Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 3 - Chương 1627
Vệ Sơ Lãng
18/08/2015
Lưu Hỏa nói: "Có phải Nhạc cô nương đã quá đa nghi không? Đó là canh tiểu thư hầm cho vương gia, sao lại là muốn hạ độc các ngươi?"
Với thủ đoạn của tiểu thư, muốn giết hai tỷ muội Nhạc gia thì đâu cần hạ độc? Tùy tiện động một ngón tay là được.
"Nàng? Nàng?" Nhạc Phong Nhi hoảng sợ mở to hai mắt, "Nàng ta muốn hạ độc vương gia? Vì sao chứ?"
Lưu Vân không muốn nói nhiều với nàng, "Ta sai người đến phủ Quốc Công hỏi một chút."
Phủ Quốc Công, huynh muội Tô Mạt đang đứng ngoài cửa đón bà nội và phụ thân trở về, một nhà vui vẻ nói chuyện đi về viện của lão phu nhân.
Thấy tâm tình của họ không tồi, chắc là có chuyện tốt.
Sau khi ngồi xuống, Tô Mạt liền hỏi.
Lão phu nhân vui vẻ nhướn mày, "Các con đoán thử xem."
Vài người thi nhau đoán, cũng chưa lần nào đoán trúng, lão phu nhân nhìn Tô Mạt, "Nha đầu, con đoán thử xem?"
Tô Mạt cười nhẹ, "Vậy là bệ hạ đã đồng ý cho chúng ta rời khỏi kinh thành sớm sao?"
Lão phu nhân vỗ tay cười nói: "Không hổ là Mạt nhi, bệ hạ đã đồng ý với chúng ta, để cho chúng ta về Trữ Châu dưỡng già. Mà phong hào Quốc công vẫn được giữ lại, bổng lộc không thiếu."
Như vậy, dù không có thực quyền, quan địa phương cũng không dám khinh thường bọn họ.
Tô Việt lập tức đứng dậy, cùng mấy muội muội đồng thời quỳ xuống, hành lễ với lão phu nhân và phụ thân.
Lão phu nhân bảo bọn họ nhanh chóng đứng dậy, ngồi xuống, nói: "Ta và phụ thân các con đã thương lượng, tổ chức hôn sự cho Nhu nhi, đưa Nhu nhi giao cho Tần gia, đầu mùa đông chúng ta sẽ trở về Trữ Châu."
Tô Nhu Nhu vừa nghe thấy vậy lập tức lệ nóng dâng lên, lại quỳ xuống một lần nữa, "Bà nội, phụ thân, chẳng lẽ hai người muốn bỏ Nhi nhi lại sao?"
Lão phu nhân xoa đầu nàng, cười hiền, nghe nàng nói vậy liền mềm giọng nói: "Nhu nhi, con đã trưởng thành, vốn là nên sớm lập gia đình, bởi vì chuyện trong nhà, chậm trễ mấy ngày nay. Chúng ta trở về Trữ Châu cũng không phải là vĩnh viễn không trở lại, các con cũng có thể đến thăm chúng ta, chúng ta cũng có thể tới, bà nội thấy Tần gia cũng tốt, Nguyên Quân là đứa bé ngoan, là trượng phu tốt, nhất định sẽ không khiến con bị ủy khuất."
Tô Nhu Nhi hai mắt đẫm lệ, trong lòng lại rất ấm áp, gối đầu lên đùi lão phu nhân, "Bà nội, nếu chàng, chàng không muốn đi theo con đường làm quan, con sẽ khuyên chàng cùng rời khỏi kinh thành."
Lão phu nhân bật cười, khuyên nàng vài câu, bảo nàng không cần khổ sở, người một nhà dù có xa đến đâu, cũng là người một nhà, cắt cũng không đứt huyết mạch tương liên.
Với thủ đoạn của tiểu thư, muốn giết hai tỷ muội Nhạc gia thì đâu cần hạ độc? Tùy tiện động một ngón tay là được.
"Nàng? Nàng?" Nhạc Phong Nhi hoảng sợ mở to hai mắt, "Nàng ta muốn hạ độc vương gia? Vì sao chứ?"
Lưu Vân không muốn nói nhiều với nàng, "Ta sai người đến phủ Quốc Công hỏi một chút."
Phủ Quốc Công, huynh muội Tô Mạt đang đứng ngoài cửa đón bà nội và phụ thân trở về, một nhà vui vẻ nói chuyện đi về viện của lão phu nhân.
Thấy tâm tình của họ không tồi, chắc là có chuyện tốt.
Sau khi ngồi xuống, Tô Mạt liền hỏi.
Lão phu nhân vui vẻ nhướn mày, "Các con đoán thử xem."
Vài người thi nhau đoán, cũng chưa lần nào đoán trúng, lão phu nhân nhìn Tô Mạt, "Nha đầu, con đoán thử xem?"
Tô Mạt cười nhẹ, "Vậy là bệ hạ đã đồng ý cho chúng ta rời khỏi kinh thành sớm sao?"
Lão phu nhân vỗ tay cười nói: "Không hổ là Mạt nhi, bệ hạ đã đồng ý với chúng ta, để cho chúng ta về Trữ Châu dưỡng già. Mà phong hào Quốc công vẫn được giữ lại, bổng lộc không thiếu."
Như vậy, dù không có thực quyền, quan địa phương cũng không dám khinh thường bọn họ.
Tô Việt lập tức đứng dậy, cùng mấy muội muội đồng thời quỳ xuống, hành lễ với lão phu nhân và phụ thân.
Lão phu nhân bảo bọn họ nhanh chóng đứng dậy, ngồi xuống, nói: "Ta và phụ thân các con đã thương lượng, tổ chức hôn sự cho Nhu nhi, đưa Nhu nhi giao cho Tần gia, đầu mùa đông chúng ta sẽ trở về Trữ Châu."
Tô Nhu Nhu vừa nghe thấy vậy lập tức lệ nóng dâng lên, lại quỳ xuống một lần nữa, "Bà nội, phụ thân, chẳng lẽ hai người muốn bỏ Nhi nhi lại sao?"
Lão phu nhân xoa đầu nàng, cười hiền, nghe nàng nói vậy liền mềm giọng nói: "Nhu nhi, con đã trưởng thành, vốn là nên sớm lập gia đình, bởi vì chuyện trong nhà, chậm trễ mấy ngày nay. Chúng ta trở về Trữ Châu cũng không phải là vĩnh viễn không trở lại, các con cũng có thể đến thăm chúng ta, chúng ta cũng có thể tới, bà nội thấy Tần gia cũng tốt, Nguyên Quân là đứa bé ngoan, là trượng phu tốt, nhất định sẽ không khiến con bị ủy khuất."
Tô Nhu Nhi hai mắt đẫm lệ, trong lòng lại rất ấm áp, gối đầu lên đùi lão phu nhân, "Bà nội, nếu chàng, chàng không muốn đi theo con đường làm quan, con sẽ khuyên chàng cùng rời khỏi kinh thành."
Lão phu nhân bật cười, khuyên nàng vài câu, bảo nàng không cần khổ sở, người một nhà dù có xa đến đâu, cũng là người một nhà, cắt cũng không đứt huyết mạch tương liên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.