Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 4 - Chương 1905
Vệ Sơ Lãng
27/07/2016
Trong viện có chất một đống củi lớn, đầy đủ để dùng.
Lưu Hỏa và Lan Nhược ngầm hiểu, lập tức đem những cây củi đang cháy này làm vũ khí, ong vò vẽ có độc, chỉ cần bị đâm trúng một cái, không kịp giải độc lập tức sẽ rơi vào hôn mê.
Bọn họ vận nội công, quần áo bay phần phật, có thể tạm thời bảo vệ được cơ thể không bị ong vò vẽ tấn công, nhưng mà quan trọng nhất là mặt và tay, liền lấy cây củi cháy để bảo vệ.
Có bọn họ bảo vệ, Tô Mạt liên tục bắn ra mấy cương châm, ong vò vẽ nhao nhao rơi xuống đất.
"Tìm ra người mang theo tổ ong." Tô Mạt phân phó.
Đã có ong độc tấn công, nhất định là có người che đầu che người ôm tổ ong tới.
Lan Nhược và Lưu Hỏa nhận lệnh, liên tục ném cây đuốc lên cao, một bên ứng phó với ám khí và ong độc, một bên tìm người khác thường.
Chỉ nghe vài tiếng kêu đau đớn, lập tức có người ngã xuống, mà số lượng ong độc cũng giảm đi tương đối.
Lúc này tên cầm đầu lại bắt đầu phát ra âm thanh kỳ lạ, Tô Mạt lập tức hiểu được, hắn lại chỉ huy loài động vật nguy hiểm nào đó, ví dụ như ong độc cùng rắn độc.
Trên đất Nam trạch, có một số dị nhân, chuyên môn huấn luyện dã thú.
Quả nhiên trên mặt đất vang lên tiếng xì xì, trong không khí hơi thở tanh hôi bốc lên, Tô Mạt biết đó là rắn kịch độc.
Nếu số lượng rắn độc quá nhiều, bọn họ sẽ dần bị tiêu hao sức lực, nói không chừng còn có loại gì khác nữa, tóm lại thay phiên đáng không phải là tốt.
Nàng nhanh trí nghĩ đến, đơn giản đốt lên một đống lửa khác, sau đó đặt xung quanh ba người bọn họ, chỉ thấy rắn độc bò tới, nhìn thấy ánh lửa liền sợ hãi, từng con ngẩng đầu lên, thè lưỡi đỏ tươi ra.
Tô Mạt cười lạnh, từ bên hông lấy ra một bình sứ, đem thuốc bột thổi ra ngoài, rơi vào đống lửa, lập tức một mùi hương ngọt ngào say lòng người bay lên.
Trên thế gian này có rất nhiều loại độc dược, hiệu quả khác nhau, cách sử dụng cũng có rất nhiều.
Có loại thả vào nước thì độc tính vô cùng mạnh, nhưng gặp lửa sẽ bị thiêu hủy.
Mà đa số độc dược đều sợ lửa.
Có một số sợ khí, sợ thổ.
Tô Mạt để Hồ Tú Hồng cùng Hồ tiên sinh kết hợp với A Cổ Thái phối hợp điều chế độc dược, lại phân ra rất nhiều loại, mỗi loại một đặc tính khác nhau.
Có loại gặp lửa mới có hiệu quả, hơn nữa ở trong không khí, cũng có thể tồn tại rất lâu, cho dù bị đất chắn lại cũng có thể từ từ thâm nhập.
Lúc này nhóm người ma lửa phát ra tiếng kêu sợ hãi, "Độc dược gì vậy?"
Lại có người không chịu được, ngã xuống đất.
Mà những con rắn kia lại giống như say rượu, có con bắt đầu mê man, có con bắt đầu uốn lượn, còn có con lập tức chui vào trong lửa.
Lưu Hỏa và Lan Nhược ngầm hiểu, lập tức đem những cây củi đang cháy này làm vũ khí, ong vò vẽ có độc, chỉ cần bị đâm trúng một cái, không kịp giải độc lập tức sẽ rơi vào hôn mê.
Bọn họ vận nội công, quần áo bay phần phật, có thể tạm thời bảo vệ được cơ thể không bị ong vò vẽ tấn công, nhưng mà quan trọng nhất là mặt và tay, liền lấy cây củi cháy để bảo vệ.
Có bọn họ bảo vệ, Tô Mạt liên tục bắn ra mấy cương châm, ong vò vẽ nhao nhao rơi xuống đất.
"Tìm ra người mang theo tổ ong." Tô Mạt phân phó.
Đã có ong độc tấn công, nhất định là có người che đầu che người ôm tổ ong tới.
Lan Nhược và Lưu Hỏa nhận lệnh, liên tục ném cây đuốc lên cao, một bên ứng phó với ám khí và ong độc, một bên tìm người khác thường.
Chỉ nghe vài tiếng kêu đau đớn, lập tức có người ngã xuống, mà số lượng ong độc cũng giảm đi tương đối.
Lúc này tên cầm đầu lại bắt đầu phát ra âm thanh kỳ lạ, Tô Mạt lập tức hiểu được, hắn lại chỉ huy loài động vật nguy hiểm nào đó, ví dụ như ong độc cùng rắn độc.
Trên đất Nam trạch, có một số dị nhân, chuyên môn huấn luyện dã thú.
Quả nhiên trên mặt đất vang lên tiếng xì xì, trong không khí hơi thở tanh hôi bốc lên, Tô Mạt biết đó là rắn kịch độc.
Nếu số lượng rắn độc quá nhiều, bọn họ sẽ dần bị tiêu hao sức lực, nói không chừng còn có loại gì khác nữa, tóm lại thay phiên đáng không phải là tốt.
Nàng nhanh trí nghĩ đến, đơn giản đốt lên một đống lửa khác, sau đó đặt xung quanh ba người bọn họ, chỉ thấy rắn độc bò tới, nhìn thấy ánh lửa liền sợ hãi, từng con ngẩng đầu lên, thè lưỡi đỏ tươi ra.
Tô Mạt cười lạnh, từ bên hông lấy ra một bình sứ, đem thuốc bột thổi ra ngoài, rơi vào đống lửa, lập tức một mùi hương ngọt ngào say lòng người bay lên.
Trên thế gian này có rất nhiều loại độc dược, hiệu quả khác nhau, cách sử dụng cũng có rất nhiều.
Có loại thả vào nước thì độc tính vô cùng mạnh, nhưng gặp lửa sẽ bị thiêu hủy.
Mà đa số độc dược đều sợ lửa.
Có một số sợ khí, sợ thổ.
Tô Mạt để Hồ Tú Hồng cùng Hồ tiên sinh kết hợp với A Cổ Thái phối hợp điều chế độc dược, lại phân ra rất nhiều loại, mỗi loại một đặc tính khác nhau.
Có loại gặp lửa mới có hiệu quả, hơn nữa ở trong không khí, cũng có thể tồn tại rất lâu, cho dù bị đất chắn lại cũng có thể từ từ thâm nhập.
Lúc này nhóm người ma lửa phát ra tiếng kêu sợ hãi, "Độc dược gì vậy?"
Lại có người không chịu được, ngã xuống đất.
Mà những con rắn kia lại giống như say rượu, có con bắt đầu mê man, có con bắt đầu uốn lượn, còn có con lập tức chui vào trong lửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.