Nữ Pháp Y Đại Lý Tự

Chương 37: Độ Khí

Nguyệt Mặc

11/05/2023

Tất cả huyên náo đều chậm rãi rút đi, Bạch Việt thậm chí có thể cảm giác được trong miệng có một tia máu tanh, vừa mới bắt đầu mơ hồ, đột nhiên nghe được khác thường.

Ai đó đang đến, là ai đó đang đến, ai?

Giản Vũ vội vàng quay trở lại Nhạn Minh sơn trang, phi thân ngựa xuống, không kịp giao con ngựa cho gia đinh đến đón hắn ta, hắn đã lao vào ngay lập tức.

Nhưng Bạch Việt không ở trong phòng, thị vệ có chút bất an, "Bạch tiểu thư ngủ không được muốn đi giải sầu, một mình đi đến hồ nước, cũng không cho thuộc hạ đi theo..."

Giản Vũ nghe vậy sắp nổ tung, không nói một lời nhẹ nhàng sử dụng khinh công mà lao đi, Lương Mông và Lâm Di vội vàng đi theo phía sau mà không biết chuyện gì đang xảy ra, còn những thị vệ phía sau nhìn thấy cũng chỉ có thể chạy theo.

Bờ hồ Nhạn Minh không có ai, tim của Giản Vũ lộp bộp vài tiếng, vội vã chạy đến mép hồ, nhìn thấy một bóng đen trong hồ, tay phải giơ tới, hắn túm áo choàng sang một bên, người liền lao vào.

Bạch Việt đã không còn sức lực giãy giụa, trong bóng tối tựa hồ nhìn thấy một khuôn mặt, khuôn mặt đó là của ai, Giản Vũ?

Tại sao lại là Giản Vũ? Lúc sắp chết nhìn thấy hắn, ta điên rồi...

Bạch Việt há miệng phun ra một chuỗi bọt khí, hiện tại nàng không cảm giác được mùi là máu, hoặc là nói, nàng hiện tại không cảm giác được cái gì, khắp người đều sắp đông thành băng.

Nhưng Giản Vũ ở đối diện cũng không phải ảo giác, sau một khắc, cánh tay của Bạch Việt bị nắm chặt, kéo về phía trước, một tay kéo cằm của nàng, Giản Vũ nghiêng người về phía trước thổi hơi vào trong miệng Bạch Việt, đồng thời phát lực, cả người bay lên không trung.

Rầm một tiếng, hai thân người mang theo hơi nước rơi xuống đất, mọi người đều sợ ngây người.

“Sao lại thế này, sao lại thế này?” Lương Mông nhào tới, nhìn một màn trước mắt, không biết nên phản ứng thế nào.

Giản Vũ căn bản không có thời gian nói chuyện, vội vàng xoay người Bạch Việt lại, đặt ở trên đùi hắn, vươn tay vỗ thật mạnh vào lưng nàng, vừa vỗ vừa gọi: "Bạch Việt, Bạch Việt, tỉnh tỉnh..."

Cuối cùng, Bạch Việt ho nhẹ một tiếng, sau đó phun ra một ngụm nước.

Tiếng ho của Bạch Việt đối với Giản Vũ nghe như trời động, thân thể căng thẳng của hắn cuối cùng cũng thả lỏng, hắn hít một hơi, sau đó vỗ vỗ lưng nàng.

Bạch Việt lại phun ra mấy ngụm nước, lại ho không ra cái gì, đành phải thở hổn hển.

Giản Vũ vội vàng xoay người lại, chỉ thấy Bạch Việt lúc này sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, vừa rồi mặc dù ho ra nước, nhưng cũng không có tỉnh, trong miệng còn đang lẩm bẩm cái gì.

Thanh âm quá nhỏ nghe không rõ, Giản Vũ lập tức áp sát tai, cơ hồ không nghe thấy.



Bạch Việt nói lạnh, lạnh... lạnh... môi nàng tái nhợt, sắc mặt tái xanh, y phục gần như dính đầy váng băng, so với người hôm đó đào ra khỏi người tuyết còn lạnh hơn vài phần.

“Bạch tiểu thư lạnh cóng rồi.” Lương Mông lo lắng nói: “Thiếu gia, mau trở về phòng trước đi, trong phòng ấm áp.”

Giản Vũ đáp ứng, lập tức bế Bạch Việt đi nhanh trở về.

Trong phòng vẫn luôn để lò sưởi, Bội Kỳ cũng thức dậy, nàng ta đang ngủ say, khi biết tin, gần như sợ chết khiếp nên đã bật khóc.

“Đừng khóc, mau thay y phục cho tiểu thư, lau khô nước trên người.” Giản Vũ nói: “Lương Mông, đi mời đại phu.”

Nam nữ thụ thụ bất thân, cho nên Giản Vũ đặt Bạch Việt xuống liền đi ra ngoài để nha hoàn thay y phục lau người.

Giản Vũ đi ra khỏi phòng, sắc mặt trầm xuống, "Bạch Việt sẽ không bao giờ tự mình nhảy xuống ao, nàng ấy cũng không thể trượt chân, có người hại nàng ấy."

Lương Mông giật mình, ngay tức khắc nghĩ tới một chuyện, "Có lẽ nào..."

Vừa nói, hắn ta vừa chỉ chỉ y phục của mình.

Giản Vũ hiểu ý của hắn ta, lý do Bạch Việt bị đẩy xuống ao là vì mặc chiếc váy đỏ kia?

“Trong phủ đã tăng cường thị vệ, Bạch Việt tỉnh lại sẽ biết tất cả.” Giản Vũ giơ tay kéo y phục ướt dán trên người mình, đi vào bình phong thay y phục, sau đó lại đi ra, động tác cực nhanh.

Trong khi đưa cho Giản Vũ một chiếc áo choàng khác, Lương Mông nói, "Trong Nhạn Minh sơn trang, chỉ có hai người ngoài, không, là ba."

Nạn nhân bất tỉnh, Lý đại phu, còn có nhân chứng Vương Khản.

"Có thể không phải ba người, trong Nhạn Minh sơn trang có mấy chục hạ nhân, chúng ta mỗi năm đến một lần, làm sao có thể đảm bảo rằng tất cả bọn họ sẽ không có vấn đề gì." Giản Vũ lúc này nhìn ai cũng đều hoài nghi: “Trong viện Bạch Việt đều là người chúng ta mang đến, người khác không được phép đến gần."

Lương Mông nhanh chóng đáp lời.

Lúc này, Bạch Việt cũng cởi bỏ y phục ướt, thay y phục khô, bị nha hoàn nhét vào trong chăn.

Lý đại phu nửa đêm bị đánh thức, sau khi vội vàng chạy tới bắt mạch thăm khám, trong lòng rất lo lắng.

Giản Vũ sau khi thay y phục liền vội vàng chạy tới, nhìn thấy vẻ mặt của Lý đại phu, vội vàng hỏi: "Đại phu, có chuyện gì không ổn sao, người như thế nào còn chưa tỉnh?"



“Giản đại nhân.” Lý đại phu chắp tay: “Không phải chết đuối, chủ yếu là hạ thân nhiệt, ở nơi băng thiên tuyết địa này, lại ngâm mình trong nước lạnh, đừng nói là nữ nhân yếu ớt, ngay cả nam nhân cường tráng cũng chịu không nổi.

“Vậy làm sao bây giờ?” Giản Vũ sờ mặt Bạch Việt một chút, xác thật rất lạnh, cho dù ở trong phòng ấm áp cũng không có hạ xuống.

“Tiểu thư lúc này còn chưa tỉnh, lạnh đến mức toàn thân tê liệt, tay chân đều tê cứng.” Lý đại phu nói: “Thông thường phương pháp địa phương trong làng chúng ta là lấy độc trị độc, dùng tuyết xoa khắp người cho đến khi da đỏ lên và nóng lên thì mới có thể thuyên giảm. "

Giản Vũ biết phương pháp này, hắn không phải là một công tử chỉ sống trong nhung lụa, thân là Đại Lý Tự Khanh, cũng trải qua nhiều tình huống sinh tử, thậm trí sớm đã từng trà trộn trong quân, các loại phương pháp ở các địa phương hắn đều biết.

“Nhưng Bạch Việt là nữ tử, sao có thể chịu được”. Giản Vũ không đành lòng, "Lý đại phu, có cách nào nhẹ nhàng hơn không?"

Mặc dù đã bị đóng băng làm tổn thương, nhưng dùng tuyết lạnh chà xát là một phương pháp hữu hiệu, nhưng sau khi chà xát thường làm tổn thương da, sau đó còn sẽ phải chịu đau đớn rất lâu.

Lý đại phu suy nghĩ một chút, "Miễn là cơ thể có thể được làm cơ thể nóng lên, có thể làm ấm là được. Nếu như có nội lực..."

Nói trắng ra là, Bạch Việt không biết võ công, cho nên cũng không có nội lực.

Mạng sống mới là quan trọng nhất, những thứ khác đều để qua một bên, cho dù là da thịt trên người bị tổn tương, chỉ cần sống sót, chậm rãi chữa trị là được.

Lúc này Bội Kỳ ở một bên nói: “Nô tỳ đi lấy tuyết đi vào.”

Lương Mông vội vàng nói: "Ta đi hỗ trợ. "

Hai người nói xong thì vội vàng chạy ra ngoài, Giản Vũ đột nhiên nói: "Chờ một chút."

Mọi người dừng lại, cùng nhau xoay đầu nhìn hắn.

"Không cần phải như vậy. Giản Vũ lại xác nhận với đại phu: "Cứ để thân thể nàng ấy nóng lên là được phải không?"

"Đúng vậy, nhưng phải nhanh lên, không thể trì hoãn lâu hơn nữa. Nếu kéo dài, cho dù có thể tỉnh lại, tay chân tứ chi của sợ rằng cũng bị phế đi. "

"Được, ta hiểu rồi." Giản Vũ nói: "Các ngươi đều đi ra ngoài đi."

"A?" Mọi người đều ngây ngẩn.

"Ta nói đều đi ra ngoài." Giản Vũ nghiêm túc nói: "Đóng cửa lại, Bội Kỳ sẽ chuẩn bị canh gừng và thức ăn, Lương Mông đi theo đại phu lấy phương thuốc."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Pháp Y Đại Lý Tự

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook