Chương 7: Có Thể Mất Mặt, Không Thể Mất Người
Nguyệt Mặc
13/01/2023
Bạch Việt càng thêm chắc chắn: “Lê Giai có thể tay không bóp chết Vệ lão gia, ngươi sẽ có cơ hội hạ độc. Hắn cùng ngươi có mối quan hệ mật thiết, Vệ Thần có thể bị bắt đi mà không phản kháng, mỗi thứ đều phù hợp, chứ không thể nào trùng hợp như vậy được.”
Giản Vũ xen vào: “Nhưng là, tại sao nàng ta lại muốn giết Vệ thái phó, Vệ thái phó chết đi, đối với nàng ta có lợi ích gì.”
Một người thiếp thất, muốn tồn tại phải dựa vào trượng phu. Vệ thái phó đã chết, chính thất cùng với nhi tử có thể nương tựa lẫn nhau, còn thiếp thất thì khó nói. Vốn dĩ Lâm Nhu Uyển có đứa nhỏ, nhìn mặt đứa nhỏ, Vệ gia cũng sẽ cho nàng ta nửa đời sau áo cơm vô lo, nhưng nếu đứa nhỏ mất tích, nàng ta thực sự không còn gì để nương tựa nữa.
“Chỉ có một khả năng.” Bạch Việt nhìn sắc mặt của Lâm Nhu Uyển càng ngày càng khó coi, cảm giác như đã tìm được vấn đề mấu chốt.
“Thế nào?”
“Vì nguyên nhân nào, mà Vệ đại nhân phải chết đi, thì tốt hơn còn sống.”
Mặt Lâm Nhu Uyển trắng bạch như một tờ giấy.
“Sợ bị bại lộ.” Bạch Việt đơn giản nói: “Vệ thái phó đã chết, đứa trẻ mất tích. Kết quả tồi tệ nhất đối với Lâm Nhu Uyển là bị đuổi ra phủ đi. Nhưng nếu Vệ thái phó còn sống, chuyện này sợ sẽ tồi tệ hơn… Bởi vì Vệ đại nhân đã phát hiện ra bí mật của bọn họ.”
Cửa nhà đại trạch xưa nay mẫu bằng tử quý, chỉ có dưới một tình huống, đứa trẻ không thể là lợi thế, không thể mang lại lợi ích gì cho mẫu thân.
Đó là Vệ Thần, không phải con của Vệ thái phó.
Giản Vũ đứng lên, lạnh lùng nói: “Người đâu.”
Lúc này Lương Mông từ bên ngoài chạy tiến vào: “Tìm được đứa trẻ rồi, tìm được rồi.”
Lâm Nhu Uyển trong nháy mắt mặt xám như tro tàn.
“Đứa trẻ tìm được rồi, ngươi run cái gì?” Bạch Việt không khỏi nói: “Chẳng lẽ không phải nên mừng rỡ như điên chạy ra ngoài đón nó sao?”
Lâm Nhu Uyển không nhịn được mà run rẩy, lập tức té ngồi trên ghế.
Giản Vũ nói: “Đứa trẻ tìm được ở đâu?”
“Ở quán hoành thánh nổi tiếng ở kinh thành.” Lương Mông nhịn không được nhìn Bạch Việt nói: “Bạch tiểu thư đúng là đoán như thần, sao ngài biết hung thủ sẽ mang đứa nhỏ đi ăn canh gà hoành thánh. Hắn bắt cóc thiếu gia của Vệ phủ, thế nhưng lại không vội vàng bỏ trốn.”
Bạch Việt cười nói: “Bởi vì bảo mẫu đã nói, đứa trẻ thích nhất là ăn canh gà hoành thánh, mà hôm nay nó có chút không thoải mái, giữa trưa không có ăn cơm, bây giờ đã là buổi chiều, nhất định sẽ bị đói bụng. Một kẻ rất thương yêu đứa trẻ, mong nó tiếp nhận mình, nhất định sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn yêu cầu của nó.”
“Đúng vậy, Lê Giai đối với đứa nhỏ thật rất tốt, lúc bị bắt hắn vẫn luôn bảo vệ nó.” Lương Mông phàn nàn nói: “Nếu như người không biết nhìn vào, sẽ nghĩ đó là con của hắn.”
Một câu nói tiết lộ tất cả bí mật kinh thiên động địa.
Sau khi Lương Mông nói xong, tất cả mọi người đều im lặng. Lương Mông bị sự im lặng này làm cho có chút sợ hãi, há miệng thở dốc, lúc này mới ý thức được mình vừa nói lời gì.
May mà Bạch Việt đã lên tiếng giải vây cho hắn ta: “Ta cũng cảm thấy như vậy.”
Bạch Việt nói: “Hơn nữa ta nghĩ đây cũng là bí mật duy nhất không thể để cho Vệ thái phó phát hiện được. Nếu chỉ là tình riêng, Lê Giai sẽ không thể nào đối với đứa trẻ tận tâm đến như vậy.”
Lâm Nhu Uyển cuối cùng tuyệt vọng nhắm mắt lại. Lê Giai bị trói áp giải về, đứa trẻ ba tuổi được ôm theo đi bên cạnh hắn ta, nó vẫn không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng biết là có chuyện không tốt, nước mắt lưng tròng.
Nhìn Lê Giai bị áp giải tiến vào, Giản Vũ lại không tự thẩm tra, mà quay đầu đi phân phó: “Đi mời Chu đại nhân đến đây, đem tất cả mọi chuyện nói lại với Chu đại nhân. Người của chúng ta thì rút quay về.”
“Đi về?” Bạch Việt không khỏi ngạc nhiên nói: “Vụ án này không phải do huynh phụ trách sao?”
“Vụ án này căn bản không cần tra xét nữa, hơn nữa, nàng cho rằng ta tới đây là để tra án à?”
“Không phải sao?”
Giản Vũ hừ lạnh một tiếng: “Ta tới là để tìm nàng.”
“……”
“Hồi phủ.” Giản Vũ vung tay áo, đi về phía trước.
Lương Mông đứng ở phía sau, mắt thấy đại nhân đã đi ra ngoài, ghé vào cạnh Bạch Việt, thấp giọng nói: “Thái thái nói, nếu ngài mà lưu lạc đầu đường, liền đuổi thiếu gia ra ngoài đường ngủ.”
Bạch Việt sửng sốt, thế nhưng lại còn có kiểu thần tiên thái thái như vậy?
Từ Vệ phủ đến Giản phủ không quá xa, không cần cưỡi ngựa hay chuẩn bị xe ngựa, Bạch Việt theo Giản Vũ đi ở trên phố, nhìn mọi thứ với dáng vẻ của người ở trên núi vừa được vào kinh thành.
Lương Mông là một người linh động, hắn ta quan tâm đi bên cạnh nàng, đối với những đồ vật mà nàng để mắt hơn ba giây đều dừng lại mua, khệ nệ xách một đống đồ đủ loại đủ màu sắc, khiến cho mặt Giản Vũ càng ngày càng đen, càng ngày càng đen…
Lương Mông không nhịn được nữa, cúi người nhẹ giọng nói: “Thiếu gia, đều là đồ lặt vặt, không quá đắt.”
Giản Vũ hít thật sâu vào một hơi: “Bộ ta thiếu tiền sao?”
“Không thiếu. Thiếu gia là……”
Giản Vũ từ kẽ răng rít ra một câu: “Nhìn như chưa từng thấy qua cảnh đời vậy, thật mất mặt.”
Mất mặt sao? Bạch Việt nghe thấy được, liếc hắn một cái rồi sửa lời hắn: “Cái này mà gọi là mất mặt sao, không thấy được ta, mới được gọi là "mất mặt.''
“……”
Giản Vũ hít vào một hơi thật sâu, có thể mất mặt, không thể mất người. Hắn không muốn ngủ ngoài đường.
Giản phủ đã sớm nhận được tin đã tìm thấy Bạch Việt, cửa lớn rộng mở, tiểu nha đầu đang đứng ở cửa kiễng chân mong mỏi, khi nhìn thấy Bạch Việt liền vọt đi lên, thân mật níu lấy cánh tay nàng.
“Bạch cô nương, ngài đã trở lại rồi.” Tiểu nha đầu lải nhải: “Mấy ngày nay lão gia thái thái, lão thái gia đều rất lo lắng……”
Trong lòng Bạch Việt vội vàng phân tích nhanh, lão gia thái thái, lão thái gia chính là phụ thân, mẫu thân và gia gia của Giản Vũ. Ba người này đều rất hoan nghênh nàng, hẳn là những người rất có tiếng nói trong phủ.
Nàng mới đến đây, cái gì cũng không biết, chỉ có thể từng bước cẩn thận, mọi chuyện đều cẩn thận, lúc cần thiết nên giả ngây giả dại, đụng tới chuyện thật sự không vượt qua được phải giả vớ té ngã mất trí nhớ.
Bạch Việt ở trong lòng tìm ra phương pháp sinh tồn, dũng cảm đi nhanh vào cửa.
Bạch Việt được tiểu nha đầu Hiểu Hinh đưa vào nội trạch để gặp mẫu thân của Giản Vũ.
Tuy rằng nhi tử đã lớn như vậy, nhưng Giản phu nhân bảo dưỡng rất tốt, thoạt nhìn chỉ ngoài ba mươi, nhưng nếu nhìn kỹ nếp nhăn nơi khóe mắt, cũng bất quá chỉ mới qua đầu bốn.
Giản phu nhân vừa thấy Bạch Việt liền đi tới kéo nàng, từ trên xuống dưới đánh giá một phen, bắt lấy cổ tay đỏ ửng của nàng, vô cùng đau lòng: “Việt Nhi ra ngoài nhiều ngày như thế, đã chịu tội rồi.”
“Không, không có việc gì ạ.” Bạch Việt bị Giản phu nhân hỏi nồng nhiệt, lòng có chút chua xót lên.
Nàng là một pháp y, trong lúc công tác đều lãnh khốc vô tình không thích gần gũi với người khác, nhưng hiện tại nàng như một người xa quê, có khả năng cả đời này không thể trở về được.
“Sao lại không có việc gì, đôi mắt đều đỏ cả lên rồi kìa.” Giản phu nhân cầm khăn cho Bạch Việt lau khóe mắt: “Phụ mẫu của con hiện giờ không còn nữa, Giản phủ chính là nhà của con. Chờ khi con mãn tròn ba năm hiếu kỳ, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ thật náo nhiệt, Mạc Dịch nếu dám đối với con không tốt, ta sẽ đánh chết hắn.”
Từ mẫu vừa cứng rắn vừa dịu dàng, khiến Bạch Việt không nói lên lời.
“Hôn sự này…” Bạch Việt thử thăm dò nói: “Hôn sự này trước sau con đều cảm thấy không ổn.”
Giản Vũ xen vào: “Nhưng là, tại sao nàng ta lại muốn giết Vệ thái phó, Vệ thái phó chết đi, đối với nàng ta có lợi ích gì.”
Một người thiếp thất, muốn tồn tại phải dựa vào trượng phu. Vệ thái phó đã chết, chính thất cùng với nhi tử có thể nương tựa lẫn nhau, còn thiếp thất thì khó nói. Vốn dĩ Lâm Nhu Uyển có đứa nhỏ, nhìn mặt đứa nhỏ, Vệ gia cũng sẽ cho nàng ta nửa đời sau áo cơm vô lo, nhưng nếu đứa nhỏ mất tích, nàng ta thực sự không còn gì để nương tựa nữa.
“Chỉ có một khả năng.” Bạch Việt nhìn sắc mặt của Lâm Nhu Uyển càng ngày càng khó coi, cảm giác như đã tìm được vấn đề mấu chốt.
“Thế nào?”
“Vì nguyên nhân nào, mà Vệ đại nhân phải chết đi, thì tốt hơn còn sống.”
Mặt Lâm Nhu Uyển trắng bạch như một tờ giấy.
“Sợ bị bại lộ.” Bạch Việt đơn giản nói: “Vệ thái phó đã chết, đứa trẻ mất tích. Kết quả tồi tệ nhất đối với Lâm Nhu Uyển là bị đuổi ra phủ đi. Nhưng nếu Vệ thái phó còn sống, chuyện này sợ sẽ tồi tệ hơn… Bởi vì Vệ đại nhân đã phát hiện ra bí mật của bọn họ.”
Cửa nhà đại trạch xưa nay mẫu bằng tử quý, chỉ có dưới một tình huống, đứa trẻ không thể là lợi thế, không thể mang lại lợi ích gì cho mẫu thân.
Đó là Vệ Thần, không phải con của Vệ thái phó.
Giản Vũ đứng lên, lạnh lùng nói: “Người đâu.”
Lúc này Lương Mông từ bên ngoài chạy tiến vào: “Tìm được đứa trẻ rồi, tìm được rồi.”
Lâm Nhu Uyển trong nháy mắt mặt xám như tro tàn.
“Đứa trẻ tìm được rồi, ngươi run cái gì?” Bạch Việt không khỏi nói: “Chẳng lẽ không phải nên mừng rỡ như điên chạy ra ngoài đón nó sao?”
Lâm Nhu Uyển không nhịn được mà run rẩy, lập tức té ngồi trên ghế.
Giản Vũ nói: “Đứa trẻ tìm được ở đâu?”
“Ở quán hoành thánh nổi tiếng ở kinh thành.” Lương Mông nhịn không được nhìn Bạch Việt nói: “Bạch tiểu thư đúng là đoán như thần, sao ngài biết hung thủ sẽ mang đứa nhỏ đi ăn canh gà hoành thánh. Hắn bắt cóc thiếu gia của Vệ phủ, thế nhưng lại không vội vàng bỏ trốn.”
Bạch Việt cười nói: “Bởi vì bảo mẫu đã nói, đứa trẻ thích nhất là ăn canh gà hoành thánh, mà hôm nay nó có chút không thoải mái, giữa trưa không có ăn cơm, bây giờ đã là buổi chiều, nhất định sẽ bị đói bụng. Một kẻ rất thương yêu đứa trẻ, mong nó tiếp nhận mình, nhất định sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn yêu cầu của nó.”
“Đúng vậy, Lê Giai đối với đứa nhỏ thật rất tốt, lúc bị bắt hắn vẫn luôn bảo vệ nó.” Lương Mông phàn nàn nói: “Nếu như người không biết nhìn vào, sẽ nghĩ đó là con của hắn.”
Một câu nói tiết lộ tất cả bí mật kinh thiên động địa.
Sau khi Lương Mông nói xong, tất cả mọi người đều im lặng. Lương Mông bị sự im lặng này làm cho có chút sợ hãi, há miệng thở dốc, lúc này mới ý thức được mình vừa nói lời gì.
May mà Bạch Việt đã lên tiếng giải vây cho hắn ta: “Ta cũng cảm thấy như vậy.”
Bạch Việt nói: “Hơn nữa ta nghĩ đây cũng là bí mật duy nhất không thể để cho Vệ thái phó phát hiện được. Nếu chỉ là tình riêng, Lê Giai sẽ không thể nào đối với đứa trẻ tận tâm đến như vậy.”
Lâm Nhu Uyển cuối cùng tuyệt vọng nhắm mắt lại. Lê Giai bị trói áp giải về, đứa trẻ ba tuổi được ôm theo đi bên cạnh hắn ta, nó vẫn không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng biết là có chuyện không tốt, nước mắt lưng tròng.
Nhìn Lê Giai bị áp giải tiến vào, Giản Vũ lại không tự thẩm tra, mà quay đầu đi phân phó: “Đi mời Chu đại nhân đến đây, đem tất cả mọi chuyện nói lại với Chu đại nhân. Người của chúng ta thì rút quay về.”
“Đi về?” Bạch Việt không khỏi ngạc nhiên nói: “Vụ án này không phải do huynh phụ trách sao?”
“Vụ án này căn bản không cần tra xét nữa, hơn nữa, nàng cho rằng ta tới đây là để tra án à?”
“Không phải sao?”
Giản Vũ hừ lạnh một tiếng: “Ta tới là để tìm nàng.”
“……”
“Hồi phủ.” Giản Vũ vung tay áo, đi về phía trước.
Lương Mông đứng ở phía sau, mắt thấy đại nhân đã đi ra ngoài, ghé vào cạnh Bạch Việt, thấp giọng nói: “Thái thái nói, nếu ngài mà lưu lạc đầu đường, liền đuổi thiếu gia ra ngoài đường ngủ.”
Bạch Việt sửng sốt, thế nhưng lại còn có kiểu thần tiên thái thái như vậy?
Từ Vệ phủ đến Giản phủ không quá xa, không cần cưỡi ngựa hay chuẩn bị xe ngựa, Bạch Việt theo Giản Vũ đi ở trên phố, nhìn mọi thứ với dáng vẻ của người ở trên núi vừa được vào kinh thành.
Lương Mông là một người linh động, hắn ta quan tâm đi bên cạnh nàng, đối với những đồ vật mà nàng để mắt hơn ba giây đều dừng lại mua, khệ nệ xách một đống đồ đủ loại đủ màu sắc, khiến cho mặt Giản Vũ càng ngày càng đen, càng ngày càng đen…
Lương Mông không nhịn được nữa, cúi người nhẹ giọng nói: “Thiếu gia, đều là đồ lặt vặt, không quá đắt.”
Giản Vũ hít thật sâu vào một hơi: “Bộ ta thiếu tiền sao?”
“Không thiếu. Thiếu gia là……”
Giản Vũ từ kẽ răng rít ra một câu: “Nhìn như chưa từng thấy qua cảnh đời vậy, thật mất mặt.”
Mất mặt sao? Bạch Việt nghe thấy được, liếc hắn một cái rồi sửa lời hắn: “Cái này mà gọi là mất mặt sao, không thấy được ta, mới được gọi là "mất mặt.''
“……”
Giản Vũ hít vào một hơi thật sâu, có thể mất mặt, không thể mất người. Hắn không muốn ngủ ngoài đường.
Giản phủ đã sớm nhận được tin đã tìm thấy Bạch Việt, cửa lớn rộng mở, tiểu nha đầu đang đứng ở cửa kiễng chân mong mỏi, khi nhìn thấy Bạch Việt liền vọt đi lên, thân mật níu lấy cánh tay nàng.
“Bạch cô nương, ngài đã trở lại rồi.” Tiểu nha đầu lải nhải: “Mấy ngày nay lão gia thái thái, lão thái gia đều rất lo lắng……”
Trong lòng Bạch Việt vội vàng phân tích nhanh, lão gia thái thái, lão thái gia chính là phụ thân, mẫu thân và gia gia của Giản Vũ. Ba người này đều rất hoan nghênh nàng, hẳn là những người rất có tiếng nói trong phủ.
Nàng mới đến đây, cái gì cũng không biết, chỉ có thể từng bước cẩn thận, mọi chuyện đều cẩn thận, lúc cần thiết nên giả ngây giả dại, đụng tới chuyện thật sự không vượt qua được phải giả vớ té ngã mất trí nhớ.
Bạch Việt ở trong lòng tìm ra phương pháp sinh tồn, dũng cảm đi nhanh vào cửa.
Bạch Việt được tiểu nha đầu Hiểu Hinh đưa vào nội trạch để gặp mẫu thân của Giản Vũ.
Tuy rằng nhi tử đã lớn như vậy, nhưng Giản phu nhân bảo dưỡng rất tốt, thoạt nhìn chỉ ngoài ba mươi, nhưng nếu nhìn kỹ nếp nhăn nơi khóe mắt, cũng bất quá chỉ mới qua đầu bốn.
Giản phu nhân vừa thấy Bạch Việt liền đi tới kéo nàng, từ trên xuống dưới đánh giá một phen, bắt lấy cổ tay đỏ ửng của nàng, vô cùng đau lòng: “Việt Nhi ra ngoài nhiều ngày như thế, đã chịu tội rồi.”
“Không, không có việc gì ạ.” Bạch Việt bị Giản phu nhân hỏi nồng nhiệt, lòng có chút chua xót lên.
Nàng là một pháp y, trong lúc công tác đều lãnh khốc vô tình không thích gần gũi với người khác, nhưng hiện tại nàng như một người xa quê, có khả năng cả đời này không thể trở về được.
“Sao lại không có việc gì, đôi mắt đều đỏ cả lên rồi kìa.” Giản phu nhân cầm khăn cho Bạch Việt lau khóe mắt: “Phụ mẫu của con hiện giờ không còn nữa, Giản phủ chính là nhà của con. Chờ khi con mãn tròn ba năm hiếu kỳ, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ thật náo nhiệt, Mạc Dịch nếu dám đối với con không tốt, ta sẽ đánh chết hắn.”
Từ mẫu vừa cứng rắn vừa dịu dàng, khiến Bạch Việt không nói lên lời.
“Hôn sự này…” Bạch Việt thử thăm dò nói: “Hôn sự này trước sau con đều cảm thấy không ổn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.