Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế Sinh Tồn (Mạt Thế Chi Hoa Quỳnh Không Gian)

Chương 43:

Không Bạch Xích Tố

06/05/2024

“Đậu má, đều do cái thời tiết quỷ quái này, quả thực không cho người ta sống mà!”

Trong gian phòng nọ, một nam tử dáng mập mạp không ngừng tìm kiếm trên kệ để hàng, nhìn thấy cái gì hữu dụng thì vội vàng nhét vào ba lô. Động tác liên tục đồng thời miệng không ngừng hùng hùng hổ hổ, đôi mắt cũng không ngừng liếc ngang dọc bốn phía, sợ khi không cẩn thận lại có quái vật nhảy tới gặm một ngụm trên người hắn.

“Xem ra phải đi tìm vài bộ quần áo, bằng không nếu phải bị tang thi cắn chết hay đói chết thì cũng bị đông chết, cái chết này mới nghẹn khuất” - nam tử kéo bức màn trong tầm tay hung hăng lau mũi mấy cái, lúc này mới nắm một cái xẻng lớn bước ra ngoài.

“Tê ~ Thật là con mẹ nó không muốn đi ra ngoài chút nào mà”

Hắn ta vừa mở cửa đã bị gió lạnh thổi đến một cái đến giật mình. Nam tử rụt rụt thân thể, ánh mắt có chút không cam hướng bên trong nhìn thoáng qua, tuy rằng ở đây ấm áp nhưng chỉ là tạm thời, nếu đồ ăn hết rồi thì làm sao bây giờ? Bị tang thi vây quanh làm sao sống sót?

Hắn ta tưởng tượng đến cảnh này, thân hình không khỏi đứng thẳng, hắn muốn sống sót, không muốn bị nhốt chết ở chỗ này.

Nắm thật chặt xẻng sắt trong tay, hắn thẳng thắn đi ra ngoài, thế mà thời tiết quá lạnh, đi chưa được mấy bước, bóng lưng kia liền dần dần cong xuống, thật sự quần áo hắn quá đơn bạc, cơn gió lạnh thổi tới làm hắn thiếu chút nữa chạy trở về.

---------------

La Mãn Lâu vung mạnh gậy bóng chày tạp nát một cái tang thi cuối cùng vây quanh mình, chiếc gậy trong tay vô lực rơi xuống đất, cô nàng cong eo thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.

“Mập mạp đáng ghét, rốt cuộc có đi đúng hướng không vậy!?”

La Mãn Lâu trong lúc thở dốc nhìn một cái qua hướng Điền Nhiễm, phát hiện Điền Nhiễm lúc này mà mặt không đỏ - khí không gấp, miệt mài chém tang thi. Dựa theo hình thể hai người thì hai phản ứng này lại hoàn toàn tương phản.



“Kiên trì thêm chút, qua cuối hẻm liền ổn” - Điền Nhiễm nhìn thoáng qua phía sau, xác định phía sau là ngõ nhỏ lần trước mình đã đi qua một lần, lúc này mới đối đáp La Mãn Lâu.

“Thật sự sao?!” - La Mãn Lâu nghe vậy ánh mắt sáng lên, các nàng đã bị tang thi truy đuổi tận vài con phố trên nền tuyết lạnh băng, nếu còn tiếp tục chạy như vậy, các nàng thật sự một chút sức lực đều cạn kiệt.

“Sai rồi, không phải chúng ta, xem bộ dáng của Điền Nhiễm, không có sức lực chỉ sợ chỉ có mỗi một mình mình!” - La Mãn Lâu thở đủ rồi, lúc này mới đem eo thẳng lên ngẫm nghĩ.

“Đường cụt ư!!”

Nhìn ngõ nhỏ phía trước đã đổ thành một mảnh, nếu là trước kia nàng khả năng sẽ mắng to tên hỗn đản nào sao lại không có tố chất như vậy, nhưng giờ đây, nàng đang vác súng ống lại không có khả năng ứng phó hết, ngõ cụt này có thể đem tang thi chắn ở đây giúp các nàng trèo tường rời đi.

Đứng ở trên tường, La Mãn Lâu liền kém chút nữa ngửa mặt lên trời thét lên, tuy rằng bên kia tường cũng có tang thi, nhưng so sánh với ‘binh đoàn’ ở phía sau lưng, kia quả thật là gặp sư phụ!

Rống rống…

Các tang thi nhìn hai người trên tường, không ngừng múa may đôi tay, dường như cho rằng như vậy là có thể đem hai người kéo xuống dưới ăn no nê.

“Từ ngõ nhỏ này đi ra ngoài, lại quá một cái phố chính là địa điểm cùng bọn họ ước định” - Điền Nhiễm liếc mắt một cái nhìn mấy cái tang thi phía dưới, đem vũ khí trong tay thu về, rút ra lại có một khẩu súng, La Mãn Lâu cũng không thua kém, mệt nhọc trong mắt đã biến mất mà sự vui sướng lại không ít.

“Bốn con!”



“Sáu con!”

Hai người đứng ở đầu hẻm, đều làm động tác khẩu hình với người đối diện.

Điền Nhiễm làm một cái thủ thế hành động với La Mãn Lâu, bay nhanh vọt đến mặt sau một chiếc ô tô bị vứt đi đã lâu.

Nhìn mấy con tang thi hành động cứng đờ ở xa phía trước, Điền Nhiễm cho La Mãn Lâu một ánh mắt, vì thế lặng lẽ tới gần tang thi, khi dưới tình huống thấy không bị tang thi phát hiện liền nhẹ nhàng giải quyết chúng.

Dọc theo đường đi, hai người phối hợp ăn ý, tang thi muốn đụng tới hai người quả thực khó khăn.

-----------------

“Tình huống này…xem ra vừa mới có người đã tiêu diệt tang thi!” - Nam tử nhìn thi thể tang thi trên mặt đất còn thật mới mẻ, trong mắt không khỏi tản ra ánh sáng hâm mộ cuồng nhiệt.

“Rốt cuộc mình đã lâu không gặp người sống, ông trời quả thật là không muốn diệt ta rồi!” – Hắn thập phần kích động, xem trên thi thể mặt đất, đám người kia rời khỏi nơi này nhất định chưa được bao lâu.

Nam tử tìm dấu vết liền chạy vội qua đầu ngõ, cũng không biết vì sao đột nhiên bước chân đang chạy vội dần dần trở nên chậm rãi xuống dần.

“Chỉ là, nếu sau khi tìm được bọn họ, liệu có giống đám người lần trước gặp được không? Bản thân mình còn có thể an toàn rời đi sao?!”

Nam tử đứng lại dựa vào tường, thân thể còn run nhè nhẹ, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, sợ hãi trong mắt khôn tan, cũng không rõ hắn vừa mới nhớ tới cái gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế Sinh Tồn (Mạt Thế Chi Hoa Quỳnh Không Gian)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook