Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 3 - Chương 1475: Chuyện cũ năm xưa
Vệ Sơ Lãng
29/01/2015
Hoàng đế vuốt trán,
cảm thấy rất mệt mỏi, nói mấy chuyện này cùng Hoàng Phủ Cẩn khiến hắn
mất nhiều tinh thần, có chút cảm giác sức cùng lực kiệt.
Diệt tàn dư của tiền triều, triều đại này có thể yên bình rồi.
Hơn nữa để Hoàng Phủ Cẩn dẫn đầu đi làm chuyện này, hắn chắc chắn sẽ bị tàn dư của tiền triều thống hận, coi như để cho hắn tự do, cũng sẽ không sợ hắn bị lôi kéo.
Trong lòng Hoàng Phủ Cẩn thoáng qua một ý niệm, chậm rãi nói: “Nhi thần đáp ứng, nhưng nhi thần muốn tùy thời đều có thể gặp Mạt Nhi.”
Hoàng đế phất tay áo, “Ân chuẩn cho ngươi lúc nào cũng có thể ra vào cung. Đi xuống đi.”
Hoàng Phủ Cẩn hành lễ, lui lại hai bước rồi xoay người đi ra khỏi cung, Tiền Hủy liền xuất hiện cạnh hắn, “Điện hạ, Tô tiểu thư đi đến lãnh cung, nô tỳ dẫn người đến đó.”
Hoàng Phủ Cẩn nói: “Ta muốn đi thăm Lưu công công trước.”
Tiền cô cô ngẩn ra, nhưng cũng không cự tuyệt, nếu Hoàng đế để cho Hoàng Phủ Cẩn toàn quyền xử lý, chắc chắn không sợ hắn biết được điều gì.
Nàng quay lại phân phó mấy câu, đi ra nói với Hoàng Phủ Cẩn: “Điện hạ thỉnh đi theo nô tỳ.”
Lưu Ngọc bị giam ở lãnh cung nào đó trong điện, Hoàng đế bí mật thiết lập phòng giam này, người bình thường khó mà tưởng tượng được.
Có địa lao, có thủy lao, cũng có các dụng cụ hành hình của nhà giam.
Lưu Ngọc bị nhốt ở một căn phòng bình thường, không bị còng khóa.
Nhìn Hoàng Phủ Cẩn đến, hắn quỳ xuống hành lễ.
Tiền Hủy liền lui ra.
Hoàng Phủ Cẩn nói: “Lưu công công, ngươi không cần hành lễ với bản vương. Bệ Hạ chưa cắt bỏ chức ngự tiền đại thái giám của ngươi.”
Lưu Ngọc tạ ơn, run rẩy đứng dậy, chỉ là sau mấy ngày, Lưu Ngọc vốn nhìn phúc hậu nay đã đầy tóc bạc, khuôn mặt đầy tang thương.
Vốn là cái trán trơn bóng, nay đã khắc sâu vài nếp nhăn.
“Lưu công công, bổn vương muốn hỏi ngươi một chuyện, năm đó có phải ngươi để Vu Hận Sinh chạy thoát.”
Nếu Vu Hận Sinh thật sự là nhi tử của Tiên Hoàng, thật sự là Vu Hận Sinh tìm được đường sống trong chỗ chết, một đứa nhỏ hẳn là trốn không thoát đâu.
Chỉ có thể là người thân tín mà Hoàng đế phái đi giết hắn không nhẫn tâm, để cho hắn chạy đi.
Mặc dù Hoàng đế không thừa nhận, nhưng Hoàng Phủ Cẩn lại tin tưởng, nhất định có chuyện như vậy, nếu không tại sao lại phái hắn đi làm nhiệm vụ bí mật này.
Còn Lưu Ngọc nhìn Tiền Hủy dẫn Hoàng Phủ Cẩn đến đây, lại nghe Hoàng Phủ Cẩn hỏi như vậy, hắn kết luận, Hoàng đế đã đem chuyện này giao cho Tề Vương điện hạ xử lý.
Hắn chậm rãi gật đầu, “Nô tài đáng chết muôn lần, không biết tốt xấu, khiến cho Bệ Hạ khó chịu. Năm đó Bệ Hạ sai nô tài nghĩ biện pháp cứu tiểu hoàng tử, nhưng ngự y cũng bó tay hết cách, nô tài không muốn Bệ Hạ cùng hoàng hậu nương nương thương tâm, cho nên, cho nên liền đặt tiểu điện hạ trong hộp đựng thức ăn lặng lẽ ……..đem, đem thả trong khe nước. Nhưng đâu biết, gặp phải mưa lớn, tiểu điện hạ theo dòng nước trôi ra ngoài, không biết tung tích.”
Diệt tàn dư của tiền triều, triều đại này có thể yên bình rồi.
Hơn nữa để Hoàng Phủ Cẩn dẫn đầu đi làm chuyện này, hắn chắc chắn sẽ bị tàn dư của tiền triều thống hận, coi như để cho hắn tự do, cũng sẽ không sợ hắn bị lôi kéo.
Trong lòng Hoàng Phủ Cẩn thoáng qua một ý niệm, chậm rãi nói: “Nhi thần đáp ứng, nhưng nhi thần muốn tùy thời đều có thể gặp Mạt Nhi.”
Hoàng đế phất tay áo, “Ân chuẩn cho ngươi lúc nào cũng có thể ra vào cung. Đi xuống đi.”
Hoàng Phủ Cẩn hành lễ, lui lại hai bước rồi xoay người đi ra khỏi cung, Tiền Hủy liền xuất hiện cạnh hắn, “Điện hạ, Tô tiểu thư đi đến lãnh cung, nô tỳ dẫn người đến đó.”
Hoàng Phủ Cẩn nói: “Ta muốn đi thăm Lưu công công trước.”
Tiền cô cô ngẩn ra, nhưng cũng không cự tuyệt, nếu Hoàng đế để cho Hoàng Phủ Cẩn toàn quyền xử lý, chắc chắn không sợ hắn biết được điều gì.
Nàng quay lại phân phó mấy câu, đi ra nói với Hoàng Phủ Cẩn: “Điện hạ thỉnh đi theo nô tỳ.”
Lưu Ngọc bị giam ở lãnh cung nào đó trong điện, Hoàng đế bí mật thiết lập phòng giam này, người bình thường khó mà tưởng tượng được.
Có địa lao, có thủy lao, cũng có các dụng cụ hành hình của nhà giam.
Lưu Ngọc bị nhốt ở một căn phòng bình thường, không bị còng khóa.
Nhìn Hoàng Phủ Cẩn đến, hắn quỳ xuống hành lễ.
Tiền Hủy liền lui ra.
Hoàng Phủ Cẩn nói: “Lưu công công, ngươi không cần hành lễ với bản vương. Bệ Hạ chưa cắt bỏ chức ngự tiền đại thái giám của ngươi.”
Lưu Ngọc tạ ơn, run rẩy đứng dậy, chỉ là sau mấy ngày, Lưu Ngọc vốn nhìn phúc hậu nay đã đầy tóc bạc, khuôn mặt đầy tang thương.
Vốn là cái trán trơn bóng, nay đã khắc sâu vài nếp nhăn.
“Lưu công công, bổn vương muốn hỏi ngươi một chuyện, năm đó có phải ngươi để Vu Hận Sinh chạy thoát.”
Nếu Vu Hận Sinh thật sự là nhi tử của Tiên Hoàng, thật sự là Vu Hận Sinh tìm được đường sống trong chỗ chết, một đứa nhỏ hẳn là trốn không thoát đâu.
Chỉ có thể là người thân tín mà Hoàng đế phái đi giết hắn không nhẫn tâm, để cho hắn chạy đi.
Mặc dù Hoàng đế không thừa nhận, nhưng Hoàng Phủ Cẩn lại tin tưởng, nhất định có chuyện như vậy, nếu không tại sao lại phái hắn đi làm nhiệm vụ bí mật này.
Còn Lưu Ngọc nhìn Tiền Hủy dẫn Hoàng Phủ Cẩn đến đây, lại nghe Hoàng Phủ Cẩn hỏi như vậy, hắn kết luận, Hoàng đế đã đem chuyện này giao cho Tề Vương điện hạ xử lý.
Hắn chậm rãi gật đầu, “Nô tài đáng chết muôn lần, không biết tốt xấu, khiến cho Bệ Hạ khó chịu. Năm đó Bệ Hạ sai nô tài nghĩ biện pháp cứu tiểu hoàng tử, nhưng ngự y cũng bó tay hết cách, nô tài không muốn Bệ Hạ cùng hoàng hậu nương nương thương tâm, cho nên, cho nên liền đặt tiểu điện hạ trong hộp đựng thức ăn lặng lẽ ……..đem, đem thả trong khe nước. Nhưng đâu biết, gặp phải mưa lớn, tiểu điện hạ theo dòng nước trôi ra ngoài, không biết tung tích.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.