Chương 6: Người Quen Gây Án
Nguyệt Mặc
12/01/2023
Bạch Việt nuốt nước miếng một cái, tự nhủ đối với người mình không đánh lại thì không cần so đo.
“Nếu là người quen gây án, người này cùng Tam di nương nhất định có quen biết.” Bạch Việt nói: “Nếu ở đây có thời gian nháo với ta, không bằng đi tìm Tam di nương hỏi xem nam nhân là ai đi.”
Giản Vũ đồng ý, nhưng là kéo Bạch Việt cùng đi.
“Việt Nhi thông minh như thế, sao không đến hỗ trợ ta cùng nhau thẩm vấn, Tam di nương là nữ tắc nhân gia, ta không tiện hỏi chuyện.” Giản Vũ gắt gao túm lấy Bạch Việt, một bên ôm nàng dẫn đi, một bên thì thầm vào tai nàng: “Mẫu thân đã nói với ta, nàng nhất định là một hiền thê. Cứ để ta nhìn xem, nàng rốt cuộc là hiền như thế nào.”
Bạch Việt bị giật mình vì sự ghê tởm này, một bên phủi tai một bên chà sát da gà nổi khắp người.
Tam di nương Lâm Nhu Uyển, đang ngồi ở trên ghế trên lau nước mắt, bảo mẫu đang quỳ bên cạnh nàng ta im lặng không nói gì.
Giản Vũ mang theo Bạch Việt đi vào phòng, Lâm Nhu Uyển vội đứng lên nghênh đón: “Giản đại nhân, có phát hiện gì không?”
“Có.” Giản Vũ sải bước đi vào, mạnh dạn ngồi xuống ghế, đi thẳng vào vấn đề: “Người bắt cóc Vệ tiểu thiếu gia là người quen.”
Vẻ mặt của Lâm Nhu Uyển đột nhiên thay đổi: “Là ai?”
“Là một người quen của ngươi.” Giản Vũ bưng trà lên, nhưng không tự mình uống, mà giơ tay về phía Bạch Việt. Bạch Việt lễ phép cười một cái, duỗi tay đẩy ra.
Trong trà tuy không có độc, nhưng uống vào chắc sẽ tức chết.
Lâm Nhu Uyển không có tâm tình chú ý đến tương tác của bọn họ, vội vàng truy hỏi nói: “Ai, đó là ai?”
Bạch Việt đứng ở một bên, vừa nghe vừa quan sát trong phòng. Trong phòng có một chiếc giường nhỏ, xem ra là của hài tử, cạnh giường còn có một cái tủ nhỏ, có ngăn để đồ chơi của đứa trẻ. Trống lục lạc, đèn con thỏ, hổ bằng vải...
Giản Vũ nói: “Trong viện của ngươi có nam nhân nào cường tráng, thường xuyên có mối quan hệ tốt với Vệ Thần hay không?”
Lời còn chưa dứt, sắc mặt Lâm Nhu Uyển đã thay đổi. Nàng ta đột nhiên đứng bật dậy: “Giản đại nhân, ngài đây là có ý tứ gì, nơi đây của ta là nội trạch, sao lại có nam nhân.”
Giản Vũ giơ tay nói: “Ngươi đừng kích động...”
Bất quá Lâm Nhu Uyển sao lại không thể kích động, nàng ta tiến về phía trước hai bước, nếu không phải lý trí còn nhận ra thân phận của Giản Vũ, gần như muốn duỗi tay đánh hắn.
“Ta làm sao lại không kích động được chứ.” Lâm Nhu Uyển cả giận nói: “Hiện tại là nhi tử của ta bị mất tích, nhưng đại nhân không đi tìm hung thủ, lại tới chất vấn trong viện của ta có nam nhân hay không.”
Giản Vũ tuy rằng không sợ trời không sợ đất, nhưng đối mặt với một nữ nhân đang cuồng loạn, cũng cảm thấy rất đau đầu.
Lâm Nhu Uyển giống như dã thú bước vài bước: “Ta là một phụ nhân trong thâm trạch, cửa lớn không ra cửa nhỏ không tới, làm sao có thể quen biết được nam nhân bên ngoài, lời này của đại nhân nếu truyền ra bên ngoài, bảo ta phải đối mặt như thế nào?”
Bạch Việt ở bên cạnh giường xoay người sang gọi bảo mẫu, thấp giọng hỏi vài câu, sau lại gật gật đầu.
Lâm Nhu Uyển giận đến nổi điên mà đến bên cạnh Giản Vũ, Giản Vũ ghét bỏ lùi về sau một bước, đang định gọi thủ hạ lại thì Bạch Việt đi đến ngăn giữa hai người họ.
Nàng gật đầu với Lâm Nhu Uyển: “Lùi lại đi.”
Giản Vũ có chút ngoài ý muốn nhìn Bạch Việt, Bạch Việt quay đầu lại.
Bạch Việt hỏi Giản Vũ: “Đại nhân, Mạc Dịch, có phải nếu ta tìm được hung thủ và đứa trẻ, ta liền được rửa sạch hiềm nghi chứ.”
Giản Vũ tuy rằng giỏi che đậy, nhưng vẫn không giấu được sự ngờ vực: “Nếu như nàng có thể tìm ra hung thủ, chẳng những có thể rửa sạch hiềm nghi, lại còn được ban thưởng.”
Bạch Việt ánh mắt sáng ngời: “Thưởng cái gì? Hoàng kim hay bạc trắng?”
Giản Vũ cười hừ một tiếng, thấp giọng nói: “Thưởng chính là... Ta có thể không đánh gãy chân của nàng.”
Sau khi Bạch Việt ở trong lòng cảm tạ cả nhà của Giản Vũ, nhưng không thể không vì bản thân mà nỗ lực. “Ta không biết di nương làm thế nào mà quen biết nam nhân này, nhưng là ta khẳng định, nam nhân này chẳng những quen với Vệ Thần, hơn nữa còn có mối quan hệ thật tốt với tiểu thiếu gia.”
Bạch Việt từ sau lưng đưa tay ra, trong tay là một con hổ vải có đeo lục lạc.
Bạch Việt lắc lắc cái lục lạc trong tay: “Nghe nói Vệ Thần thích nhất chính là con chim biết huýt sáo, vậy con chim nhỏ kia đâu? Nó không có ở trong phòng này, khi bọn bắt cóc bắt đứa nhỏ đi, còn biết mang theo món đồ chơi mà đứa nhỏ rất thích ư?”
“Con chim nhỏ?” Lâm Nhu Uyển sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Bạch Việt sẽ chú ý tới điểm này.
Lúc này, Lương Mông vội vã đi vào.
“Thiếu gia, thiếu gia.” Lương Mông nói: “Đã tra hỏi được.”
“Nói.”
“Trong phủ xác thật có một người như vậy, hắn là người làm vườn, đặc biệt cường tráng, sức lực lớn vô cùng. Hoa cỏ cây cối trong phủ đều do hắn phụ trách.” Lương Mông hít một hơi: “Người làm vườn tên Lê Giai, đã làm việc trong Vệ phủ mười mấy năm, trước khi có tin Vệ đại nhân bị sát hại thì hắn đã rời khỏi Vệ phủ, khi rời đi, trong tay hắn có ôm một cái bao, bên trong có một bó cây lớn.”
Lương Mông khoa tay múa chân biểu thị kích thước. “Cái bao này có thể chứa vừa một đứa trẻ ba tuổi.”
Bạch Việt không chút do dự nói: “Tam di nương, Lê Giai giết Vệ đại nhân, ngươi không oán hận. Hắn mang nhi tử của ngươi đi, ngươi không hoảng hốt, mối quan hệ của các người cũng thật sâu đấy.”
Nếu nói thời điểm đứa trẻ vừa mất tích, Lâm Nhu Uyển hoảng loạn là phóng đại mà nàng ta muốn cho mọi người nhìn thấy, như vậy sự kinh hoảng bây giờ chính là muốn cố hết sức che giấu, chỉ sợ bị người phát giác.
“Ngươi hồ ngôn loạn ngữ, ngươi ngậm máu phun người.” Lâm Nhu Uyển tức giận nói: “Ta và Lê Giai nói chuyện cũng chưa quá vài câu, vậy thì có quan hệ gì chứ?”
Bạch Việt nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta một cái, đột nhiên bước qua kéo lấy bảo mẫu đang đứng một bên.
Bảo mẫu đang run bần bật, cũng không biết Bạch Việt có thân phận gì, chỉ biết nàng là đi theo Giản Vũ tới, không thể trêu vào.
Bạch Việt thấp giọng hỏi bảo mẫu mấy vấn đề, nghĩ một chút, quay sang nói với Lương Mông: “Ta hình như biết được đứa trẻ đang ở đâu.”
Đôi mắt Lâm Nhu Uyển lập tức mở to, biểu tình không thể tin được mà trừng nàng.
Bạch Việt nói nhỏ với Lương Mông vài câu, Lương Mông ngạc nhiên nhìn nàng, lại nhìn sang Giản Vũ, Giản Vũ trầm ngâm một chút, gật gật đầu.
Lương Mông lập tức xoay người đi.
Lâm Nhu Uyển trong mắt khó nén khỏi hoảng sợ, vội vàng muốn đuổi theo: “Ngươi, ngươi biết Thần Nhi ở đâu sao?”
“Ngươi đừng vội.” Bạch Việt nắm lấy Lâm Nhu Uyển: “Ngươi yên tâm, nhi tử của ngươi không có việc gì, hiện tại cái vị thúc thúc kia mang theo nó, nó hẳn là đang ăn uống chơi đùa vui vẻ.”
Vẻ mặt Lâm Nhu Uyển lập tức trở nên rất khó coi, lắc đầu nói: “Ngươi đang nói gì đó?”
“Ta đang nói cái gì, ngươi hẳn cũng hiểu rõ.” Bạch Việt giờ khắc này cảm thấy bản thân tìm được chút cảm giác quen thuộc: “Tam di nương, từ khi chúng ta vừa vào cửa, ngươi chưa từng nói thật. Mà nếu như nói dối, trên mặt sẽ biểu hiện ra ngoài.”
Lâm Nhu Uyển phản xạ có điều kiện liền sờ khuôn mặt mình.
Bạch Việt nhịn không được bật cười: “Đừng có sờ, trên mặt không có chữ, nhưng trong lúc ngươi nói chuyện ánh mắt láo liên không dám nhìn thẳng người khác, chứng tỏ ngươi đang chột dạ. Mà lúc ngươi ngạc nhiên sợ hãi, biểu tình đó kéo dài quá lâu.”
Người nếu như chịu kinh hách, biểu tình kinh ngạc trên mặt chỉ có thể kéo dài chưa đầy một giây, nếu thời gian một người “Kinh ngạc” quá lâu, hơn phân nửa là đang giả vờ.
Lâm Nhu Uyển hiển nhiên muốn nói ta không có, nhưng không nhịn được đôi mắt đảo một chút, lại càng thêm hoảng loạn.
“Nếu là người quen gây án, người này cùng Tam di nương nhất định có quen biết.” Bạch Việt nói: “Nếu ở đây có thời gian nháo với ta, không bằng đi tìm Tam di nương hỏi xem nam nhân là ai đi.”
Giản Vũ đồng ý, nhưng là kéo Bạch Việt cùng đi.
“Việt Nhi thông minh như thế, sao không đến hỗ trợ ta cùng nhau thẩm vấn, Tam di nương là nữ tắc nhân gia, ta không tiện hỏi chuyện.” Giản Vũ gắt gao túm lấy Bạch Việt, một bên ôm nàng dẫn đi, một bên thì thầm vào tai nàng: “Mẫu thân đã nói với ta, nàng nhất định là một hiền thê. Cứ để ta nhìn xem, nàng rốt cuộc là hiền như thế nào.”
Bạch Việt bị giật mình vì sự ghê tởm này, một bên phủi tai một bên chà sát da gà nổi khắp người.
Tam di nương Lâm Nhu Uyển, đang ngồi ở trên ghế trên lau nước mắt, bảo mẫu đang quỳ bên cạnh nàng ta im lặng không nói gì.
Giản Vũ mang theo Bạch Việt đi vào phòng, Lâm Nhu Uyển vội đứng lên nghênh đón: “Giản đại nhân, có phát hiện gì không?”
“Có.” Giản Vũ sải bước đi vào, mạnh dạn ngồi xuống ghế, đi thẳng vào vấn đề: “Người bắt cóc Vệ tiểu thiếu gia là người quen.”
Vẻ mặt của Lâm Nhu Uyển đột nhiên thay đổi: “Là ai?”
“Là một người quen của ngươi.” Giản Vũ bưng trà lên, nhưng không tự mình uống, mà giơ tay về phía Bạch Việt. Bạch Việt lễ phép cười một cái, duỗi tay đẩy ra.
Trong trà tuy không có độc, nhưng uống vào chắc sẽ tức chết.
Lâm Nhu Uyển không có tâm tình chú ý đến tương tác của bọn họ, vội vàng truy hỏi nói: “Ai, đó là ai?”
Bạch Việt đứng ở một bên, vừa nghe vừa quan sát trong phòng. Trong phòng có một chiếc giường nhỏ, xem ra là của hài tử, cạnh giường còn có một cái tủ nhỏ, có ngăn để đồ chơi của đứa trẻ. Trống lục lạc, đèn con thỏ, hổ bằng vải...
Giản Vũ nói: “Trong viện của ngươi có nam nhân nào cường tráng, thường xuyên có mối quan hệ tốt với Vệ Thần hay không?”
Lời còn chưa dứt, sắc mặt Lâm Nhu Uyển đã thay đổi. Nàng ta đột nhiên đứng bật dậy: “Giản đại nhân, ngài đây là có ý tứ gì, nơi đây của ta là nội trạch, sao lại có nam nhân.”
Giản Vũ giơ tay nói: “Ngươi đừng kích động...”
Bất quá Lâm Nhu Uyển sao lại không thể kích động, nàng ta tiến về phía trước hai bước, nếu không phải lý trí còn nhận ra thân phận của Giản Vũ, gần như muốn duỗi tay đánh hắn.
“Ta làm sao lại không kích động được chứ.” Lâm Nhu Uyển cả giận nói: “Hiện tại là nhi tử của ta bị mất tích, nhưng đại nhân không đi tìm hung thủ, lại tới chất vấn trong viện của ta có nam nhân hay không.”
Giản Vũ tuy rằng không sợ trời không sợ đất, nhưng đối mặt với một nữ nhân đang cuồng loạn, cũng cảm thấy rất đau đầu.
Lâm Nhu Uyển giống như dã thú bước vài bước: “Ta là một phụ nhân trong thâm trạch, cửa lớn không ra cửa nhỏ không tới, làm sao có thể quen biết được nam nhân bên ngoài, lời này của đại nhân nếu truyền ra bên ngoài, bảo ta phải đối mặt như thế nào?”
Bạch Việt ở bên cạnh giường xoay người sang gọi bảo mẫu, thấp giọng hỏi vài câu, sau lại gật gật đầu.
Lâm Nhu Uyển giận đến nổi điên mà đến bên cạnh Giản Vũ, Giản Vũ ghét bỏ lùi về sau một bước, đang định gọi thủ hạ lại thì Bạch Việt đi đến ngăn giữa hai người họ.
Nàng gật đầu với Lâm Nhu Uyển: “Lùi lại đi.”
Giản Vũ có chút ngoài ý muốn nhìn Bạch Việt, Bạch Việt quay đầu lại.
Bạch Việt hỏi Giản Vũ: “Đại nhân, Mạc Dịch, có phải nếu ta tìm được hung thủ và đứa trẻ, ta liền được rửa sạch hiềm nghi chứ.”
Giản Vũ tuy rằng giỏi che đậy, nhưng vẫn không giấu được sự ngờ vực: “Nếu như nàng có thể tìm ra hung thủ, chẳng những có thể rửa sạch hiềm nghi, lại còn được ban thưởng.”
Bạch Việt ánh mắt sáng ngời: “Thưởng cái gì? Hoàng kim hay bạc trắng?”
Giản Vũ cười hừ một tiếng, thấp giọng nói: “Thưởng chính là... Ta có thể không đánh gãy chân của nàng.”
Sau khi Bạch Việt ở trong lòng cảm tạ cả nhà của Giản Vũ, nhưng không thể không vì bản thân mà nỗ lực. “Ta không biết di nương làm thế nào mà quen biết nam nhân này, nhưng là ta khẳng định, nam nhân này chẳng những quen với Vệ Thần, hơn nữa còn có mối quan hệ thật tốt với tiểu thiếu gia.”
Bạch Việt từ sau lưng đưa tay ra, trong tay là một con hổ vải có đeo lục lạc.
Bạch Việt lắc lắc cái lục lạc trong tay: “Nghe nói Vệ Thần thích nhất chính là con chim biết huýt sáo, vậy con chim nhỏ kia đâu? Nó không có ở trong phòng này, khi bọn bắt cóc bắt đứa nhỏ đi, còn biết mang theo món đồ chơi mà đứa nhỏ rất thích ư?”
“Con chim nhỏ?” Lâm Nhu Uyển sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Bạch Việt sẽ chú ý tới điểm này.
Lúc này, Lương Mông vội vã đi vào.
“Thiếu gia, thiếu gia.” Lương Mông nói: “Đã tra hỏi được.”
“Nói.”
“Trong phủ xác thật có một người như vậy, hắn là người làm vườn, đặc biệt cường tráng, sức lực lớn vô cùng. Hoa cỏ cây cối trong phủ đều do hắn phụ trách.” Lương Mông hít một hơi: “Người làm vườn tên Lê Giai, đã làm việc trong Vệ phủ mười mấy năm, trước khi có tin Vệ đại nhân bị sát hại thì hắn đã rời khỏi Vệ phủ, khi rời đi, trong tay hắn có ôm một cái bao, bên trong có một bó cây lớn.”
Lương Mông khoa tay múa chân biểu thị kích thước. “Cái bao này có thể chứa vừa một đứa trẻ ba tuổi.”
Bạch Việt không chút do dự nói: “Tam di nương, Lê Giai giết Vệ đại nhân, ngươi không oán hận. Hắn mang nhi tử của ngươi đi, ngươi không hoảng hốt, mối quan hệ của các người cũng thật sâu đấy.”
Nếu nói thời điểm đứa trẻ vừa mất tích, Lâm Nhu Uyển hoảng loạn là phóng đại mà nàng ta muốn cho mọi người nhìn thấy, như vậy sự kinh hoảng bây giờ chính là muốn cố hết sức che giấu, chỉ sợ bị người phát giác.
“Ngươi hồ ngôn loạn ngữ, ngươi ngậm máu phun người.” Lâm Nhu Uyển tức giận nói: “Ta và Lê Giai nói chuyện cũng chưa quá vài câu, vậy thì có quan hệ gì chứ?”
Bạch Việt nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta một cái, đột nhiên bước qua kéo lấy bảo mẫu đang đứng một bên.
Bảo mẫu đang run bần bật, cũng không biết Bạch Việt có thân phận gì, chỉ biết nàng là đi theo Giản Vũ tới, không thể trêu vào.
Bạch Việt thấp giọng hỏi bảo mẫu mấy vấn đề, nghĩ một chút, quay sang nói với Lương Mông: “Ta hình như biết được đứa trẻ đang ở đâu.”
Đôi mắt Lâm Nhu Uyển lập tức mở to, biểu tình không thể tin được mà trừng nàng.
Bạch Việt nói nhỏ với Lương Mông vài câu, Lương Mông ngạc nhiên nhìn nàng, lại nhìn sang Giản Vũ, Giản Vũ trầm ngâm một chút, gật gật đầu.
Lương Mông lập tức xoay người đi.
Lâm Nhu Uyển trong mắt khó nén khỏi hoảng sợ, vội vàng muốn đuổi theo: “Ngươi, ngươi biết Thần Nhi ở đâu sao?”
“Ngươi đừng vội.” Bạch Việt nắm lấy Lâm Nhu Uyển: “Ngươi yên tâm, nhi tử của ngươi không có việc gì, hiện tại cái vị thúc thúc kia mang theo nó, nó hẳn là đang ăn uống chơi đùa vui vẻ.”
Vẻ mặt Lâm Nhu Uyển lập tức trở nên rất khó coi, lắc đầu nói: “Ngươi đang nói gì đó?”
“Ta đang nói cái gì, ngươi hẳn cũng hiểu rõ.” Bạch Việt giờ khắc này cảm thấy bản thân tìm được chút cảm giác quen thuộc: “Tam di nương, từ khi chúng ta vừa vào cửa, ngươi chưa từng nói thật. Mà nếu như nói dối, trên mặt sẽ biểu hiện ra ngoài.”
Lâm Nhu Uyển phản xạ có điều kiện liền sờ khuôn mặt mình.
Bạch Việt nhịn không được bật cười: “Đừng có sờ, trên mặt không có chữ, nhưng trong lúc ngươi nói chuyện ánh mắt láo liên không dám nhìn thẳng người khác, chứng tỏ ngươi đang chột dạ. Mà lúc ngươi ngạc nhiên sợ hãi, biểu tình đó kéo dài quá lâu.”
Người nếu như chịu kinh hách, biểu tình kinh ngạc trên mặt chỉ có thể kéo dài chưa đầy một giây, nếu thời gian một người “Kinh ngạc” quá lâu, hơn phân nửa là đang giả vờ.
Lâm Nhu Uyển hiển nhiên muốn nói ta không có, nhưng không nhịn được đôi mắt đảo một chút, lại càng thêm hoảng loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.