Nữ Huyện Lệnh Xinh Đẹp Cải Trang Thành Nam (Np)
Chương 19:
Thuần Chân Bổn Thuần
22/08/2023
Lương Tụ cau mày, ném một cục bạc vụn lại rồi đứng dậy ra khỏi quán trà.
Tiểu nhị nhìn hai vị ôn thần vừa rời đi, thở phào nhẹ nhõm, nhớ lại câu hỏi của Lương Tụ, lắc đầu lẩm bẩm: “Thật ra ngoại trừ Phan nương tử thì huyện lệnh chúng ta còn xinh đẹp hơn, nếu không phải là nam tử thì còn đẹp hơn nữa.”
Đáng tiếc là Lương Tụ không nghe thấy câu nói này nên đã bỏ lỡ một thông tin quan trọng.
Đường Vãn Ý đoán rằng mấy ngày nay Lương Tụ nhất định sẽ dốc sức tìm nàng, cho nên nàng liền giả bộ bị bệnh, ở trong trạch viện đánh đàn luyện thư pháp mấy ngày không ra ngoài.
Mãi năm ngày sau nghe tin họ đã ra đi, nàng mới thả lỏng.
Sau này nàng sẽ không gặp lại hắn nữa.
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác mất mát không thể giải thích được.
Ngày hôm nay, Đường Vãn Ý cầm mảnh vải ra sức quấn ngực lại, nàng nghe nói Phan nương tử ở y quán thành thân nên chuẩn bị ra ngoài chúc mừng.
Vết hôn loang lổ trên người nàng đã mờ đi không ít, nhưng da nàng trắng nên vẫn có thể thấy lờ mờ.
Nàng đột nhiên ý thức được một chuyện, tên họ Vương kia có thể nhìn dáng người đoán ra nàng là nữ tử vậy thì có phải ở Đô Thành cũng có người phát hiện ra rồi.
Ý nghĩ này khiến nàng rùng mình, nàng nuốt nước bọt tự an ủi mình, nhất định là mình nghĩ nhiều rồi, nếu không làm sao có thể sống sót đến bây giờ.
Không có lừa, nàng đành phải đi bộ.
Đi đến ngã tư đường, nàng bị một chiếc xe ngựa vô cùng sang trọng chặn lại, bên ngoài xe ngựa được khảm bảo thạch, ngay cả nô tài đánh xe cũng mặc quần áo lụa là. Nàng không khỏi hâm mộ cắn răng, đồng thời cảm khái, không bao lâu nữa nàng sẽ là nhân sĩ thanh cao coi tiền như cỏ rác.
“Đại nhân, tới rồi.”
“Ừ.” Người trong xe ngựa lười biếng đáp lại, giọng nói khàn khàn như vừa mới tỉnh dậy.
Đường Vãn Ý ngẩn người, cảm thấy giọng nói này hơi quen tai.
Bên trong xe ngựa vang lên một tiếng, tên nô tài lúc này mới xốc màn, một nam nhân mặc áo màu lam cúi đầu, từ bên trong khoan thai bước ra.
Nam nhân cột mái tóc dài của mình ra sau lưng, vạt tay áo thêu hoa văn tường vân, tư thái thanh tao nhã nhặn phong lưu, đôi mắt hoa đào đa tình nhìn về phía Đường Vãn Ý đang trợn mắt há mồm, lập tức nở nụ cười câu hồn đoạt phách: “Chào Mạc đại nhân.”
Đường Vãn Ý chăm chú nhìn gương mặt tuấn tú của đối phương, tất nhiên không phải nàng bị câu hồn mà là bị dọa sợ.
“Hứa Ngọc Huyền…!”
Tiểu nhị nhìn hai vị ôn thần vừa rời đi, thở phào nhẹ nhõm, nhớ lại câu hỏi của Lương Tụ, lắc đầu lẩm bẩm: “Thật ra ngoại trừ Phan nương tử thì huyện lệnh chúng ta còn xinh đẹp hơn, nếu không phải là nam tử thì còn đẹp hơn nữa.”
Đáng tiếc là Lương Tụ không nghe thấy câu nói này nên đã bỏ lỡ một thông tin quan trọng.
Đường Vãn Ý đoán rằng mấy ngày nay Lương Tụ nhất định sẽ dốc sức tìm nàng, cho nên nàng liền giả bộ bị bệnh, ở trong trạch viện đánh đàn luyện thư pháp mấy ngày không ra ngoài.
Mãi năm ngày sau nghe tin họ đã ra đi, nàng mới thả lỏng.
Sau này nàng sẽ không gặp lại hắn nữa.
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác mất mát không thể giải thích được.
Ngày hôm nay, Đường Vãn Ý cầm mảnh vải ra sức quấn ngực lại, nàng nghe nói Phan nương tử ở y quán thành thân nên chuẩn bị ra ngoài chúc mừng.
Vết hôn loang lổ trên người nàng đã mờ đi không ít, nhưng da nàng trắng nên vẫn có thể thấy lờ mờ.
Nàng đột nhiên ý thức được một chuyện, tên họ Vương kia có thể nhìn dáng người đoán ra nàng là nữ tử vậy thì có phải ở Đô Thành cũng có người phát hiện ra rồi.
Ý nghĩ này khiến nàng rùng mình, nàng nuốt nước bọt tự an ủi mình, nhất định là mình nghĩ nhiều rồi, nếu không làm sao có thể sống sót đến bây giờ.
Không có lừa, nàng đành phải đi bộ.
Đi đến ngã tư đường, nàng bị một chiếc xe ngựa vô cùng sang trọng chặn lại, bên ngoài xe ngựa được khảm bảo thạch, ngay cả nô tài đánh xe cũng mặc quần áo lụa là. Nàng không khỏi hâm mộ cắn răng, đồng thời cảm khái, không bao lâu nữa nàng sẽ là nhân sĩ thanh cao coi tiền như cỏ rác.
“Đại nhân, tới rồi.”
“Ừ.” Người trong xe ngựa lười biếng đáp lại, giọng nói khàn khàn như vừa mới tỉnh dậy.
Đường Vãn Ý ngẩn người, cảm thấy giọng nói này hơi quen tai.
Bên trong xe ngựa vang lên một tiếng, tên nô tài lúc này mới xốc màn, một nam nhân mặc áo màu lam cúi đầu, từ bên trong khoan thai bước ra.
Nam nhân cột mái tóc dài của mình ra sau lưng, vạt tay áo thêu hoa văn tường vân, tư thái thanh tao nhã nhặn phong lưu, đôi mắt hoa đào đa tình nhìn về phía Đường Vãn Ý đang trợn mắt há mồm, lập tức nở nụ cười câu hồn đoạt phách: “Chào Mạc đại nhân.”
Đường Vãn Ý chăm chú nhìn gương mặt tuấn tú của đối phương, tất nhiên không phải nàng bị câu hồn mà là bị dọa sợ.
“Hứa Ngọc Huyền…!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.