Chương 35: Hậu quả của việc chứng kiến nụ hôn hoa dành dành
Forever Pupa
23/02/2021
Tuy nhiên, trước khi cậu rời khỏi khu vườn, bất ngờ có hai người mặc quần áo đen từ đầu đến chân túm cổ cậu và quật cậu xuống đất.
Cậu rên rỉ, nhưng trước khi cậu hiểu chuyện gì xảy ra, cậu đã bị đá khắp người.
Cậu đã quen với kiểu đau đớn này trước khi đến đây, cậu chỉ che mình và đợi cho đến khi họ kết thúc. Cuối cùng, họ nhổ nước bọt và dậm vào mặt cậu cho đến khi cậu thấy mặt mình nóng rát, giày của họ có lẽ đã chà sát vào mặt cậu.
"Tên nô lệ này, Thái tử cảnh cáo ngươi không bao giờ được nghe trộm cuộc nói chuyện giữa ngài và Đại công tước trẻ của ngài, ngài sẽ giết ngươi nếu ngươi dám xúc phạm ngài một lần nữa."
Cậu giữ im lặng, sau khi hai người đó biến mất, cậu nhìn thấy người quản gia đã gọi cậu trước đó đang thờ ơ đứng nhìn cậu bị đánh. Cậu nghiến răng nghiến lợi, những người ở đây cũng giống như những con quái vật máu lạnh khác.
Lẽ ra cậu phải xin phép rửa sạch vết thương trước khi gặp Thiếu gia, nhưng cậu quyết định đi thẳng đến phòng Thiếu gia trước.
Người giúp việc canh cửa cho Thiếu gia nhìn cậu với vẻ khinh trước, nhưng trước khi cô ta đuổi cậu đi, cậu đã hét lên: "Thiếu gia, tôi có mặt theo yêu cầu của ngài."
Người giúp việc sửng sốt, bên trong phòng có giọng phát ra:
"Vào đi."
"Vâng, thưa ngài."
Cậu chế nhạo và hài lòng trong khi cô hầu gái trừng mắt nhìn cậu.
Cậu bước vào phòng, giả vờ run rẩy và ho như thể cậu rất đau.
"Cái này... tôi đến theo lời gọi của Thiếu gia." Cậu nói nhẹ nhàng và ho một lần nữa.
Thiếu gia đã rất sửng sốt khi nhìn thấy tình trạng hiện tại của cậu, tay anh ấy run rẩy, anh ấy cố gắng nói điều gì đó nhưng không nên lời. Đúng như cậu dự đoán, lao đến phòng của Thiếu gia là một lựa chọn đúng đắn.
Nhân cơ hội, với giọng khàn khàn, câu nói: "Tôi ổn, thưa ngài. Lời gọi của Thiếu gia là quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác."
"Cậu... cậu bị sao vậy?" anh ấy hỏi, giọng run run.
Cậu im lặng và mồ hôi vã ra, cậu cố gắng tìm cách tốt nhất để thốt lên: "Điều này... Tôi đã bị trừng phạt bởi Thái tử, cận vệ của Thái tử vì tôi đã chứng kiến..."
Cậu nuốt nước bọt và lẩm bẩm: "Tôi đã nhìn thấy... Thái tử hôn Thiếu gia..."
Thiếu gia im lặng, bầu không khí trở nên lạnh lẽo và cậu càng run hơn. Một số vết thương bắt đầu chảy máu khi cậu run rẩy. Cậu nhìn vào đôi mắt của Thiếu gia.
'Anh ấy trông có vẻ buồn. Tại sao?'
'Có phải anh ấy bắt đầu cảm thấy thương hại tôi không? Hay buồn vì một nô lệ chứng kiến nụ hôn của Đại công tước trẻ tuổi và Thái tử?'
"Ta sẽ nói chuyện với Thái tử sau." Thiếu gia nói.
Câu lắc đầu: "Không! Thiếu gia, cầu xin ngài xem xét lại. Tôi thật trơ tráo, dám... canh gác gian nhà."
"Tại sao cậu lại canh gác gian nhà? Ta đã ra lệnh cho cậu rời đi." Anh nói.
"Thiếu gia, không phải tự nhiên khi tôi ở lại gian nhà. Thiếu gia đã mua tôi làm nô lệ riêng, tôi sẽ luôn ở lại sau Thiếu gia. Trong trường hợp thiếu gia có cần điều gì, tôi sẽ luôn sẵn sàng."
Thiếu gia một lần nữa, không nói nên lời. Dù sao đó cũng là một lý do hoàn hảo.
"Nhưng Thiếu gia đang trò chuyện vui vẻ với Thái tử, tôi sợ làm mất lòng Thái tử nên tôi chỉ trốn quanh khu vườn." Cậu nói thêm.
Thiếu gia im lặng, mắt anh ấy liếc qua cậu, qua vết thương của cậu. Anh mắt anh ấy thật sâu, như thể nó đang dò xét tâm trí cậu. Cậu cúi đầu.
"Cậu có thể rời đi bây giờ, cầm theo chiếc ghim đồng này đến cho bác sĩ của dinh thự, nó đại diện cho thân phận của ta. Cậu sẽ được bác sĩ đó chữa trị."
Thiếu gia nói, anh lấy một thứ bên trong chiếc hộp gỗ, một chiếc ghim đồng có hình dạng một cây đàn hạc không dây với chữ 'A' bao phủ nó. Cậu gật đầu.
"Tôi sẽ rời đi bây giờ."
"Khoan đã, ta hỏi cậu một câu." Anh ấy ngăn cậu lại: "Cậu nghĩ gì về... nụ hôn đó, ta và Thái tử? Đó là nụ hôn hoa dành dành để chứng minh mối quan hệ khăng khít của chúng ta."
'Mối quan hệ thân thiết nào? Anh ta đâu phải người yêu của Thiếu gia? Anh ta đã hôn em họ của mình, thật kinh tởm.'
Cậu muốn nói điều đó, nhưng cậu suy nghĩ một lúc và trả lời: "Tôi rất lấy làm vui, thưa ngài."
"Bởi vì Thiếu gia có vẻ vui vẻ, thoải mái. Nhìn thấy Thiếu gia vui vẻ, tôi tự nhiên cũng vui vẻ." Cậu cười với anh ấy.
Cậu nghĩ rằng anh ấy sẽ cau mày, nhưng anh ấy không làm thế. Thậm chí còn nở một nụ cười.
Đó cũng là nụ cười mà cậu thấy ở trong vườn lần đầu tiên cậu gặp anh ấy.
Nụ cười ám ảnh giấc mơ của cậu ngày nào.
Cậu rên rỉ, nhưng trước khi cậu hiểu chuyện gì xảy ra, cậu đã bị đá khắp người.
Cậu đã quen với kiểu đau đớn này trước khi đến đây, cậu chỉ che mình và đợi cho đến khi họ kết thúc. Cuối cùng, họ nhổ nước bọt và dậm vào mặt cậu cho đến khi cậu thấy mặt mình nóng rát, giày của họ có lẽ đã chà sát vào mặt cậu.
"Tên nô lệ này, Thái tử cảnh cáo ngươi không bao giờ được nghe trộm cuộc nói chuyện giữa ngài và Đại công tước trẻ của ngài, ngài sẽ giết ngươi nếu ngươi dám xúc phạm ngài một lần nữa."
Cậu giữ im lặng, sau khi hai người đó biến mất, cậu nhìn thấy người quản gia đã gọi cậu trước đó đang thờ ơ đứng nhìn cậu bị đánh. Cậu nghiến răng nghiến lợi, những người ở đây cũng giống như những con quái vật máu lạnh khác.
Lẽ ra cậu phải xin phép rửa sạch vết thương trước khi gặp Thiếu gia, nhưng cậu quyết định đi thẳng đến phòng Thiếu gia trước.
Người giúp việc canh cửa cho Thiếu gia nhìn cậu với vẻ khinh trước, nhưng trước khi cô ta đuổi cậu đi, cậu đã hét lên: "Thiếu gia, tôi có mặt theo yêu cầu của ngài."
Người giúp việc sửng sốt, bên trong phòng có giọng phát ra:
"Vào đi."
"Vâng, thưa ngài."
Cậu chế nhạo và hài lòng trong khi cô hầu gái trừng mắt nhìn cậu.
Cậu bước vào phòng, giả vờ run rẩy và ho như thể cậu rất đau.
"Cái này... tôi đến theo lời gọi của Thiếu gia." Cậu nói nhẹ nhàng và ho một lần nữa.
Thiếu gia đã rất sửng sốt khi nhìn thấy tình trạng hiện tại của cậu, tay anh ấy run rẩy, anh ấy cố gắng nói điều gì đó nhưng không nên lời. Đúng như cậu dự đoán, lao đến phòng của Thiếu gia là một lựa chọn đúng đắn.
Nhân cơ hội, với giọng khàn khàn, câu nói: "Tôi ổn, thưa ngài. Lời gọi của Thiếu gia là quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác."
"Cậu... cậu bị sao vậy?" anh ấy hỏi, giọng run run.
Cậu im lặng và mồ hôi vã ra, cậu cố gắng tìm cách tốt nhất để thốt lên: "Điều này... Tôi đã bị trừng phạt bởi Thái tử, cận vệ của Thái tử vì tôi đã chứng kiến..."
Cậu nuốt nước bọt và lẩm bẩm: "Tôi đã nhìn thấy... Thái tử hôn Thiếu gia..."
Thiếu gia im lặng, bầu không khí trở nên lạnh lẽo và cậu càng run hơn. Một số vết thương bắt đầu chảy máu khi cậu run rẩy. Cậu nhìn vào đôi mắt của Thiếu gia.
'Anh ấy trông có vẻ buồn. Tại sao?'
'Có phải anh ấy bắt đầu cảm thấy thương hại tôi không? Hay buồn vì một nô lệ chứng kiến nụ hôn của Đại công tước trẻ tuổi và Thái tử?'
"Ta sẽ nói chuyện với Thái tử sau." Thiếu gia nói.
Câu lắc đầu: "Không! Thiếu gia, cầu xin ngài xem xét lại. Tôi thật trơ tráo, dám... canh gác gian nhà."
"Tại sao cậu lại canh gác gian nhà? Ta đã ra lệnh cho cậu rời đi." Anh nói.
"Thiếu gia, không phải tự nhiên khi tôi ở lại gian nhà. Thiếu gia đã mua tôi làm nô lệ riêng, tôi sẽ luôn ở lại sau Thiếu gia. Trong trường hợp thiếu gia có cần điều gì, tôi sẽ luôn sẵn sàng."
Thiếu gia một lần nữa, không nói nên lời. Dù sao đó cũng là một lý do hoàn hảo.
"Nhưng Thiếu gia đang trò chuyện vui vẻ với Thái tử, tôi sợ làm mất lòng Thái tử nên tôi chỉ trốn quanh khu vườn." Cậu nói thêm.
Thiếu gia im lặng, mắt anh ấy liếc qua cậu, qua vết thương của cậu. Anh mắt anh ấy thật sâu, như thể nó đang dò xét tâm trí cậu. Cậu cúi đầu.
"Cậu có thể rời đi bây giờ, cầm theo chiếc ghim đồng này đến cho bác sĩ của dinh thự, nó đại diện cho thân phận của ta. Cậu sẽ được bác sĩ đó chữa trị."
Thiếu gia nói, anh lấy một thứ bên trong chiếc hộp gỗ, một chiếc ghim đồng có hình dạng một cây đàn hạc không dây với chữ 'A' bao phủ nó. Cậu gật đầu.
"Tôi sẽ rời đi bây giờ."
"Khoan đã, ta hỏi cậu một câu." Anh ấy ngăn cậu lại: "Cậu nghĩ gì về... nụ hôn đó, ta và Thái tử? Đó là nụ hôn hoa dành dành để chứng minh mối quan hệ khăng khít của chúng ta."
'Mối quan hệ thân thiết nào? Anh ta đâu phải người yêu của Thiếu gia? Anh ta đã hôn em họ của mình, thật kinh tởm.'
Cậu muốn nói điều đó, nhưng cậu suy nghĩ một lúc và trả lời: "Tôi rất lấy làm vui, thưa ngài."
"Bởi vì Thiếu gia có vẻ vui vẻ, thoải mái. Nhìn thấy Thiếu gia vui vẻ, tôi tự nhiên cũng vui vẻ." Cậu cười với anh ấy.
Cậu nghĩ rằng anh ấy sẽ cau mày, nhưng anh ấy không làm thế. Thậm chí còn nở một nụ cười.
Đó cũng là nụ cười mà cậu thấy ở trong vườn lần đầu tiên cậu gặp anh ấy.
Nụ cười ám ảnh giấc mơ của cậu ngày nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.