Nữ Huyện Lệnh Xinh Đẹp Cải Trang Thành Nam (Np)
Chương 17:
Thuần Chân Bổn Thuần
16/08/2023
Hai người rất nhanh đã đến cửa thành, Lương Tụ bất đắc dĩ thở dài một hơi, không kịp cho nàng phản ứng hắn nhanh chóng thơm một cái lên mặt nàng: “Ta không thể vào thành, chờ đến sáng mai ta sẽ tới tìm nàng.”
Đường Vãn Ý sửng sốt chớp chớp mắt, Lương Tụ nghĩ nàng xấu hổ, cười cười không để trong lòng. Lương Tụ sợ người nàng mệt nên đưa ngựa cho nàng, để nàng cưỡi ngựa vào thành.
Hắn đứng dưới ngựa, đưa tay về phía Đường Vãn Ý, kéo bàn tay trắng nõn của nàng, đôi mắt anh tuấn sáng rực: “Ta sẽ đi tìm nàng, sáng mai cứ ngoan ngoãn ở nhà chờ ta.”
Đường Vãn Ý cắn cắn môi và khẽ gật đầu.
Lương Tụ hài lòng buông ta nàng, dặn dò nàng giữ chặt dây cương rồi vỗ mông ngựa, để ngựa mang nàng đi từ từ vào cửa thành.
Cuối cùng nàng không nhịn được quay đầu nhìn hắn một cái. Lương Tụ nghĩ nàng cũng luyến tiếc giống hắn thì vui vẻ ra mặt, cánh tay vẫy vẫy với nàng.
Trong một khoảnh khắc, nàng muốn quay lại nói cho hắn biết chân tướng, nhưng… trên lưng nàng cũng gánh trách nhiệm nên không thể muốn buông là buông như thế được. Hắn chiếm thân thể của nàng, nàng lại lừa hắn một vố, coi như hai bên huề nhau.
Đường Vãn Ý nghĩ đến đây thì nhẫn tâm hơn, không hề quay đầu nhìn hắn nữa.
May là nàng vẫn mặc một thân nam trang, chỉ là không ra hình thù gì. Nhưng ở trong bóng đêm thủ vệ không nhìn ra được, bọn họ nhận ra nàng thì lập tức cho nàng đi vào, sau đó khóa cửa thành lại.
Trở lại nhà của mình, Đường Vãn Ý cả người bủn rủn rồi lập tức ngã xuống. Nhưng con ngựa này hình như hiểu được lòng người, vội vàng hạ thấp người xuống để nàng không bị ngã quá nặng.
Tiểu Vũ nghe tiếng ngựa thở thì chạy nhanh ra ngoài cửa.
Thấy chủ tử nhà mình đã đổi con lừa thành ngựa thì ngạc nhiên nói: “Chủ tử, ngài lấy con ngựa này ở đâu vậy? Sao lại mặc thành như vầy? Ngài gặp chuyện gì sao? Bọn họ yêu cầu ngài làm cái này ư?”
Đường Vãn Ý đưa dây ngựa cho hắn ta, xoa xoa vòng eo đau nhức, không trả lời đống câu hỏi của hắn, nàng vừa đi vừa nói: “Đừng lo lắng nhiều quá, sáng sớm mai ngươi đi nói với mọi người không cần phải sợ, đám du binh kia không có gì uy hiếp, bọn họ chỉ dọa mà thôi. Sau đó đưa con ngựa này vào rừng, để nó tự đi tìm chủ tử của nó.”
Tiểu Vũ ở phía sau liên tục thưa vâng, Đường Vãn Ý dừng bước, lại căn dặn: “Đừng nói chuyện bản quan đi tìm bọn họ cho người khác biết, ngươi nói là ngươi tự mình nghe được, hiểu không?”
“Hả? Chủ tử, tại sao vậy?” Tiểu Vũ không rõ nên hỏi, tại sao lại giấu làm gì.
“Lắm mồm, bản quan phân phó thì đi làm đi.”
“Thưa vâng vâng, chủ tử yên tâm, ta hiểu rồi.”
Trở về phòng, nàng cởi áo choàng ra, mệt đến mức chỉ vừa đặt người lên giường đã ngủ thiếp đi.
Đường Vãn Ý sửng sốt chớp chớp mắt, Lương Tụ nghĩ nàng xấu hổ, cười cười không để trong lòng. Lương Tụ sợ người nàng mệt nên đưa ngựa cho nàng, để nàng cưỡi ngựa vào thành.
Hắn đứng dưới ngựa, đưa tay về phía Đường Vãn Ý, kéo bàn tay trắng nõn của nàng, đôi mắt anh tuấn sáng rực: “Ta sẽ đi tìm nàng, sáng mai cứ ngoan ngoãn ở nhà chờ ta.”
Đường Vãn Ý cắn cắn môi và khẽ gật đầu.
Lương Tụ hài lòng buông ta nàng, dặn dò nàng giữ chặt dây cương rồi vỗ mông ngựa, để ngựa mang nàng đi từ từ vào cửa thành.
Cuối cùng nàng không nhịn được quay đầu nhìn hắn một cái. Lương Tụ nghĩ nàng cũng luyến tiếc giống hắn thì vui vẻ ra mặt, cánh tay vẫy vẫy với nàng.
Trong một khoảnh khắc, nàng muốn quay lại nói cho hắn biết chân tướng, nhưng… trên lưng nàng cũng gánh trách nhiệm nên không thể muốn buông là buông như thế được. Hắn chiếm thân thể của nàng, nàng lại lừa hắn một vố, coi như hai bên huề nhau.
Đường Vãn Ý nghĩ đến đây thì nhẫn tâm hơn, không hề quay đầu nhìn hắn nữa.
May là nàng vẫn mặc một thân nam trang, chỉ là không ra hình thù gì. Nhưng ở trong bóng đêm thủ vệ không nhìn ra được, bọn họ nhận ra nàng thì lập tức cho nàng đi vào, sau đó khóa cửa thành lại.
Trở lại nhà của mình, Đường Vãn Ý cả người bủn rủn rồi lập tức ngã xuống. Nhưng con ngựa này hình như hiểu được lòng người, vội vàng hạ thấp người xuống để nàng không bị ngã quá nặng.
Tiểu Vũ nghe tiếng ngựa thở thì chạy nhanh ra ngoài cửa.
Thấy chủ tử nhà mình đã đổi con lừa thành ngựa thì ngạc nhiên nói: “Chủ tử, ngài lấy con ngựa này ở đâu vậy? Sao lại mặc thành như vầy? Ngài gặp chuyện gì sao? Bọn họ yêu cầu ngài làm cái này ư?”
Đường Vãn Ý đưa dây ngựa cho hắn ta, xoa xoa vòng eo đau nhức, không trả lời đống câu hỏi của hắn, nàng vừa đi vừa nói: “Đừng lo lắng nhiều quá, sáng sớm mai ngươi đi nói với mọi người không cần phải sợ, đám du binh kia không có gì uy hiếp, bọn họ chỉ dọa mà thôi. Sau đó đưa con ngựa này vào rừng, để nó tự đi tìm chủ tử của nó.”
Tiểu Vũ ở phía sau liên tục thưa vâng, Đường Vãn Ý dừng bước, lại căn dặn: “Đừng nói chuyện bản quan đi tìm bọn họ cho người khác biết, ngươi nói là ngươi tự mình nghe được, hiểu không?”
“Hả? Chủ tử, tại sao vậy?” Tiểu Vũ không rõ nên hỏi, tại sao lại giấu làm gì.
“Lắm mồm, bản quan phân phó thì đi làm đi.”
“Thưa vâng vâng, chủ tử yên tâm, ta hiểu rồi.”
Trở về phòng, nàng cởi áo choàng ra, mệt đến mức chỉ vừa đặt người lên giường đã ngủ thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.