Chương 47: Chào Cờ
SonSam
25/02/2024
Giáo viên dẫn đội lắc đầu, trong lòng đặt dấu chấm hỏi về nhân phẩm của vị hoa mới của khôi trường này, ngược lại cách ứng đối có lý có căn cứ của Tô Huyên, làm cho nàng rất là kinh hỉ. Buổi lễ quốc hội quan trọng vào nửa năm sau có lẽ cũng nên chọn lại người chủ trì.
Bữa tiệc năm mới náo nhiệt vẫn tiếp tục, kỳ diệu chính là, hướng gió trong diễn đàn bắt đầu thay đổi, rất nhiều người bị bài phát biểu của Tô Huyên gây ấn tượng, hoặc là thẻ bài Tô Huyên độc thân + chia tay chọc trúng trái tim nhỏ bé của người trẻ tuổi đương đại, lại gặp phải những bài viết vô duyên vô nghĩa, trở tay chính là một post mới.
Ngược lại là bài viết xin làm quen với Tô Huyên được treo lên cao, trở thành chủ đề hot đứng đầu.
Trong góc bữa tiệc, một người đàn ông dáng người cao ngất, diện mạo xuất chúng lẳng lặng đứng, giống như một bức tượng điêu khắc, rất lâu sau mới mở miệng với người bên cạnh:
“Đi tìm bản thảo được sao lưu, tất cả những người tham gia đánh cắp bản thảo, đều phải bị xử lý theo quy định, đại học A ghét nhất hành vi học thuật sai trái, cậu hẳn là hiểu!”
“Được.”
Sau khi gật đầu đáp lại, Trịnh Kỳ Nhiên nhìn Vân Thi Hàm cách đó không xa, không tránh khỏi thở dài, cô nương này, tầm nhìn quá nông cạn, khi dễ ai không tốt lại đi khi dễ người trong lòng lão đại.
Chào cờ lúc 0 giờ sáng là truyền thống của năm dương lịch A. Đây cũng là dự án quan trọng nhất sau bữa tiệc năm mới.
Vào ngày này, lá cờ đỏ năm sao được các sinh viên quốc phòng hộ tống, dưới tiếng nhạc hiệu do quân đoàn tấu, vào đầu năm mới rực rỡ tung bay trên bầu trời trường học. Toàn bộ giáo viên và học sinh của trường sẽ đóng vai trò là nhân chứng, cùng nhau ngân nga quốc ca và chứng kiến toàn bộ quá trình.
Điều này cũng đã định trước, đêm nay đại học A vô cùng náo nhiệt, hiện tại cách 0 giờ còn nửa giờ, nhưng toàn bộ sân khấu đã là biển người, Tô Huyên ở trong đó có thể nghe được tiếng thét chói tai của nữ sinh chung quanh.
Cũng khó trách tất cả mọi người nhịn không được, thử nghĩ một chút, mấy chục sinh viên quốc phòng, mặc quân phục thẳng tắp, dáng người cao ngất, nhất sinh chính khí, cho dù là người lạnh lẽo cấm dục, trái tim cũng theo đó run lên.
Nhìn thấy người dẫn đầu, trong lòng Tô Huyên dâng lên một cỗ hoài niệm.
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Cố Quân Diệc, chính là trên lá cờ lúc 0 giờ ngày đầu năm mới.
Khi đó bọn họ còn chưa ở bên nhau, thậm chí Cố Quân Diệc căn bản cũng không biết nàng, nàng ngược lại biết rõ thanh danh hiển hách của vị học trưởng này, nhưng vẫn cho rằng có thành phần phóng đại, thẳng cho đến lần chào cờ ngày đó.
Cũng giống như hôm nay, lúc ấy Cố Quân Diệc là lãnh đạo, trong màn đêm, anh mặc một thân quân phục màu xanh biếc, ánh mắt kiên định, dáng người thẳng tắp, khi 0 giờ đến, bước chân mạnh mẽ từng bước từng bước đi về phía đài quốc kỳ, một khắc kia, cảm giác tín niệm mãnh liệt đủ để cho mỗi người rung động.
Tô Huyên sửng sốt mất nửa phút, tinh thần mới lắc lư tỉnh lại, đợi đến khi phân tích cụ thể dáng người của Cố Quân Diệc, liền càng thêm mê đắm, gương mặt góc cạnh rõ ràng, đường cong nhu hòa của cằm, lông mày như kiếm, lông mi mảnh khảnh… Mỗi một chỗ đều rất hoàn mỹ, nhất là khi đi lại, đồng phục cũng không che dấu được cơ bắp săn chắc, Tô Huyên lập tức biết, năng lực tính dục của người đàn ông này nhất định rất tốt.
Một khắc kia, Tô Huyên lập tức hạ quyết tâm, người đầu tiên nàng yêu, cùng lần đầu tiên của nàng đều muốn cùng Cố Quân Diệc.
Tất cả về sau cũng chứng minh ánh mắt Tô Huyên không sai, Cố Quân Diệc thiên phú dị bẩm, nhân phẩm lại càng thượng giai, khó có được nhất chính là, không phải là một thẳng nam thô lô, anh thực sự là một người bạn trai đúng chuẩn.
Bởi vậy, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, vào giờ này năm ngoái, nàng đã yêu Cố Quân ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Tô Huyên là một người rất có kế hoạch, nhưng cũng tuyệt đối không lỗ mãng, sau khi phát giác mình thích Cố Quân Diệc, nàng không trực tiếp thổ lộ như rất nhiều nữ sinh, mà là dùng hết phương pháp của mình làm quen với anh.
Cùng một khóa học tự chọn, cùng một lớp giáo dục thể chất, cùng một nhóm dự án… Ước chừng mất ba tháng, quan hệ giữa Tô Huyên và Cố Quân Diệc cũng không quá gần gũi, nhưng có thể nhận ra, trong ánh mắt người nam nhân, cũng từng chút một, có nàng.
Cố Quân Diệc vẫn cảm thấy là anh chủ động theo đuổi nàng, là anh chủ động thổ lộ, nhưng lại không biết, vì ngày này, Tô Huyên cũng cố gắng thật lâu.
Thật sự là người nàng từng rất thích a.
Trong ngực còn có một chút buồn bã, Tô Huyên đột nhiên nhớ tới, hai người bọn họ, cư nhiên chưa từng cùng nhau vượt qua thời khắc 0 giờ của năm mới.
Đang lúc Tô Huyên ngẩn người, đột nhiên, Cố Quân Diệc đứng ở phía trước cũng ở trong đám người nhìn lướt qua một vòng, chuẩn xác nhìn về phía Tô Huyên.
Hai người trực tiếp nhìn nhau.
Có loại cảm giác bị bắt gặp khi nhìn trộm, trái tim Tô Huyên nhảy dựng lên một nhịp, nhưng rất nhanh ổn định tâm thần, thoải mái đáp lại một nụ cười.
Phản ứng của nàng làm cho biểu tình của người đàn ông càng thêm phức tạp, nửa ngày sau giống như là đưa ra quyết định gì đó, xoay người đi về phía huấn luyện viên.
Không biết Cố Quân Diệc nói gì với huấn luyện viên, cư nhiên còn chỉ chỉ về phía Tô Huyên, huấn luyện viên lộ ra nụ cười trêu chọc, phất phất tay.
Ngay sau đó, Cố Quân Diệc đi tới hàng ghế đầu, nhanh chóng chỉnh đốn đội ngũ, hoàn thành giao nhận với một người khác trong đội, sau một trận quân lễ, cư nhiên xoay người rời khỏi đoàn chủ tịch, đi thẳng về phía Tô Huyên.
Giờ khắc này, tiếng nói chung quanh dần dần nhỏ đi, không ít người nhìn cảnh này, còn có người lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.
Tô Huyên có chút hoảng hốt, cảm giác giờ phút này, giống như là trở lại trước khi hai người chia tay, mỗi một lần, anh đều ở trong ánh mắt chú ý của mọi người, mặt mang theo mỉm cười kiên định đi tới trước mặt nàng, ánh đèn rực rỡ cũng không chói mắt bằng ánh sáng trong mắt nam nhân.
Bất quá chỉ mất vài giây, Cố Quân Diệc đã đi tới trước mặt Tô Huyên, anh đưa tay về phía nàng, có loại quyết tâm phá nồi dìm thuyền.
“Cho anh nửa tiếng, được chứ?”
Cảm giác chia tay đột ngột là gì?
Đại khái chính là trong lòng trống rỗng, làm chuyện gì cũng không có hứng thú, nhưng lại không muốn ở một mình.
Dưới tình cảnh như vậy, hiệu quả công việc của Cố Quân Diệc tăng lên rất nhiều, không chỉ xử lý tốt các công việc của hội sinh viên, ngay cả dự án của thầy cô, công tác ngoại giao, báo cáo khóa học cuối kỳ, cũng đều hoàn thành trước thời hạn, còn hoàn thành tương đối tốt.
Nhưng công việc luôn luôn có thời gian để hoàn thành, cơ thể luôn luôn có một thời gian mệt mỏi.
Cuối cùng, anh sẽ trở về nhà và phải đối mặt với căn phòng cô đơn, không có nàng.
Bữa tiệc năm mới náo nhiệt vẫn tiếp tục, kỳ diệu chính là, hướng gió trong diễn đàn bắt đầu thay đổi, rất nhiều người bị bài phát biểu của Tô Huyên gây ấn tượng, hoặc là thẻ bài Tô Huyên độc thân + chia tay chọc trúng trái tim nhỏ bé của người trẻ tuổi đương đại, lại gặp phải những bài viết vô duyên vô nghĩa, trở tay chính là một post mới.
Ngược lại là bài viết xin làm quen với Tô Huyên được treo lên cao, trở thành chủ đề hot đứng đầu.
Trong góc bữa tiệc, một người đàn ông dáng người cao ngất, diện mạo xuất chúng lẳng lặng đứng, giống như một bức tượng điêu khắc, rất lâu sau mới mở miệng với người bên cạnh:
“Đi tìm bản thảo được sao lưu, tất cả những người tham gia đánh cắp bản thảo, đều phải bị xử lý theo quy định, đại học A ghét nhất hành vi học thuật sai trái, cậu hẳn là hiểu!”
“Được.”
Sau khi gật đầu đáp lại, Trịnh Kỳ Nhiên nhìn Vân Thi Hàm cách đó không xa, không tránh khỏi thở dài, cô nương này, tầm nhìn quá nông cạn, khi dễ ai không tốt lại đi khi dễ người trong lòng lão đại.
Chào cờ lúc 0 giờ sáng là truyền thống của năm dương lịch A. Đây cũng là dự án quan trọng nhất sau bữa tiệc năm mới.
Vào ngày này, lá cờ đỏ năm sao được các sinh viên quốc phòng hộ tống, dưới tiếng nhạc hiệu do quân đoàn tấu, vào đầu năm mới rực rỡ tung bay trên bầu trời trường học. Toàn bộ giáo viên và học sinh của trường sẽ đóng vai trò là nhân chứng, cùng nhau ngân nga quốc ca và chứng kiến toàn bộ quá trình.
Điều này cũng đã định trước, đêm nay đại học A vô cùng náo nhiệt, hiện tại cách 0 giờ còn nửa giờ, nhưng toàn bộ sân khấu đã là biển người, Tô Huyên ở trong đó có thể nghe được tiếng thét chói tai của nữ sinh chung quanh.
Cũng khó trách tất cả mọi người nhịn không được, thử nghĩ một chút, mấy chục sinh viên quốc phòng, mặc quân phục thẳng tắp, dáng người cao ngất, nhất sinh chính khí, cho dù là người lạnh lẽo cấm dục, trái tim cũng theo đó run lên.
Nhìn thấy người dẫn đầu, trong lòng Tô Huyên dâng lên một cỗ hoài niệm.
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Cố Quân Diệc, chính là trên lá cờ lúc 0 giờ ngày đầu năm mới.
Khi đó bọn họ còn chưa ở bên nhau, thậm chí Cố Quân Diệc căn bản cũng không biết nàng, nàng ngược lại biết rõ thanh danh hiển hách của vị học trưởng này, nhưng vẫn cho rằng có thành phần phóng đại, thẳng cho đến lần chào cờ ngày đó.
Cũng giống như hôm nay, lúc ấy Cố Quân Diệc là lãnh đạo, trong màn đêm, anh mặc một thân quân phục màu xanh biếc, ánh mắt kiên định, dáng người thẳng tắp, khi 0 giờ đến, bước chân mạnh mẽ từng bước từng bước đi về phía đài quốc kỳ, một khắc kia, cảm giác tín niệm mãnh liệt đủ để cho mỗi người rung động.
Tô Huyên sửng sốt mất nửa phút, tinh thần mới lắc lư tỉnh lại, đợi đến khi phân tích cụ thể dáng người của Cố Quân Diệc, liền càng thêm mê đắm, gương mặt góc cạnh rõ ràng, đường cong nhu hòa của cằm, lông mày như kiếm, lông mi mảnh khảnh… Mỗi một chỗ đều rất hoàn mỹ, nhất là khi đi lại, đồng phục cũng không che dấu được cơ bắp săn chắc, Tô Huyên lập tức biết, năng lực tính dục của người đàn ông này nhất định rất tốt.
Một khắc kia, Tô Huyên lập tức hạ quyết tâm, người đầu tiên nàng yêu, cùng lần đầu tiên của nàng đều muốn cùng Cố Quân Diệc.
Tất cả về sau cũng chứng minh ánh mắt Tô Huyên không sai, Cố Quân Diệc thiên phú dị bẩm, nhân phẩm lại càng thượng giai, khó có được nhất chính là, không phải là một thẳng nam thô lô, anh thực sự là một người bạn trai đúng chuẩn.
Bởi vậy, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, vào giờ này năm ngoái, nàng đã yêu Cố Quân ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Tô Huyên là một người rất có kế hoạch, nhưng cũng tuyệt đối không lỗ mãng, sau khi phát giác mình thích Cố Quân Diệc, nàng không trực tiếp thổ lộ như rất nhiều nữ sinh, mà là dùng hết phương pháp của mình làm quen với anh.
Cùng một khóa học tự chọn, cùng một lớp giáo dục thể chất, cùng một nhóm dự án… Ước chừng mất ba tháng, quan hệ giữa Tô Huyên và Cố Quân Diệc cũng không quá gần gũi, nhưng có thể nhận ra, trong ánh mắt người nam nhân, cũng từng chút một, có nàng.
Cố Quân Diệc vẫn cảm thấy là anh chủ động theo đuổi nàng, là anh chủ động thổ lộ, nhưng lại không biết, vì ngày này, Tô Huyên cũng cố gắng thật lâu.
Thật sự là người nàng từng rất thích a.
Trong ngực còn có một chút buồn bã, Tô Huyên đột nhiên nhớ tới, hai người bọn họ, cư nhiên chưa từng cùng nhau vượt qua thời khắc 0 giờ của năm mới.
Đang lúc Tô Huyên ngẩn người, đột nhiên, Cố Quân Diệc đứng ở phía trước cũng ở trong đám người nhìn lướt qua một vòng, chuẩn xác nhìn về phía Tô Huyên.
Hai người trực tiếp nhìn nhau.
Có loại cảm giác bị bắt gặp khi nhìn trộm, trái tim Tô Huyên nhảy dựng lên một nhịp, nhưng rất nhanh ổn định tâm thần, thoải mái đáp lại một nụ cười.
Phản ứng của nàng làm cho biểu tình của người đàn ông càng thêm phức tạp, nửa ngày sau giống như là đưa ra quyết định gì đó, xoay người đi về phía huấn luyện viên.
Không biết Cố Quân Diệc nói gì với huấn luyện viên, cư nhiên còn chỉ chỉ về phía Tô Huyên, huấn luyện viên lộ ra nụ cười trêu chọc, phất phất tay.
Ngay sau đó, Cố Quân Diệc đi tới hàng ghế đầu, nhanh chóng chỉnh đốn đội ngũ, hoàn thành giao nhận với một người khác trong đội, sau một trận quân lễ, cư nhiên xoay người rời khỏi đoàn chủ tịch, đi thẳng về phía Tô Huyên.
Giờ khắc này, tiếng nói chung quanh dần dần nhỏ đi, không ít người nhìn cảnh này, còn có người lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.
Tô Huyên có chút hoảng hốt, cảm giác giờ phút này, giống như là trở lại trước khi hai người chia tay, mỗi một lần, anh đều ở trong ánh mắt chú ý của mọi người, mặt mang theo mỉm cười kiên định đi tới trước mặt nàng, ánh đèn rực rỡ cũng không chói mắt bằng ánh sáng trong mắt nam nhân.
Bất quá chỉ mất vài giây, Cố Quân Diệc đã đi tới trước mặt Tô Huyên, anh đưa tay về phía nàng, có loại quyết tâm phá nồi dìm thuyền.
“Cho anh nửa tiếng, được chứ?”
Cảm giác chia tay đột ngột là gì?
Đại khái chính là trong lòng trống rỗng, làm chuyện gì cũng không có hứng thú, nhưng lại không muốn ở một mình.
Dưới tình cảnh như vậy, hiệu quả công việc của Cố Quân Diệc tăng lên rất nhiều, không chỉ xử lý tốt các công việc của hội sinh viên, ngay cả dự án của thầy cô, công tác ngoại giao, báo cáo khóa học cuối kỳ, cũng đều hoàn thành trước thời hạn, còn hoàn thành tương đối tốt.
Nhưng công việc luôn luôn có thời gian để hoàn thành, cơ thể luôn luôn có một thời gian mệt mỏi.
Cuối cùng, anh sẽ trở về nhà và phải đối mặt với căn phòng cô đơn, không có nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.