Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế Sinh Tồn (Mạt Thế Chi Hoa Quỳnh Không Gian)
Chương 45:
Không Bạch Xích Tố
07/05/2024
“A!”
Đột nhiên, người nọ thấy xuất hiện ở trước mặt mình một mũi đao cùng cây gậy mang theo vật thể không rõ màu trắng hồng, lập tức sợ hãi tới mức muốn hô lên, bất quá cũng may mới vừa thốt ra thì anh ta vội đem miệng che lại ngay.
“Ngươi là người nào?” - Điền Nhiễm nhìn nam nhân mập mạp trước mặt, trong ánh mắt trở nên thập phần sắc bén.
“Thực xin lỗi, tôi chỉ là một người bình thường, hôm nay đi ra ngoài tìm đồ vật, ở ngõ nhỏ lại thấy được dấu vết tang thi bị chém giết, cho nên mới theo tới đây” - nam nhân nhỏ giọng nói ra.
“Cậu chỉ có một người?”
Ánh mắt La Mãn Lâu giống như đang dò xét, đem người đàn ông nhìn quét qua một lần đầu đến chân.
“Đúng vậy, chỉ có một người là tôi, những người khác đều đã ch•ết” - Ánh mắt ấy của La Mãn Lâu làm anh ta có chút không thoải mái, cảm giác bản thân ở trước mặt các nàng căn bản không có được cái tin tức gì tốt.
“Các cô dẫn tôi đi được không, tôi không phải người vô dụng, tôi không muốn ở một mình…”
Nam nhân đột nhiên bắt lấy cánh tay La Mãn Lâu, trong mắt mang theo tia cầu xin.
“Dựa vào cái gì?!”
Điền Nhiễm ánh mắt chợt lạnh lùng, lúc nhìn về phía nam nhân ánh mắt giống như đang nhìn một điều gì đó không mang giá trị.
“Tôi, tôi… Tôi có dị năng, thật sự, tôi chính là dựa vào đó mà trốn thoát, các cô hãy tin tưởng tôi, các cô dẫn tôi đi sẽ không khiến mọi người hối hận đâu” - nam nhân ánh mắt kiên định không ít, hắn thật sự không nghĩ lại một người trong khoảng thời gian này, hắn chịu đựng đủ rồi. Cảm giác toàn thế giới chỉ có một người là hắn tồn tại, còn lại đều là quần cư động vật, hắn không muốn làm ngoại lệ như vậy.
“Nga, dị năng sao! Cái gì dị năng?”
Nghe được nam nhân nói, La Mãn Lâu cùng Điền Nhiễm nhìn nhau liếc mắt một cái, dù sao đối với dị năng các nàng vẫn thực cảm thấy hứng thú.
“Hẳn là dị năng tốc độ, ngày đó khi tôi sắp bị tang thi bắt được thì thập phần phẫn nộ không cam lòng, đột nhiên thân thể lại trở nên khô nóng cực kỳ, chờ đến khi bản thân phản ứng lại thì nguyên bản cơ thể đã dịch chuyển đến địa phương rất xa”
Hận ý trong mắt nam nhân chợt lóe qua, bất quá hắn càng hẳn là cảm tạ đám người kia, nếu không phải bọn họ đem hắn đẩy ra làm mồi nhử, có lẽ hắn cũng sẽ không thức tỉnh dị năng, nếu không thức tỉnh dị năng, bản thân hắn sớm muộn cũng sẽ là tang thi.
“Từ nơi này đến cuối con phố, cậu chạy thử xem” - Điền Nhiễm chỉ chỉ địa phương phía sau, nếu đúng theo như lời hắn, dị năng tốc độ đối với các nàng vẫn rất hữu dụng.
“Được”
Nam nhân gật gật đầu, hắn biết, nếu mình không thể hiện bản lĩnh ra thì bản thân không thể đồng hành cùng các nàng là việc nhỏ, mạng sống khi chiến đấu có thể bảo toàn hay không mới là vấn đề lớn, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn sớm đối với tình huống mạt thế đã quá quen thuộc.
Vút…
Nam nhân khởi bước chạy vội mang theo một trận gió vang, sau hai chân mang theo tàn ảnh, công phu qua mười giây chính là một vòng qua lại.
“Đi mau, đàn tang thi tới kìa” - bước chân nam nhân mới vừa ngừng, liền nhanh thông báo với hai người.
“Cần thiết nhất là tìm một chỗ trốn đã” - nam nhân nôn nóng nhìn nhìn bốn phía, sau đó không màng hai người phản đối hay không, lôi kéo tay các nàng chạy tới hướng phía trước mặt.
Điền Nhiễm cùng La Mãn Lâu liếc nhau, bước chân không hề chậm lại, xem anh ta trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, điều vừa thấy ở góc đường nhất định kinh hãi.
“Bên này, đi vào trốn nhanh”
Điền Nhiễm một tay đem kéo lại một cái làm nam nhân đang chạy vội lảo đảo, tuy rằng rõ ràng khả năng thật sự có đàn tang thi, nhưng điều này cũng không đại biểu nàng yên tâm đi theo một người mới vừa làm quen.
“Được”
Người đàn ông vừa định phát hỏa, nhưng nhìn đến sắc mặt Điền Nhiễm, cũng chỉ có thể đem lửa giận nuốt đi xuống, sau đó đi theo hai người vào bên trong khách sạn.
“Khách sạn này thời điểm lần trước tới tìm vật tư ta đã dọn đẹp sạch sẽ, không cần lo lắng” - Điền Nhiễm liếc mắt một cái liền biết La Mãn Lâu đang lo lắng, nếu nàng thật sự chưa dọn dẹp cũng không dám mang mọi người tiến vào, vạn nhất bên trong chen đầy tang thi thì lúc đó lại biến thành tiến thoái lưỡng nan: trước có đàn tang thi, sau thì không có đường lui mất.
“Được, chị lên đi xem chút”
Nghe được Điền Nhiễm nói, La Mãn Lâu thở dài nhẹ nhõm một hơi, bất quá trong khoảng thời gian này cũng không biết có hay không tang thi khác đi vào, vì vấn đề an toàn, vẫn nên là kiểm tra một lần nữa.
“Tôi lầu 3, cậu lầu hai, có vấn đề gì không?” - La Mãn Lâu một bên cùng nam nhân nói vài lời, một bên dùng ngón tay chỉ lên lầu.
“Không thành vấn đề” - nam nhân gật gật đầu, nắm vũ khí đi trước La Mãn Lâu bước lên cầu thang.
“Mập mạp, chị lên rồi, em đứng đây nhìn nha” - La Mãn Lâu dặn dò Điền Nhiễm.
“Cẩn thận” - Điền Nhiễm nhu hoà nhắc nhở.
La Mãn Lâu dời tầm mắt đi lên lầu, không có chú ý tới lúc xoay người thì biểu tình của Điền Nhiễm cũng thay đổi, trở nên nghiêm túc hẳn.
Đột nhiên, người nọ thấy xuất hiện ở trước mặt mình một mũi đao cùng cây gậy mang theo vật thể không rõ màu trắng hồng, lập tức sợ hãi tới mức muốn hô lên, bất quá cũng may mới vừa thốt ra thì anh ta vội đem miệng che lại ngay.
“Ngươi là người nào?” - Điền Nhiễm nhìn nam nhân mập mạp trước mặt, trong ánh mắt trở nên thập phần sắc bén.
“Thực xin lỗi, tôi chỉ là một người bình thường, hôm nay đi ra ngoài tìm đồ vật, ở ngõ nhỏ lại thấy được dấu vết tang thi bị chém giết, cho nên mới theo tới đây” - nam nhân nhỏ giọng nói ra.
“Cậu chỉ có một người?”
Ánh mắt La Mãn Lâu giống như đang dò xét, đem người đàn ông nhìn quét qua một lần đầu đến chân.
“Đúng vậy, chỉ có một người là tôi, những người khác đều đã ch•ết” - Ánh mắt ấy của La Mãn Lâu làm anh ta có chút không thoải mái, cảm giác bản thân ở trước mặt các nàng căn bản không có được cái tin tức gì tốt.
“Các cô dẫn tôi đi được không, tôi không phải người vô dụng, tôi không muốn ở một mình…”
Nam nhân đột nhiên bắt lấy cánh tay La Mãn Lâu, trong mắt mang theo tia cầu xin.
“Dựa vào cái gì?!”
Điền Nhiễm ánh mắt chợt lạnh lùng, lúc nhìn về phía nam nhân ánh mắt giống như đang nhìn một điều gì đó không mang giá trị.
“Tôi, tôi… Tôi có dị năng, thật sự, tôi chính là dựa vào đó mà trốn thoát, các cô hãy tin tưởng tôi, các cô dẫn tôi đi sẽ không khiến mọi người hối hận đâu” - nam nhân ánh mắt kiên định không ít, hắn thật sự không nghĩ lại một người trong khoảng thời gian này, hắn chịu đựng đủ rồi. Cảm giác toàn thế giới chỉ có một người là hắn tồn tại, còn lại đều là quần cư động vật, hắn không muốn làm ngoại lệ như vậy.
“Nga, dị năng sao! Cái gì dị năng?”
Nghe được nam nhân nói, La Mãn Lâu cùng Điền Nhiễm nhìn nhau liếc mắt một cái, dù sao đối với dị năng các nàng vẫn thực cảm thấy hứng thú.
“Hẳn là dị năng tốc độ, ngày đó khi tôi sắp bị tang thi bắt được thì thập phần phẫn nộ không cam lòng, đột nhiên thân thể lại trở nên khô nóng cực kỳ, chờ đến khi bản thân phản ứng lại thì nguyên bản cơ thể đã dịch chuyển đến địa phương rất xa”
Hận ý trong mắt nam nhân chợt lóe qua, bất quá hắn càng hẳn là cảm tạ đám người kia, nếu không phải bọn họ đem hắn đẩy ra làm mồi nhử, có lẽ hắn cũng sẽ không thức tỉnh dị năng, nếu không thức tỉnh dị năng, bản thân hắn sớm muộn cũng sẽ là tang thi.
“Từ nơi này đến cuối con phố, cậu chạy thử xem” - Điền Nhiễm chỉ chỉ địa phương phía sau, nếu đúng theo như lời hắn, dị năng tốc độ đối với các nàng vẫn rất hữu dụng.
“Được”
Nam nhân gật gật đầu, hắn biết, nếu mình không thể hiện bản lĩnh ra thì bản thân không thể đồng hành cùng các nàng là việc nhỏ, mạng sống khi chiến đấu có thể bảo toàn hay không mới là vấn đề lớn, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn sớm đối với tình huống mạt thế đã quá quen thuộc.
Vút…
Nam nhân khởi bước chạy vội mang theo một trận gió vang, sau hai chân mang theo tàn ảnh, công phu qua mười giây chính là một vòng qua lại.
“Đi mau, đàn tang thi tới kìa” - bước chân nam nhân mới vừa ngừng, liền nhanh thông báo với hai người.
“Cần thiết nhất là tìm một chỗ trốn đã” - nam nhân nôn nóng nhìn nhìn bốn phía, sau đó không màng hai người phản đối hay không, lôi kéo tay các nàng chạy tới hướng phía trước mặt.
Điền Nhiễm cùng La Mãn Lâu liếc nhau, bước chân không hề chậm lại, xem anh ta trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, điều vừa thấy ở góc đường nhất định kinh hãi.
“Bên này, đi vào trốn nhanh”
Điền Nhiễm một tay đem kéo lại một cái làm nam nhân đang chạy vội lảo đảo, tuy rằng rõ ràng khả năng thật sự có đàn tang thi, nhưng điều này cũng không đại biểu nàng yên tâm đi theo một người mới vừa làm quen.
“Được”
Người đàn ông vừa định phát hỏa, nhưng nhìn đến sắc mặt Điền Nhiễm, cũng chỉ có thể đem lửa giận nuốt đi xuống, sau đó đi theo hai người vào bên trong khách sạn.
“Khách sạn này thời điểm lần trước tới tìm vật tư ta đã dọn đẹp sạch sẽ, không cần lo lắng” - Điền Nhiễm liếc mắt một cái liền biết La Mãn Lâu đang lo lắng, nếu nàng thật sự chưa dọn dẹp cũng không dám mang mọi người tiến vào, vạn nhất bên trong chen đầy tang thi thì lúc đó lại biến thành tiến thoái lưỡng nan: trước có đàn tang thi, sau thì không có đường lui mất.
“Được, chị lên đi xem chút”
Nghe được Điền Nhiễm nói, La Mãn Lâu thở dài nhẹ nhõm một hơi, bất quá trong khoảng thời gian này cũng không biết có hay không tang thi khác đi vào, vì vấn đề an toàn, vẫn nên là kiểm tra một lần nữa.
“Tôi lầu 3, cậu lầu hai, có vấn đề gì không?” - La Mãn Lâu một bên cùng nam nhân nói vài lời, một bên dùng ngón tay chỉ lên lầu.
“Không thành vấn đề” - nam nhân gật gật đầu, nắm vũ khí đi trước La Mãn Lâu bước lên cầu thang.
“Mập mạp, chị lên rồi, em đứng đây nhìn nha” - La Mãn Lâu dặn dò Điền Nhiễm.
“Cẩn thận” - Điền Nhiễm nhu hoà nhắc nhở.
La Mãn Lâu dời tầm mắt đi lên lầu, không có chú ý tới lúc xoay người thì biểu tình của Điền Nhiễm cũng thay đổi, trở nên nghiêm túc hẳn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.