja là người hầu yêu thích hiện tại của anh. Cậu ta là một người đơn giản, làm theo thứ tự công việc như đã định và không bao giờ cố gắng nịnh bợ anh. Mong ước duy nhất của cậu ta là được sống sót, phục vụ Aster cho đến khi chết.
Có người hầu như vậy, liệu anh có phải là người may mắn? Điều gì đã khiến anh có một người hầu trung thành quý giá như vậy, người sẽ đi theo anh mà không bao giờ thắc mắc.
Aster lắc đầu, vì người hầu của anh nói rằng cậu ấy sẽ hạnh phúc nếu như anh hạnh phúc, Aster đã nghĩ mình may mắn biết bao khi được một người thuần khiết yêu mến. Những nghi ngờ trước đây của anh đã được giải tỏa. Không có chuyện người hầu này làm tổn thương anh.
'Chắc chắn, ta là người may mắn.'
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.