Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 4 - Chương 1728
Vệ Sơ Lãng
26/01/2016
Khi nàng đi đường vòng rời khỏi tẩm điện của Hoàng Phủ Giác có nhìn thoáng qua, hiện giờ Hoàng Phủ Tuyên vẫn như cũ toàn thân hoa phục, bộ dạng vênh váo, không có nửa điểm nhận thức rõ hiện thực.
"Lão ngũ, ngươi ra đây cho ta, đứng nắm lấy ta!"
"Lão ngũ, ngươi nhanh đi ra cho ta, ngươi thật là to gan, lại dám giả truyền thánh chỉ, phụ hoàng sao có thể đem ngôi vị truyền cho ngươi? Ta vốn là thái tử, hơn nữa bây giờ vẫn là thái tử, ngươi thức thời thì nhanh chóng đem thánh chỉ trả lại cho ta."
Tô Mạt cười lạnh, Tín vương này bị nhốt mấy năm nay xem ra đầu óc không được ổn định cho lắm, miệng nói ra toàn lời điên khùng, hắn chắc chắn Hoàng Phủ Giác chưa đăng cơ thì không dám động vào hắn.
Người giống như hắn, rõ ràng nên rời khỏi khán đài này rồi, trốn sau lưng người khác, có lẽ có thể sống an ổn được cả đời.
Nếu vẫn không chịu cúi đầu trước người khác, chỉ sợ là về sau sẽ phải chịu khổ thôi.
Nếu hắn không gây chuyện, Hoàng Phủ Giác nói không chừng còn nể mặt tiên đế, sẽ chiếu cố huynh đệ.
Nhưng hắn gây chuyện như vậy, là nhắc nhở Hoàng Phủ Giác trước kia mình hung hăng như thế nào, đã áp chế mẹ con Hoàng Phủ Giác ra sao, gợi lên sự tức giận của Hoàng Phủ Giác và thái hậu, vậy thì Tín vương gặp xui rồi.
Dù Hoàng Phủ Giác không so đo, nhưng nàng lại không biết Lương phi có rộng lượng như vậy không.
Nhiều năm làm con dâu chịu đựng giờ thành bà, một đi xoay người, đều muốn xả những tức giận trong lòng.
Nàng không có tâm tình xem Tín vương bị xử lý ra sao, xoay người vội vàng rời đi.
Đảo mắt đến ngày đăng cơ của tân đế, đại xá thiên hạ, nhưng mà Lưu gia, Tả gia, Tống gia không được đại xá, Nhạc Thiếu Sâm cũng chỉ đổi thành lưu đày ngàn dặm.
Tân đế đăng cơ không lâu, cũng đổi lại thụy hiệu và miếu hiệu, thụy hiệu là "Vũ", miếu hiệu là "Thái tổ", người sau gọi là Thái tổ Vũ hoàng đế.
Có Hoàng Phủ Cẩn trấn thủ, đại điện đăng cơ của tân đế không hề có biến có gì, phi thường thuận lợi.
Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn không muốn trì hoãn thêm nữa, sau khi Hoàng Phủ Giác lên ngôi bọn họ liền lên kế hoạch đi Giang Nam.
Thương thế của tỷ muội Lan Nhược đã khỏi hẳn, cùng với Lưu Vân Lưu Hỏa đi theo, mấy người thu nhập xong hành lý chỉ chờ Tô Mạt lên tiếng.
Hoàng Phủ Cẩn và Hoàng Phủ Giới tiến cung chào tạm biệt hoàng đế, bọn họ là huynh đệ ruột thịt, Tô Mạt cũng không muốn tham gia nên ko đi cùng.
Nàng gọi tỷ muội Lan Nhược, "Người lưu lại bảo vệ Tả tiểu thư có tin tức gì ko?"
Đối với Tả Minh Thụy bởi vì trong lúc vô ý chịu ân huệ của nữ đế là cả đời khắc ghi, không tiếc trả giá bằng của mạng sống của gia đình mình, Tô Mạt rất kính nể hành động đó, nhưng mà cũng vô cùng cảm khái.
Dù sao khi tiên đế vẫn còn lại cực kỳ coi trọng ông ấy, coi ông là tâm phúc của mình, xem như là một tay tiên đế kéo lên.
"Lão ngũ, ngươi ra đây cho ta, đứng nắm lấy ta!"
"Lão ngũ, ngươi nhanh đi ra cho ta, ngươi thật là to gan, lại dám giả truyền thánh chỉ, phụ hoàng sao có thể đem ngôi vị truyền cho ngươi? Ta vốn là thái tử, hơn nữa bây giờ vẫn là thái tử, ngươi thức thời thì nhanh chóng đem thánh chỉ trả lại cho ta."
Tô Mạt cười lạnh, Tín vương này bị nhốt mấy năm nay xem ra đầu óc không được ổn định cho lắm, miệng nói ra toàn lời điên khùng, hắn chắc chắn Hoàng Phủ Giác chưa đăng cơ thì không dám động vào hắn.
Người giống như hắn, rõ ràng nên rời khỏi khán đài này rồi, trốn sau lưng người khác, có lẽ có thể sống an ổn được cả đời.
Nếu vẫn không chịu cúi đầu trước người khác, chỉ sợ là về sau sẽ phải chịu khổ thôi.
Nếu hắn không gây chuyện, Hoàng Phủ Giác nói không chừng còn nể mặt tiên đế, sẽ chiếu cố huynh đệ.
Nhưng hắn gây chuyện như vậy, là nhắc nhở Hoàng Phủ Giác trước kia mình hung hăng như thế nào, đã áp chế mẹ con Hoàng Phủ Giác ra sao, gợi lên sự tức giận của Hoàng Phủ Giác và thái hậu, vậy thì Tín vương gặp xui rồi.
Dù Hoàng Phủ Giác không so đo, nhưng nàng lại không biết Lương phi có rộng lượng như vậy không.
Nhiều năm làm con dâu chịu đựng giờ thành bà, một đi xoay người, đều muốn xả những tức giận trong lòng.
Nàng không có tâm tình xem Tín vương bị xử lý ra sao, xoay người vội vàng rời đi.
Đảo mắt đến ngày đăng cơ của tân đế, đại xá thiên hạ, nhưng mà Lưu gia, Tả gia, Tống gia không được đại xá, Nhạc Thiếu Sâm cũng chỉ đổi thành lưu đày ngàn dặm.
Tân đế đăng cơ không lâu, cũng đổi lại thụy hiệu và miếu hiệu, thụy hiệu là "Vũ", miếu hiệu là "Thái tổ", người sau gọi là Thái tổ Vũ hoàng đế.
Có Hoàng Phủ Cẩn trấn thủ, đại điện đăng cơ của tân đế không hề có biến có gì, phi thường thuận lợi.
Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn không muốn trì hoãn thêm nữa, sau khi Hoàng Phủ Giác lên ngôi bọn họ liền lên kế hoạch đi Giang Nam.
Thương thế của tỷ muội Lan Nhược đã khỏi hẳn, cùng với Lưu Vân Lưu Hỏa đi theo, mấy người thu nhập xong hành lý chỉ chờ Tô Mạt lên tiếng.
Hoàng Phủ Cẩn và Hoàng Phủ Giới tiến cung chào tạm biệt hoàng đế, bọn họ là huynh đệ ruột thịt, Tô Mạt cũng không muốn tham gia nên ko đi cùng.
Nàng gọi tỷ muội Lan Nhược, "Người lưu lại bảo vệ Tả tiểu thư có tin tức gì ko?"
Đối với Tả Minh Thụy bởi vì trong lúc vô ý chịu ân huệ của nữ đế là cả đời khắc ghi, không tiếc trả giá bằng của mạng sống của gia đình mình, Tô Mạt rất kính nể hành động đó, nhưng mà cũng vô cùng cảm khái.
Dù sao khi tiên đế vẫn còn lại cực kỳ coi trọng ông ấy, coi ông là tâm phúc của mình, xem như là một tay tiên đế kéo lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.