Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 3 - Chương 1476: Chúng ta cùng tiến cùng lùi
Vệ Sơ Lãng
29/01/2015
Hoàng Phủ Cẩn từ từ
ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Lưu Ngọc, nhẹ giọng nói: “Có
người lệnh ngươi giết hắn, ngươi lại để cho hắn chạy, ngày đó ngươi liên lạc cùng ai, để cho người đó đem con cứu đi? Sau đó ai nuôi hắn lớn,
dạy hắn công phu âm độc? Lưu công công chẳng lẽ ngươi không biết?”
Lưu Ngọc cuống quít quỳ xuống dập đầu, “Bẩm vương gia, nô tài thật sự không biết. Nô tài chỉ không muốn tự mình hại chết một đứa bé chưa biết gì. Nô tài chỉ nghĩ, hắn bị bệnh nặng như vậy, để ở nơi không người nào biết đến, vừa lúc trời mưa to, để qua đêm như vậy hắn sẽ chết. Nô tài chưa bao giờ liên lạc cùng ai để cứu hắn.”
Nói như vậy Vu Hận Sinh thật sự có thể là con trai của hoàng hậu trước đây.
Hoàng Phủ Cẩn bước đi thong thả.
Thế lực của hắn và Mạt Nhi chỉ mới phát triển, chuyện xưa năm ấy khó có thể tìm hiểu kỹ được.
Chuyện này, Thái Bình Các và Tiêu Vũ Lâu chắc sẽ biết ít nhiều.
Chỉ là làm thế nào để hắn nói ra đây?
Hơn nữa mấu chốt là làm thế nào để những người đó từ bỏ ý định cũ, không cần phải dùng đến vũ lực, có thể giải quyết trong hòa bình.
Hắn đi tới trước mặt Lưu công công, cúi đầu nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Lưu công công, ngươi phải biết, nếu như muốn phục hồi triều cũ, sẽ có rất nhiều người phải chết, rất nhiều người tan cửa nát nhà, ta chỉ là người đứng xem, không muốn bất cứ người nào phải chết oan cả. Ta hy vọng ngươi có thể nói thật, trợ giúp ta ngăn cản chuyện này xảy ra.”
Lưu Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu, “Vương gia, lão nô thật sự không biết. Lão nô có lỗi với Bệ Hạ, thật xin lỗi Bệ Hạ, lão nô chẳng qua là, chẳng qua là không muốn đứa bé kia chết như vậy, hoặc nói là, thần không muốn tự tay giết hắn, nhưng cũng không ngờ hắn còn sống.”
Hoàng Phủ Cẩn nhìn dáng vẻ của hắn, không hỏi thêm được gì nữa, thở dài, xoay người rời đi, đi tìm Mạt Nhi.
Tô Mạt đang thăm Tô Nhân Vũ, Hoàng đế không có dùng hình với Tô Nhân Vũ, cũng không nhốt lại, để ông ở một tiểu viện trống, ăn uống cũng không đến nỗi.
Nhưng chỉ ngắn ngủi mấy ngày, ông đã gầy đi nhiều.
Tô Mạt đau lòng vạn phần, cho rằng Hoàng đế ngược đãi ông.
Tô Nhân Vũ ôm con gái, cười cười: “Mạt Nhi, đáp ứng phụ thân, đưa lão tổ mẫu về Trữ Châu đi.”
Tô Mạt lắc đầu, “Chúng ta muốn cùng phụ thân trở về.”
Tô Nhân Vũ nâng gò má của nàng, nhìn nàng thật sâu, con gái đã lớn, có chút giống mẫu thân, mặc dù không phải giống hệt, nhưng khí chất ưu nhã thì giống y đúc.
Lưu Ngọc cuống quít quỳ xuống dập đầu, “Bẩm vương gia, nô tài thật sự không biết. Nô tài chỉ không muốn tự mình hại chết một đứa bé chưa biết gì. Nô tài chỉ nghĩ, hắn bị bệnh nặng như vậy, để ở nơi không người nào biết đến, vừa lúc trời mưa to, để qua đêm như vậy hắn sẽ chết. Nô tài chưa bao giờ liên lạc cùng ai để cứu hắn.”
Nói như vậy Vu Hận Sinh thật sự có thể là con trai của hoàng hậu trước đây.
Hoàng Phủ Cẩn bước đi thong thả.
Thế lực của hắn và Mạt Nhi chỉ mới phát triển, chuyện xưa năm ấy khó có thể tìm hiểu kỹ được.
Chuyện này, Thái Bình Các và Tiêu Vũ Lâu chắc sẽ biết ít nhiều.
Chỉ là làm thế nào để hắn nói ra đây?
Hơn nữa mấu chốt là làm thế nào để những người đó từ bỏ ý định cũ, không cần phải dùng đến vũ lực, có thể giải quyết trong hòa bình.
Hắn đi tới trước mặt Lưu công công, cúi đầu nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Lưu công công, ngươi phải biết, nếu như muốn phục hồi triều cũ, sẽ có rất nhiều người phải chết, rất nhiều người tan cửa nát nhà, ta chỉ là người đứng xem, không muốn bất cứ người nào phải chết oan cả. Ta hy vọng ngươi có thể nói thật, trợ giúp ta ngăn cản chuyện này xảy ra.”
Lưu Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu, “Vương gia, lão nô thật sự không biết. Lão nô có lỗi với Bệ Hạ, thật xin lỗi Bệ Hạ, lão nô chẳng qua là, chẳng qua là không muốn đứa bé kia chết như vậy, hoặc nói là, thần không muốn tự tay giết hắn, nhưng cũng không ngờ hắn còn sống.”
Hoàng Phủ Cẩn nhìn dáng vẻ của hắn, không hỏi thêm được gì nữa, thở dài, xoay người rời đi, đi tìm Mạt Nhi.
Tô Mạt đang thăm Tô Nhân Vũ, Hoàng đế không có dùng hình với Tô Nhân Vũ, cũng không nhốt lại, để ông ở một tiểu viện trống, ăn uống cũng không đến nỗi.
Nhưng chỉ ngắn ngủi mấy ngày, ông đã gầy đi nhiều.
Tô Mạt đau lòng vạn phần, cho rằng Hoàng đế ngược đãi ông.
Tô Nhân Vũ ôm con gái, cười cười: “Mạt Nhi, đáp ứng phụ thân, đưa lão tổ mẫu về Trữ Châu đi.”
Tô Mạt lắc đầu, “Chúng ta muốn cùng phụ thân trở về.”
Tô Nhân Vũ nâng gò má của nàng, nhìn nàng thật sâu, con gái đã lớn, có chút giống mẫu thân, mặc dù không phải giống hệt, nhưng khí chất ưu nhã thì giống y đúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.