Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế Sinh Tồn (Mạt Thế Chi Hoa Quỳnh Không Gian)
Chương 44:
Không Bạch Xích Tố
07/05/2024
“Nhưng nếu bỏ lỡ lần này, chính mình còn có thể tồn tại được hay không đến thời điểm gặp được những người khác?”
Hắn ta do dự, so với một mình nguy hiểm, hắn vẫn là tương đối có khát vọng được đồng loại mang đến ấm áp.
“Như vậy đi, mình trước tiên cứ âm thầm quan sát cẩn thận, nếu bọn họ thật đúng là loại người xấu kia, vậy mình sẽ lặng lẽ rời đi” - nam tử vừa nghĩ vừa gật đầu, cảm thấy cái ý tưởng này của mình thập phần đáng tin cậy.
“Tâm động không bằng hành động, phải mau chóng đuổi kịp theo, mình mà còn chần chừ, chỉ sợ một bóng người cũng tìm không ra”
Người nọ kiên định gật đầu, sau đó lần theo dấu vết tìm kiếm, dọc theo đường đi hắn không bởi vì đã có người khác dọn sạch mà tự đại, ngược lại là càng thêm cẩn thận, đây cũng là bí quyết để hắn có thể sống đến bây giờ.
Tuyết bay trong không trung dị thường âm u, trong thành thị trống trải, gió lạnh lạnh thấu xương mang theo từng trận gào thét thổi quét cả tòa thành thị, cảnh tượng như thế so với hiệu ứng của phim kinh dị còn muốn doạ người hơn nhiều.
“Khoảng cách thời gian hội hợp đã trôi qua một giờ, chúng ta dù mau chóng chạy tới nơi, cũng không biết bọn họ có phải đã rời đi hay không?”
Trong ngõ nhỏ âm u, hai người vừa mới giải quyết tang thi trong hẻm, đang dựa vào góc tường nghỉ ngơi, La Mãn Lâu tranh thủ lúc này mới thoáng nhìn qua đồng hồ, sau đó nói với Điền Nhiễm.
“Một đoạn đường này tang thi trở nên nhiều hẳn, xem ra chúng ta muốn chạy tới nơi, ít nhất còn phải một tiếng nữa, nếu Lục Sở bọn họ đợi không được chúng ta hẳn là sẽ trở về trước thôi”
Điền Nhiễm từ trong bọc móc ra hai khối chocolate, một khối đưa cho La Mãn Lâu, một khối xé mở bỏ vào trong miệng mình.
“Ừm” - La Mãn Lâu đáp nhẹ một tiếng, xé miếng chocolate liền ăn ngay, hành động lâu như vậy, thể lực xác thật hao tổn lợi hại, nhưng các nàng hiện tại không có nhiều thời gian dừng lại bổ sung thể lực.
“Đi thôi”
Điền Nhiễm đem một khối chocolate cuối cùng nhét vào trong miệng, đứng dậy nhoài người ra phía ngoài nhìn thoáng qua, lúc này mới thúc giục La Mãn Lâu.
La Mãn Lâu đem miếng chocolate nuốt xuống, hít một hơi thật sâu, xoay cổ tay một chút do thời gian dài nắm gậy mà trở nên có chút nhức mỏi, lúc này mới cầm lấy cầu bổng đi theo.
“Lục ca, thời gian đã qua lâu như vậy, Điền tiểu thư các nàng như thế nào còn chưa trở về, có phải hay không đã xảy ra chuyện?”
Tạ Duẫn đi đến trước mặt Lục Sở, trong mắt mang theo lo lắng, tuy rằng thời gian ở cùng hai người không dài, nhưng Tạ Duẫn cảm thấy tính tình hai người đối với hắn rất ăn ý.
“Chấn Ba, ngươi mang mọi người đi về trước, ta cùng Duẫn tử đi tìm xem thử các nàng” - Lục Sở nhìn nhìn đồng hồ, nhíu mày, sau đó giao lệnh cho phía sau.
“Lục Đội, chỉ có anh cùng Duẫn tử, tôi có điểm lo lắng, nếu không lại chờ một lát, nếu là các nàng còn không trở về, tất cả chúng ta cùng đi tìm các nàng” - Đái Chấn Ba mở miệng nói trước, trong mắt hắn, hai người Điền Nhiễm cùng La Mãn Lâu không đáng đến mức làm Lục Sở phải cố ý đi tìm.
“Vậy đi… Chúng ta đi về trước vậy, Lục Đội các anh chú ý một chút”
Đái Chấn Ba còn muốn tiếp tục nói, nào biết khi đôi mắt Lục Sở quét đến, nhìn ra con ngươi lạnh băng kia, chỉ có thể đem lời nói nuốt ngược trở xuống, sự tình do Lục Đội quyết định không ai có đủ khả năng ngăn cản.
“Duẫn tử, hảo hảo đi theo Lục Đội” - Khi Đái Chấn Ba đi ngang qua bên người Tạ Duẫn thì vỗ vỗ vai hắn mà nói.
“Anh Ba yên tâm đi, năng lực của Lục ca, anh không phải không biết” - Tạ Duẫn cho Đái Chấn Ba một cái ánh mắt an tâm.
“Ừm, Dương Tử, chúng ta về đi” - Đái Chấn Ba gật gật đầu hướng về Tạ Duẫn cùng Lục Sở, lúc từ biệt cũng là khi ánh mặt trời dần hạ xuống.
Lúc Đái Chấn Ba đi vẫn để lại cho hai người một chiếc xe, bên trong hàng hoá vẫn là tràn đầy.
“Đi”
Lục Sở nhìn thoáng qua phương hướng Cục Công An, ngữ khí so với trước còn muốn lạnh hơn.
Lúc Điền Nhiễm rời đi có lưu lại ánh mắt, hắn không có đoán sai cho nên thập phần xác định chắc chắn các nàng đi nơi đó.
-------------
“Thế mà lại là hai người phụ nữ!!!”
Nam tử nọ trốn ở mặt sau một chiếc phế xe, nhìn ra nơi xa có hai người ra tay hung tàn, thân mình không khỏi run run.
“Mình… mình nên là rời đi thôi” - Nam tử nhìn một cây gậy của La Mãn Lâu hạ xuống, trực tiếp đem đầu tang thi đập nát tươm, thi thể ngã xuống, trên mặt La Mãn Lâu thậm chí lộ ra một nụ cười mạt tà.
Lại xem Điền Nhiễm kia càng thêm khiếp sợ, chỉ thấy mỗi đao nàng vung lên, tang thi bên người tức khắc ngã xuống một cái, hơn nữa toàn nhát đao trí mạng, không phải một đao đem đầu tang thi chém thành hai nửa thì cũng là một đao thẳng cắm giữa trán. Thật sự phong cách quá hung ác, tuy rằng tang thi cần thiết đánh trúng đầu mới có thể hoàn toàn chết đi, chỉ là biểu tình hai người thật sự đã làm sợ hãi người đàn ông nọ.
“Không biết hai người họ giết tang thi như vậy, liệu có phải trước kia từng xuống tay nhiều lần với con người nên mới có thể luyện thành động tác quen tay vậy không!” Nam tử kia bởi vì suy nghĩ đang bay xa, cho nên không có chú ý tới nguy hiểm đang gần chính mình.
Hắn ta do dự, so với một mình nguy hiểm, hắn vẫn là tương đối có khát vọng được đồng loại mang đến ấm áp.
“Như vậy đi, mình trước tiên cứ âm thầm quan sát cẩn thận, nếu bọn họ thật đúng là loại người xấu kia, vậy mình sẽ lặng lẽ rời đi” - nam tử vừa nghĩ vừa gật đầu, cảm thấy cái ý tưởng này của mình thập phần đáng tin cậy.
“Tâm động không bằng hành động, phải mau chóng đuổi kịp theo, mình mà còn chần chừ, chỉ sợ một bóng người cũng tìm không ra”
Người nọ kiên định gật đầu, sau đó lần theo dấu vết tìm kiếm, dọc theo đường đi hắn không bởi vì đã có người khác dọn sạch mà tự đại, ngược lại là càng thêm cẩn thận, đây cũng là bí quyết để hắn có thể sống đến bây giờ.
Tuyết bay trong không trung dị thường âm u, trong thành thị trống trải, gió lạnh lạnh thấu xương mang theo từng trận gào thét thổi quét cả tòa thành thị, cảnh tượng như thế so với hiệu ứng của phim kinh dị còn muốn doạ người hơn nhiều.
“Khoảng cách thời gian hội hợp đã trôi qua một giờ, chúng ta dù mau chóng chạy tới nơi, cũng không biết bọn họ có phải đã rời đi hay không?”
Trong ngõ nhỏ âm u, hai người vừa mới giải quyết tang thi trong hẻm, đang dựa vào góc tường nghỉ ngơi, La Mãn Lâu tranh thủ lúc này mới thoáng nhìn qua đồng hồ, sau đó nói với Điền Nhiễm.
“Một đoạn đường này tang thi trở nên nhiều hẳn, xem ra chúng ta muốn chạy tới nơi, ít nhất còn phải một tiếng nữa, nếu Lục Sở bọn họ đợi không được chúng ta hẳn là sẽ trở về trước thôi”
Điền Nhiễm từ trong bọc móc ra hai khối chocolate, một khối đưa cho La Mãn Lâu, một khối xé mở bỏ vào trong miệng mình.
“Ừm” - La Mãn Lâu đáp nhẹ một tiếng, xé miếng chocolate liền ăn ngay, hành động lâu như vậy, thể lực xác thật hao tổn lợi hại, nhưng các nàng hiện tại không có nhiều thời gian dừng lại bổ sung thể lực.
“Đi thôi”
Điền Nhiễm đem một khối chocolate cuối cùng nhét vào trong miệng, đứng dậy nhoài người ra phía ngoài nhìn thoáng qua, lúc này mới thúc giục La Mãn Lâu.
La Mãn Lâu đem miếng chocolate nuốt xuống, hít một hơi thật sâu, xoay cổ tay một chút do thời gian dài nắm gậy mà trở nên có chút nhức mỏi, lúc này mới cầm lấy cầu bổng đi theo.
“Lục ca, thời gian đã qua lâu như vậy, Điền tiểu thư các nàng như thế nào còn chưa trở về, có phải hay không đã xảy ra chuyện?”
Tạ Duẫn đi đến trước mặt Lục Sở, trong mắt mang theo lo lắng, tuy rằng thời gian ở cùng hai người không dài, nhưng Tạ Duẫn cảm thấy tính tình hai người đối với hắn rất ăn ý.
“Chấn Ba, ngươi mang mọi người đi về trước, ta cùng Duẫn tử đi tìm xem thử các nàng” - Lục Sở nhìn nhìn đồng hồ, nhíu mày, sau đó giao lệnh cho phía sau.
“Lục Đội, chỉ có anh cùng Duẫn tử, tôi có điểm lo lắng, nếu không lại chờ một lát, nếu là các nàng còn không trở về, tất cả chúng ta cùng đi tìm các nàng” - Đái Chấn Ba mở miệng nói trước, trong mắt hắn, hai người Điền Nhiễm cùng La Mãn Lâu không đáng đến mức làm Lục Sở phải cố ý đi tìm.
“Vậy đi… Chúng ta đi về trước vậy, Lục Đội các anh chú ý một chút”
Đái Chấn Ba còn muốn tiếp tục nói, nào biết khi đôi mắt Lục Sở quét đến, nhìn ra con ngươi lạnh băng kia, chỉ có thể đem lời nói nuốt ngược trở xuống, sự tình do Lục Đội quyết định không ai có đủ khả năng ngăn cản.
“Duẫn tử, hảo hảo đi theo Lục Đội” - Khi Đái Chấn Ba đi ngang qua bên người Tạ Duẫn thì vỗ vỗ vai hắn mà nói.
“Anh Ba yên tâm đi, năng lực của Lục ca, anh không phải không biết” - Tạ Duẫn cho Đái Chấn Ba một cái ánh mắt an tâm.
“Ừm, Dương Tử, chúng ta về đi” - Đái Chấn Ba gật gật đầu hướng về Tạ Duẫn cùng Lục Sở, lúc từ biệt cũng là khi ánh mặt trời dần hạ xuống.
Lúc Đái Chấn Ba đi vẫn để lại cho hai người một chiếc xe, bên trong hàng hoá vẫn là tràn đầy.
“Đi”
Lục Sở nhìn thoáng qua phương hướng Cục Công An, ngữ khí so với trước còn muốn lạnh hơn.
Lúc Điền Nhiễm rời đi có lưu lại ánh mắt, hắn không có đoán sai cho nên thập phần xác định chắc chắn các nàng đi nơi đó.
-------------
“Thế mà lại là hai người phụ nữ!!!”
Nam tử nọ trốn ở mặt sau một chiếc phế xe, nhìn ra nơi xa có hai người ra tay hung tàn, thân mình không khỏi run run.
“Mình… mình nên là rời đi thôi” - Nam tử nhìn một cây gậy của La Mãn Lâu hạ xuống, trực tiếp đem đầu tang thi đập nát tươm, thi thể ngã xuống, trên mặt La Mãn Lâu thậm chí lộ ra một nụ cười mạt tà.
Lại xem Điền Nhiễm kia càng thêm khiếp sợ, chỉ thấy mỗi đao nàng vung lên, tang thi bên người tức khắc ngã xuống một cái, hơn nữa toàn nhát đao trí mạng, không phải một đao đem đầu tang thi chém thành hai nửa thì cũng là một đao thẳng cắm giữa trán. Thật sự phong cách quá hung ác, tuy rằng tang thi cần thiết đánh trúng đầu mới có thể hoàn toàn chết đi, chỉ là biểu tình hai người thật sự đã làm sợ hãi người đàn ông nọ.
“Không biết hai người họ giết tang thi như vậy, liệu có phải trước kia từng xuống tay nhiều lần với con người nên mới có thể luyện thành động tác quen tay vậy không!” Nam tử kia bởi vì suy nghĩ đang bay xa, cho nên không có chú ý tới nguy hiểm đang gần chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.