Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế Sinh Tồn (Mạt Thế Chi Hoa Quỳnh Không Gian)
Chương 33:
Không Bạch Xích Tố
01/04/2024
“Điền tiểu thư, chúng ta không đi kho hàng nơi đó sao?” - Đại Tráng có chút khó hiểu tiến lên hỏi.
“Nơi đó đã bị người ta dọn trống không, hiện tại toàn bộ kho hàng đều là tang thi, đem cửa hàng này dọn hết về cũng không ít đâu” - Điền Nhiễm cười nói với mọi người.
“Như vậy cũng tốt a, chúng ta mau dọn nhanh thôi!” - Đại Tráng nghe vậy, càng thêm khâm phục Điền Nhiễm.
“Chung quanh có tang thi ta đều đã giải quyết hết cả, mọi người dọn đồ vật đi, ta đi phía trước lấy một vài đồ vật cần thiết lại đây nhé!” - Điền Nhiễm hướng hai người cười cười, liền đi vào trong tiệm nọ, chỉ trong chốc lát xách mấy cái bao lớn bước ra, chỉnh qua chỉnh lại một hồi, mấy cái bao này liền chiếm một phần tư toàn bộ không gian thùng xe.
“Nghĩ cũng thật đủ chu đáo đấy” - La Mãn Lâu cười cho Điền Nhiễm một quyền, bởi vì thứ nàng vừa mới xách lên chính là chăn bông cùng áo lông vũ, gian cửa hàng bán chăn bông kia cơ hồ bị nàng dọn sạch. Chỉ là lấy ra mấy bao này để tượng trưng mà thôi. Đến nỗi áo lông vũ, nàng cũng phải lục soát lấy từ một cửa hàng khác đem tới, chẳng qua con phố nơi đó quá xa, cho nên mới giả bộ đem từ cửa hàng sát đây dọn tới, dùng như một cái thủ thuật che mắt.
--------------------------------------------
Mặt khác, trên nóc nhà một căn phố gần đó, mấy cái thanh niên đột nhiên từ trên mặt đất nhảy dựng lên, chỉ vào vị trí đạn tín hiệu vừa mới biến mất, kích động không thôi.
“Vừa nãy ta nhìn thấy đạn tín hiệu, hẳn là có người vào thành, chúng ta mau cầu cứu họ đi a....” - Một cô gái nhỏ run rẩy kích động mà nói.
“Mau mau, cầm mấy bộ quần áo sặc sỡ, cứ hết sức múa may mạnh lên” - một nam nhân khác lại kích động cầm một cây sào treo mấy chiếc quần áo phất qua phất lại.
“Anh La, anh cảm thấy bọn họ có thể vượt qua nhiều tang thi như vậy để tới cứu chúng ta sao?” - Một thiếu niên nét mặt sợ hãi dựa vào một góc, run bần bật.
Lời nói của thiếu niên vừa thốt lên xong, sắc mặt mấy người đang dùng sức múa may quần áo lập tức buồn bã đi xuống. Bởi vì chỉ cần có ai cúi đầu xuống dưới, liền sẽ phát hiện nơi bọn họ trú ẩn có một đống tang thi đứng đầy. Nếu là Điền Nhiễm nhìn thấy tang thi nhiều như vậy, liền sẽ biết rõ tang thi trên cái phố kia đều tới từ nơi nào.
“Anh Đại Tráng, đây là thuốc cấp cho Tiểu Tráng đó” - Đồ vật đã được dọn xong hết không sai biệt lắm, Điền Nhiễm thấy biểu tình Đại Tráng đang vò quần áo muốn nói lại thôi, vì thế nàng liền đem ba lô đưa qua.
“Cảm ơn cô, Điền tiểu thư” - Đại Tráng cúi người về phía Điền Nhiễm thật sâu.
“Hổ Tử, Tiểu Tráng được cứu rồi, được cứu rồi!” - Đại Tráng mừng rỡ kích động ôm chặt Hổ Tử.
“Ân, được cứu rồi, Tiểu Tráng sẽ không có việc gì, chúng ta trở về thôn đi” - Hổ Tử cũng cao hứng nói.
Bốn người nhìn thùng xe tràn đầy vật phẩm, đóng cửa xe một cái, vẻ mặt đều vui mừng chui vào cabin xe.
Trải qua một ngày này, Đại Tráng cùng Hổ Tử đều rất bội phục hai người phụ nữ ngồi bên cạnh. Thoạt nhìn thân hình Điền Nhiễm có chút khó khăn, ai ngờ lúc giết tang thi lại có thể quyết đoán lợi hại tới như thế. Một người đơn độc liền dám xung phong tiến vào thành thị đầy tang thi, còn giúp bọn họ mở đường, cô gái này là lợi hại đến cỡ nào a! Trái lại La tiểu thư trông nhu nhược, thời điểm dọn đồ vật, đến chính mình là hán tử to khoẻ đều so ra kém hẳn cô ấy. Vừa nhớ tới khoảnh khắc La tiểu thư một tay khiêng năm bao gạo băng băng hướng tới thùng xe, hắn cùng Hổ Tử hai người trực tiếp liền sợ ngây người! Sức lực lớn như vậy, đến lúc chém giết tang thi, chỉ sợ cũng là lợi hại không kém đi.
Chờ đến khi xe màu trắng của bọn họ tiến vào Lưu gia thôn đã là buổi chiều. Khoảng trời trên đỉnh đầu trở nên dị thường hắc ám, phỏng chừng không được bao lâu nữa sẽ có một hồi mưa to đột nhiên rơi xuống mặt đất.
“Đại Tráng....bọn họ đã trở lại, ta vừa mới thấy xe Đại Tráng đã đi vào trong sân nhà lão Lưu đầu đấy!!” - Xe vừa dừng ở sân, các thôn dân đứng bên ngoài liền thảo luận lên, có người nói bọn họ thắng lợi trở về, có người nói bọn họ cái gì đều không tìm được rồi quay về, các lời nói xôn xao đan xen nhau.
“Em dâu, bọn họ đã trở lại, ngươi trông chừng Tiểu Tráng, ta đi xem bọn họ một lát” - Vợ Hổ Tử vừa nghe nói chồng mình đã trở lại, vội vàng chạy tới truyền lời với vợ Đại Tráng.
“Tốt tốt rồi, chị dâu, liền phiền toái chị đi trước nhìn một cái, Tiểu Tráng đang ốm, ta không thể phân thân ra được” - Vừa nghe đến Đại Tráng đã trở lại, nước mắt người phụ nữ nhịn không được liền chảy xuống dưới.
“Nơi đó đã bị người ta dọn trống không, hiện tại toàn bộ kho hàng đều là tang thi, đem cửa hàng này dọn hết về cũng không ít đâu” - Điền Nhiễm cười nói với mọi người.
“Như vậy cũng tốt a, chúng ta mau dọn nhanh thôi!” - Đại Tráng nghe vậy, càng thêm khâm phục Điền Nhiễm.
“Chung quanh có tang thi ta đều đã giải quyết hết cả, mọi người dọn đồ vật đi, ta đi phía trước lấy một vài đồ vật cần thiết lại đây nhé!” - Điền Nhiễm hướng hai người cười cười, liền đi vào trong tiệm nọ, chỉ trong chốc lát xách mấy cái bao lớn bước ra, chỉnh qua chỉnh lại một hồi, mấy cái bao này liền chiếm một phần tư toàn bộ không gian thùng xe.
“Nghĩ cũng thật đủ chu đáo đấy” - La Mãn Lâu cười cho Điền Nhiễm một quyền, bởi vì thứ nàng vừa mới xách lên chính là chăn bông cùng áo lông vũ, gian cửa hàng bán chăn bông kia cơ hồ bị nàng dọn sạch. Chỉ là lấy ra mấy bao này để tượng trưng mà thôi. Đến nỗi áo lông vũ, nàng cũng phải lục soát lấy từ một cửa hàng khác đem tới, chẳng qua con phố nơi đó quá xa, cho nên mới giả bộ đem từ cửa hàng sát đây dọn tới, dùng như một cái thủ thuật che mắt.
--------------------------------------------
Mặt khác, trên nóc nhà một căn phố gần đó, mấy cái thanh niên đột nhiên từ trên mặt đất nhảy dựng lên, chỉ vào vị trí đạn tín hiệu vừa mới biến mất, kích động không thôi.
“Vừa nãy ta nhìn thấy đạn tín hiệu, hẳn là có người vào thành, chúng ta mau cầu cứu họ đi a....” - Một cô gái nhỏ run rẩy kích động mà nói.
“Mau mau, cầm mấy bộ quần áo sặc sỡ, cứ hết sức múa may mạnh lên” - một nam nhân khác lại kích động cầm một cây sào treo mấy chiếc quần áo phất qua phất lại.
“Anh La, anh cảm thấy bọn họ có thể vượt qua nhiều tang thi như vậy để tới cứu chúng ta sao?” - Một thiếu niên nét mặt sợ hãi dựa vào một góc, run bần bật.
Lời nói của thiếu niên vừa thốt lên xong, sắc mặt mấy người đang dùng sức múa may quần áo lập tức buồn bã đi xuống. Bởi vì chỉ cần có ai cúi đầu xuống dưới, liền sẽ phát hiện nơi bọn họ trú ẩn có một đống tang thi đứng đầy. Nếu là Điền Nhiễm nhìn thấy tang thi nhiều như vậy, liền sẽ biết rõ tang thi trên cái phố kia đều tới từ nơi nào.
“Anh Đại Tráng, đây là thuốc cấp cho Tiểu Tráng đó” - Đồ vật đã được dọn xong hết không sai biệt lắm, Điền Nhiễm thấy biểu tình Đại Tráng đang vò quần áo muốn nói lại thôi, vì thế nàng liền đem ba lô đưa qua.
“Cảm ơn cô, Điền tiểu thư” - Đại Tráng cúi người về phía Điền Nhiễm thật sâu.
“Hổ Tử, Tiểu Tráng được cứu rồi, được cứu rồi!” - Đại Tráng mừng rỡ kích động ôm chặt Hổ Tử.
“Ân, được cứu rồi, Tiểu Tráng sẽ không có việc gì, chúng ta trở về thôn đi” - Hổ Tử cũng cao hứng nói.
Bốn người nhìn thùng xe tràn đầy vật phẩm, đóng cửa xe một cái, vẻ mặt đều vui mừng chui vào cabin xe.
Trải qua một ngày này, Đại Tráng cùng Hổ Tử đều rất bội phục hai người phụ nữ ngồi bên cạnh. Thoạt nhìn thân hình Điền Nhiễm có chút khó khăn, ai ngờ lúc giết tang thi lại có thể quyết đoán lợi hại tới như thế. Một người đơn độc liền dám xung phong tiến vào thành thị đầy tang thi, còn giúp bọn họ mở đường, cô gái này là lợi hại đến cỡ nào a! Trái lại La tiểu thư trông nhu nhược, thời điểm dọn đồ vật, đến chính mình là hán tử to khoẻ đều so ra kém hẳn cô ấy. Vừa nhớ tới khoảnh khắc La tiểu thư một tay khiêng năm bao gạo băng băng hướng tới thùng xe, hắn cùng Hổ Tử hai người trực tiếp liền sợ ngây người! Sức lực lớn như vậy, đến lúc chém giết tang thi, chỉ sợ cũng là lợi hại không kém đi.
Chờ đến khi xe màu trắng của bọn họ tiến vào Lưu gia thôn đã là buổi chiều. Khoảng trời trên đỉnh đầu trở nên dị thường hắc ám, phỏng chừng không được bao lâu nữa sẽ có một hồi mưa to đột nhiên rơi xuống mặt đất.
“Đại Tráng....bọn họ đã trở lại, ta vừa mới thấy xe Đại Tráng đã đi vào trong sân nhà lão Lưu đầu đấy!!” - Xe vừa dừng ở sân, các thôn dân đứng bên ngoài liền thảo luận lên, có người nói bọn họ thắng lợi trở về, có người nói bọn họ cái gì đều không tìm được rồi quay về, các lời nói xôn xao đan xen nhau.
“Em dâu, bọn họ đã trở lại, ngươi trông chừng Tiểu Tráng, ta đi xem bọn họ một lát” - Vợ Hổ Tử vừa nghe nói chồng mình đã trở lại, vội vàng chạy tới truyền lời với vợ Đại Tráng.
“Tốt tốt rồi, chị dâu, liền phiền toái chị đi trước nhìn một cái, Tiểu Tráng đang ốm, ta không thể phân thân ra được” - Vừa nghe đến Đại Tráng đã trở lại, nước mắt người phụ nữ nhịn không được liền chảy xuống dưới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.