Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 3 - Chương 1628
Vệ Sơ Lãng
19/08/2015
Tô Việt sợ muội muội và lão phu nhân không vui, bước lên trước khuyên nàng vài câu, Tô Mạt và Tô Hinh Nhi cũng đứng xung quanh, mọi người đều vui vẻ hòa thuận.
Tô Nhân Vũ nhìn một nhà hòa thuận vui vẻ như vậy, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, giống như đã không còn lo lắng gì nữa.
Ông chậm rãi đứng dậy, từ từ thong thả đi ra ngoài, trong lòng thầm nói: "Doanh nhi, tuy kiếp này không thể cưới nàng làm vợ, nhưng trong tâm của ta, nàng là thê tử duy nhất. Nàng ở dưới cửu tuyền nhất định phải chờ ta, kiếp sau chúng ta lại làm vợ chồng.
Con gái đã lớn, ông không còn gì tiếc nữa rồi.
Một trận gió to thổi tới, lá cây cánh hoa bay theo gió, trong gió mang theo mùi mưa.
Ông lững thững đi trong gió đêm khô nóng, nhưng trong lại vui vẻ thoải mái.
Không lâu sau, tiếng sấm vang lên, những giọt mưa lớn bắt đầu rơi trên người ông, ông ngẩng đầu lên yên lặng nguyện cầu.
"Doanh nhi, ta sẽ coi trận mưa này là lời đáp ứng của nàng. Nàng nhất định phải chờ ta."
Mấy huynh muội trẻ tuổi sợ quấy rầy lão phu nhân nghỉ ngơi, nhanh chóng cáo từ, cùng nhau đến chỗ Tô Việt tiếp tục nói chuyện.
Lúc này đã tạnh mưa, mưa mùa hè, đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Thuận tiện đi qua thăm An Bình, nàng ấy đã chuyển về đông viện, cánh tay trái của Tô Trì của không mất cảm giác như trước nhưng cũng không được như trước nữa.
Đấy là do An Bình đến cầu Tô Mạt, lấy được một phần giải dược, mỗi ngày đều giúp hắn lau, mới khiến hắn tốt hơn một chút.
Hắn cũng không còn hay nổi nóng nữa, cũng không quát mắng An Bình nữa, mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm.
An Bình lại thấy có hy vọng, cứ lẳng lặng ở bên cạnh hắn.
Còn chưa đến đông viện, có một bà tử vội vàng chạy tới, tìm Kim Kết nói vài câu.
Kim Kết nghe xong liền nở nụ cười, phất tay ý bảo bà lui đi, nàng bước nhanh đến chỗ Tô Mạt, nói nhỏ: "Mạt nhi, Nhạc Phong Nhi phái người tới cầu thuốc giải rồi."
Tô Mạt cười, "Phái người tới? Xem ra phải trả giá liền học được rồi."
Kim Kết khinh thường nói: "Trước đây là Nhạc Lâm Nhi làm chỗ dựa cho nàng ta, hiện giờ Nhạc Lâm Nhi ngã xuống, nàng không có tâm phúc, tất nhiên là không dám rồi."
Tô Mạt lắc đầu, "Em nhìn nhầm rồi. Theo ta, Nhạc Phong Nhi mới là người có tâm phúc."
Tô Nhân Vũ nhìn một nhà hòa thuận vui vẻ như vậy, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, giống như đã không còn lo lắng gì nữa.
Ông chậm rãi đứng dậy, từ từ thong thả đi ra ngoài, trong lòng thầm nói: "Doanh nhi, tuy kiếp này không thể cưới nàng làm vợ, nhưng trong tâm của ta, nàng là thê tử duy nhất. Nàng ở dưới cửu tuyền nhất định phải chờ ta, kiếp sau chúng ta lại làm vợ chồng.
Con gái đã lớn, ông không còn gì tiếc nữa rồi.
Một trận gió to thổi tới, lá cây cánh hoa bay theo gió, trong gió mang theo mùi mưa.
Ông lững thững đi trong gió đêm khô nóng, nhưng trong lại vui vẻ thoải mái.
Không lâu sau, tiếng sấm vang lên, những giọt mưa lớn bắt đầu rơi trên người ông, ông ngẩng đầu lên yên lặng nguyện cầu.
"Doanh nhi, ta sẽ coi trận mưa này là lời đáp ứng của nàng. Nàng nhất định phải chờ ta."
Mấy huynh muội trẻ tuổi sợ quấy rầy lão phu nhân nghỉ ngơi, nhanh chóng cáo từ, cùng nhau đến chỗ Tô Việt tiếp tục nói chuyện.
Lúc này đã tạnh mưa, mưa mùa hè, đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Thuận tiện đi qua thăm An Bình, nàng ấy đã chuyển về đông viện, cánh tay trái của Tô Trì của không mất cảm giác như trước nhưng cũng không được như trước nữa.
Đấy là do An Bình đến cầu Tô Mạt, lấy được một phần giải dược, mỗi ngày đều giúp hắn lau, mới khiến hắn tốt hơn một chút.
Hắn cũng không còn hay nổi nóng nữa, cũng không quát mắng An Bình nữa, mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm.
An Bình lại thấy có hy vọng, cứ lẳng lặng ở bên cạnh hắn.
Còn chưa đến đông viện, có một bà tử vội vàng chạy tới, tìm Kim Kết nói vài câu.
Kim Kết nghe xong liền nở nụ cười, phất tay ý bảo bà lui đi, nàng bước nhanh đến chỗ Tô Mạt, nói nhỏ: "Mạt nhi, Nhạc Phong Nhi phái người tới cầu thuốc giải rồi."
Tô Mạt cười, "Phái người tới? Xem ra phải trả giá liền học được rồi."
Kim Kết khinh thường nói: "Trước đây là Nhạc Lâm Nhi làm chỗ dựa cho nàng ta, hiện giờ Nhạc Lâm Nhi ngã xuống, nàng không có tâm phúc, tất nhiên là không dám rồi."
Tô Mạt lắc đầu, "Em nhìn nhầm rồi. Theo ta, Nhạc Phong Nhi mới là người có tâm phúc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.