Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế Sinh Tồn (Mạt Thế Chi Hoa Quỳnh Không Gian)
Chương 34:
Không Bạch Xích Tố
01/04/2024
“Ai da, được rồi, cô cứ chờ tin tức tốt của chị đi” - Vợ Hổ Tử nói một tiếng liền đi ra ngoài.
“Tiểu Tráng, cha con đã trở về an toàn, con cũng sẽ tốt lên thôi!” - Vợ Đại Tráng một bên thay khăn lông trên trán con trai đang nằm ở trên giường, một bên thì thầm nói.
“Đại Tráng, các ngươi không có việc gì đi?” - Vợ Hổ Tử vừa mới chuẩn bị đi vào cửa, Đại Tráng vừa muốn đi ra, cả người anh thiếu chút nữa liền đụng vào người của cô ấy.
“Chị dâu, chúng ta đều không có việc gì” - Đại Tráng tươi cười lộ ra một nét mặt hàm hậu.
“Vợ, em đã đến rồi đấy à?” - Hổ Tử nhìn thấy vợ mình đứng đó, gương mặt kia đều mau chóng nở hoa.
“Vợ ơi, hôm nay anh thấy rất mau trời sẽ mưa, ta cùng Đại Tráng trước giúp Điền tiểu thư các nàng đem đồ vật chuyển xuống, em giúp Đại Tráng đem thuốc mang về cấp cho em dâu đi” - Hổ Tử nhìn nhìn trời, sau đó quay đầu nói với tức phụ nhà mình.
“Kia.... đều tốt, các anh đều đang vội vàng vài việc, ta đi cấp em dâu đưa thuốc” - Vợ Hổ Tử liếc mắt một cái hâm mộ nhìn thùng xe tràn đầy, tiếp nhận ba lô chứa thuốc từ trong tay Đại Tráng liền quay lưng chạy về hướng nhà Đại Tráng.
Tuy rằng cô ấy xác thật hâm mộ những thứ kia, nhưng nàng cũng biết rõ, thời điểm Đại Tráng cùng Hổ Tử đều tuyên bố chỉ cần các cô ấy giúp bọn họ tìm được thuốc, các đồ vật khác dù kiếm ra bọn họ đều sẽ không ham muốn, mà đã làm người thì lòng thành tín không thể ném văng.
“Em dâu, thuốc đã được mang về, mau cấp con trai uống” - Vợ Hổ Tử tuy người còn chưa xuất hiện, thanh âm đã truyền tiến vào phòng.
“Tốt quá rồi”
Vợ Đại Tráng từ lúc nghe được tin chồng quay trở về, liền đem nước sôi chuẩn bị tốt, làm mẹ mấy năm nay, hài tử bị cảm yêu cầu uống loại thuốc gì, cô ấy đại khái vẫn là biết rõ. Vợ Hổ Tử một bên hỗ trợ, một bên cấp vợ Đại Tráng nhắc đến đống vật tư vừa mới thấy.
“Bác Lưu, người đã đến rồi, mau lại nhìn xem, có thuốc hạ sốt ở đây hay không?” - Vợ Hổ Tử thấy bác Lưu bước lại gần đây, vội vàng đứng dậy hỏi, lúc nãy trên đường cô gặp được Lưu thẩm nên đã báo một tiếng, không nghĩ tốc độ Bác Lưu tới vẫn là thực mau.
“Vợ Đại Tráng, nói cho ta nghe một chút đi, vừa mới cấp hài tử uống thuốc gì rồi?” - Bác Lưu tiến lên hỏi, trong ba lô có ống tiêm chích, bất quá trước khi chích thuốc còn phải hỏi một chút là đã cho hài tử uống thuốc gì rồi thì mới điều chỉnh tốt lượng thuốc tiêm.
“Cái này... cái này...” - Vợ Đại Tráng đem thuốc vừa mới lấy ra tới cấp Bác Lưu nhìn một chút, mấy cái này đều là lấy dựa theo thời điểm trước, khi Tiểu Tráng sinh bệnh thì bác sĩ từng khai đơn, cô nhớ rất là rõ ràng.
“Ừm, không tồi, ta đây liền cấp hài tử một mũi tiêm giúp hạ cơn nóng sốt” - Bác Lưu gật gật đầu, sau đó bắt đầu tìm trong ba lô loại thuốc cần thiết, ông từng tham gia quân ngũ, thời điểm đó có học qua một ít nên điểm này không làm khó được ông ấy.
“Buổi tối trước khi ngủ, ta lại đến giúp Tiểu Tráng tiêm thêm một liều nữa, buổi tối hôm nay hẳn là thằng bé có thể hạ sốt!” - Bác Lưu nói xong không chờ hai người phụ nữ nói lời cảm tạ liền cất bước về nhà.
----------------------
“Điền tiểu thư, hình như chưa có dọn xong mà?!” - Nhìn Điền Nhiễm chuẩn bị đóng cửa, Đại Tráng vội vàng tiến lên thắc mắc.
“Đây là những thứ các anh nên được nhận, hay là anh có ý ghét bỏ còn thiếu a?” - Điền Nhiễm xoay người, ra vẻ tức giận nhìn hai người nói, bên trong xe dư lại một phần ba vật tư, cũng không tính là quá ít.
“Không phải... Điền tiểu thư, thời điểm chúng ta đi đã khẳng định, chỉ cần tìm được thuốc, thứ khác chúng ta đều không cần, hiện tại lại cầm đồ vật của các cô, chúng ta đây còn là người sao??” - Đại Tráng sốt ruột nói.
“Đúng vậy, Điền tiểu thư, mấy cái này cho chúng ta dọn vào nhà thôi” - Hổ Tử cũng ở một bên nói thêm vào.
“Ta biết, bất quá cứ cho đây là giống như phí khuân vác, các anh nếu lại cùng ta so đo, nhất định sẽ nóng nảy với các anh a” - Ánh mắt Điền Nhiễm hơi trừng lên doạ nạt.
Hai người vừa muốn nói không cần, nhưng nhìn biểu tình của Điền Nhiễm, vì thế chỉ có thể đem hai chữ không cần nuốt đi xuống bụng: “Kia.... cảm ơn Điền tiểu thư cùng La tiểu thư, sau này có chuyện gì các ngươi cứ việc thẳng thắn, chúng ta chắc chắn không chối từ”
“Ok, đã có một ngày vất vả, các anh mau trở về thôi, chúng ta cũng muốn nghỉ ngơi” - Điền Nhiễm tươi cười hướng hai người mà phất phất tay.
“Chúng ta đây liền đi trước”- Hổ Tử và Đại Tráng lên xe, đem xe lái về nhà.
Xe sau khi trở về, hai người mở cửa xe chuẩn bị dọn đồ vật, nhưng khi nhìn bên trong áo lông vũ cùng chăn bông, nước mắt thiếu chút nữa liền chảy xuống dưới. Thời điểm dọn đồ vật, cứ thấy Điền tiểu thư tất bật mãi trong thùng xe xếp đồ ra phía ngoài, nguyên lai cô ấy đều sắp xếp tốt cho bọn hắn, tất cả đều là đồ dùng đã chuẩn bị ngăn nắp.
“Tiểu Tráng, cha con đã trở về an toàn, con cũng sẽ tốt lên thôi!” - Vợ Đại Tráng một bên thay khăn lông trên trán con trai đang nằm ở trên giường, một bên thì thầm nói.
“Đại Tráng, các ngươi không có việc gì đi?” - Vợ Hổ Tử vừa mới chuẩn bị đi vào cửa, Đại Tráng vừa muốn đi ra, cả người anh thiếu chút nữa liền đụng vào người của cô ấy.
“Chị dâu, chúng ta đều không có việc gì” - Đại Tráng tươi cười lộ ra một nét mặt hàm hậu.
“Vợ, em đã đến rồi đấy à?” - Hổ Tử nhìn thấy vợ mình đứng đó, gương mặt kia đều mau chóng nở hoa.
“Vợ ơi, hôm nay anh thấy rất mau trời sẽ mưa, ta cùng Đại Tráng trước giúp Điền tiểu thư các nàng đem đồ vật chuyển xuống, em giúp Đại Tráng đem thuốc mang về cấp cho em dâu đi” - Hổ Tử nhìn nhìn trời, sau đó quay đầu nói với tức phụ nhà mình.
“Kia.... đều tốt, các anh đều đang vội vàng vài việc, ta đi cấp em dâu đưa thuốc” - Vợ Hổ Tử liếc mắt một cái hâm mộ nhìn thùng xe tràn đầy, tiếp nhận ba lô chứa thuốc từ trong tay Đại Tráng liền quay lưng chạy về hướng nhà Đại Tráng.
Tuy rằng cô ấy xác thật hâm mộ những thứ kia, nhưng nàng cũng biết rõ, thời điểm Đại Tráng cùng Hổ Tử đều tuyên bố chỉ cần các cô ấy giúp bọn họ tìm được thuốc, các đồ vật khác dù kiếm ra bọn họ đều sẽ không ham muốn, mà đã làm người thì lòng thành tín không thể ném văng.
“Em dâu, thuốc đã được mang về, mau cấp con trai uống” - Vợ Hổ Tử tuy người còn chưa xuất hiện, thanh âm đã truyền tiến vào phòng.
“Tốt quá rồi”
Vợ Đại Tráng từ lúc nghe được tin chồng quay trở về, liền đem nước sôi chuẩn bị tốt, làm mẹ mấy năm nay, hài tử bị cảm yêu cầu uống loại thuốc gì, cô ấy đại khái vẫn là biết rõ. Vợ Hổ Tử một bên hỗ trợ, một bên cấp vợ Đại Tráng nhắc đến đống vật tư vừa mới thấy.
“Bác Lưu, người đã đến rồi, mau lại nhìn xem, có thuốc hạ sốt ở đây hay không?” - Vợ Hổ Tử thấy bác Lưu bước lại gần đây, vội vàng đứng dậy hỏi, lúc nãy trên đường cô gặp được Lưu thẩm nên đã báo một tiếng, không nghĩ tốc độ Bác Lưu tới vẫn là thực mau.
“Vợ Đại Tráng, nói cho ta nghe một chút đi, vừa mới cấp hài tử uống thuốc gì rồi?” - Bác Lưu tiến lên hỏi, trong ba lô có ống tiêm chích, bất quá trước khi chích thuốc còn phải hỏi một chút là đã cho hài tử uống thuốc gì rồi thì mới điều chỉnh tốt lượng thuốc tiêm.
“Cái này... cái này...” - Vợ Đại Tráng đem thuốc vừa mới lấy ra tới cấp Bác Lưu nhìn một chút, mấy cái này đều là lấy dựa theo thời điểm trước, khi Tiểu Tráng sinh bệnh thì bác sĩ từng khai đơn, cô nhớ rất là rõ ràng.
“Ừm, không tồi, ta đây liền cấp hài tử một mũi tiêm giúp hạ cơn nóng sốt” - Bác Lưu gật gật đầu, sau đó bắt đầu tìm trong ba lô loại thuốc cần thiết, ông từng tham gia quân ngũ, thời điểm đó có học qua một ít nên điểm này không làm khó được ông ấy.
“Buổi tối trước khi ngủ, ta lại đến giúp Tiểu Tráng tiêm thêm một liều nữa, buổi tối hôm nay hẳn là thằng bé có thể hạ sốt!” - Bác Lưu nói xong không chờ hai người phụ nữ nói lời cảm tạ liền cất bước về nhà.
----------------------
“Điền tiểu thư, hình như chưa có dọn xong mà?!” - Nhìn Điền Nhiễm chuẩn bị đóng cửa, Đại Tráng vội vàng tiến lên thắc mắc.
“Đây là những thứ các anh nên được nhận, hay là anh có ý ghét bỏ còn thiếu a?” - Điền Nhiễm xoay người, ra vẻ tức giận nhìn hai người nói, bên trong xe dư lại một phần ba vật tư, cũng không tính là quá ít.
“Không phải... Điền tiểu thư, thời điểm chúng ta đi đã khẳng định, chỉ cần tìm được thuốc, thứ khác chúng ta đều không cần, hiện tại lại cầm đồ vật của các cô, chúng ta đây còn là người sao??” - Đại Tráng sốt ruột nói.
“Đúng vậy, Điền tiểu thư, mấy cái này cho chúng ta dọn vào nhà thôi” - Hổ Tử cũng ở một bên nói thêm vào.
“Ta biết, bất quá cứ cho đây là giống như phí khuân vác, các anh nếu lại cùng ta so đo, nhất định sẽ nóng nảy với các anh a” - Ánh mắt Điền Nhiễm hơi trừng lên doạ nạt.
Hai người vừa muốn nói không cần, nhưng nhìn biểu tình của Điền Nhiễm, vì thế chỉ có thể đem hai chữ không cần nuốt đi xuống bụng: “Kia.... cảm ơn Điền tiểu thư cùng La tiểu thư, sau này có chuyện gì các ngươi cứ việc thẳng thắn, chúng ta chắc chắn không chối từ”
“Ok, đã có một ngày vất vả, các anh mau trở về thôi, chúng ta cũng muốn nghỉ ngơi” - Điền Nhiễm tươi cười hướng hai người mà phất phất tay.
“Chúng ta đây liền đi trước”- Hổ Tử và Đại Tráng lên xe, đem xe lái về nhà.
Xe sau khi trở về, hai người mở cửa xe chuẩn bị dọn đồ vật, nhưng khi nhìn bên trong áo lông vũ cùng chăn bông, nước mắt thiếu chút nữa liền chảy xuống dưới. Thời điểm dọn đồ vật, cứ thấy Điền tiểu thư tất bật mãi trong thùng xe xếp đồ ra phía ngoài, nguyên lai cô ấy đều sắp xếp tốt cho bọn hắn, tất cả đều là đồ dùng đã chuẩn bị ngăn nắp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.