Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 4 - Chương 1729
Vệ Sơ Lãng
26/01/2016
Cũng bởi vì Tả Minh Thụy phản bội, mới chính thức khiến tiên đế chán nản, trở thành ngọn rơm đè chết lạc đà.
Tả Minh Thụy bị xử trảm, Tả phu nhân vẫn còn sống, vì có quan hệ với Thẩm gia nên không lo về tính mạng, nhưng lại bị nhốt ở kinh thành và trang viên lân cận của hoàng gia để làm những việc nặng nhọc, hơn nữa cả đời cũng không được rời khỏi.
Mà Tả Nghi Lan gả và hoàng thất, tiên đế vì sĩ diện, không xử trí Tín vương, tất nhiên không xử trí Tín vương phi.
Chỉ là ngầm hành hạ là không thể thiếu được.
Không nói đến hoàng đế, riêng Tín vương đã hận vương phi của mình đến thấu xương, nếu không phải Tô Mạt phái người bảo vệ, chỉ sợ Tín vương phi chẳng những phải chịu nhục, tính mạng cũng khó bảo vệ được.
Ngược lại Tô Văn Nhi do tính tình khéo đưa đẩy, hơn nữa quan hệ với Tô Trì cũng tốt, lại giỏi xu nịnh, tuy ở bên cạnh Tín vương cũng phải chịu ít tội, nhưng so với người khác cũng thoải mái hơn, còn có thể thường xuyên cho Tả Nghi Lan dùng dược, khiến Tín vương càng chán ghét nàng ấy.
Mặc kệ trước đây ra sao, hiện giờ tỷ tỷ đã hạnh phúc, mà Tả Nghi Lan gả cho Tín vương, lại không có hạnh phúc.
Chỉ sợ lúc Tả Minh Thụy gả con gái cho Tín vương, cũng chỉ là một nước cờ.
Nếu một tài nữ như vậy, bị trở thành quân cờ, Tô Mạt không khỏi bùi ngùi.
"Tiểu thư yên tâm, Tả tiểu thư không có nguy hiểm gì đến tính mạng." Cho dù đồ ăn của nàng ấy thường xuyên có độc, hoặc là có người cố ý phóng hỏa, hoặc thả rắn các loại, thậm chí có đầy tớ say rượu muốn xông vào, nhưng có người của tiểu thư âm thầm bảo vệ, Tả Nghi Lan xem như hữu kinh vô hiểm.
Tô Mạt đứng dậy, "Muội đi theo ta một chuyến, trước khi đi đến cáo từ Tả tiểu thư, xem nàng ấy có tâm nguyện gì không."
Nếu nàng ấy có yêu cầu gì, Tô Mạt nguyện ý cầu tình với hoàng đế thả cho nàng rời đi.
Dù sao cũng là nữ tử, tuy là có chút thông minh, nhưng cũng chỉ là cầm kỳ thi họa mà thôi, không hiểu những âm mưu quỷ kế, rời khỏi Tín vương phủ, cũng chỉ là tìm một nơi vắng vẻ, sống cả đời ở đó mà thôi.
Không có gì khó khăn, tin tưởng Hoàng Phủ Giới sẽ rộng lượng.
Tô Mạt dẫn theo Lan Nhược cưỡi ngựa đến Tín vương phủ, binh lính bên ngoài vương phủ đã được lệnh rút lui, một quản gia đang dạy bảo người làm, chỉ huy mấy người chỉnh sửa lại vương phủ.
Nhìn thấy hai người Tô Mạt, mấy người ở cửa hai mắt sáng lên, quản gia kia nhìn thấy, giọng kênh kiệu nói: "A...Các ngươi đến đây có chuyện gì? Người không liên quan không được đến gần vương phủ, cẩn thận ta sai người bắt các ngươi lại."
Tả Minh Thụy bị xử trảm, Tả phu nhân vẫn còn sống, vì có quan hệ với Thẩm gia nên không lo về tính mạng, nhưng lại bị nhốt ở kinh thành và trang viên lân cận của hoàng gia để làm những việc nặng nhọc, hơn nữa cả đời cũng không được rời khỏi.
Mà Tả Nghi Lan gả và hoàng thất, tiên đế vì sĩ diện, không xử trí Tín vương, tất nhiên không xử trí Tín vương phi.
Chỉ là ngầm hành hạ là không thể thiếu được.
Không nói đến hoàng đế, riêng Tín vương đã hận vương phi của mình đến thấu xương, nếu không phải Tô Mạt phái người bảo vệ, chỉ sợ Tín vương phi chẳng những phải chịu nhục, tính mạng cũng khó bảo vệ được.
Ngược lại Tô Văn Nhi do tính tình khéo đưa đẩy, hơn nữa quan hệ với Tô Trì cũng tốt, lại giỏi xu nịnh, tuy ở bên cạnh Tín vương cũng phải chịu ít tội, nhưng so với người khác cũng thoải mái hơn, còn có thể thường xuyên cho Tả Nghi Lan dùng dược, khiến Tín vương càng chán ghét nàng ấy.
Mặc kệ trước đây ra sao, hiện giờ tỷ tỷ đã hạnh phúc, mà Tả Nghi Lan gả cho Tín vương, lại không có hạnh phúc.
Chỉ sợ lúc Tả Minh Thụy gả con gái cho Tín vương, cũng chỉ là một nước cờ.
Nếu một tài nữ như vậy, bị trở thành quân cờ, Tô Mạt không khỏi bùi ngùi.
"Tiểu thư yên tâm, Tả tiểu thư không có nguy hiểm gì đến tính mạng." Cho dù đồ ăn của nàng ấy thường xuyên có độc, hoặc là có người cố ý phóng hỏa, hoặc thả rắn các loại, thậm chí có đầy tớ say rượu muốn xông vào, nhưng có người của tiểu thư âm thầm bảo vệ, Tả Nghi Lan xem như hữu kinh vô hiểm.
Tô Mạt đứng dậy, "Muội đi theo ta một chuyến, trước khi đi đến cáo từ Tả tiểu thư, xem nàng ấy có tâm nguyện gì không."
Nếu nàng ấy có yêu cầu gì, Tô Mạt nguyện ý cầu tình với hoàng đế thả cho nàng rời đi.
Dù sao cũng là nữ tử, tuy là có chút thông minh, nhưng cũng chỉ là cầm kỳ thi họa mà thôi, không hiểu những âm mưu quỷ kế, rời khỏi Tín vương phủ, cũng chỉ là tìm một nơi vắng vẻ, sống cả đời ở đó mà thôi.
Không có gì khó khăn, tin tưởng Hoàng Phủ Giới sẽ rộng lượng.
Tô Mạt dẫn theo Lan Nhược cưỡi ngựa đến Tín vương phủ, binh lính bên ngoài vương phủ đã được lệnh rút lui, một quản gia đang dạy bảo người làm, chỉ huy mấy người chỉnh sửa lại vương phủ.
Nhìn thấy hai người Tô Mạt, mấy người ở cửa hai mắt sáng lên, quản gia kia nhìn thấy, giọng kênh kiệu nói: "A...Các ngươi đến đây có chuyện gì? Người không liên quan không được đến gần vương phủ, cẩn thận ta sai người bắt các ngươi lại."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.