Chương 38: Làm Ấm Giường
Nguyệt Mặc
11/05/2023
Lương Mông sững sờ hỏi: "Thiếu gia, ngài định làm gì?"
Giản Vũ nói: "Mặc dù Bạch Việt không biết võ công, nhưng ta có thể sử dụng nội lực của mình để làm ấm cơ thể nàng ấy và lưu thông máu, hiệu quả hẳn là như nhau."
Dường như không có gì lạ, mọi người nghe xong đều gật đầu, Lý đại phu thậm chí còn cảm thấy nhẹ nhõm.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, trên mặt thần sắc hơi kỳ quái.
Lý đại phu do dự một chút rồi nói: "Giản đại nhân thay người bệnh ủ ấm, cũng là có thể, nhưng là muốn... hai người phải gần sát nhau, chỉ nắm tay thôi cũng vô dụng. Trước sau, chân tay, mỗi nơi đều phải làm ấm."
Thực ra Giản Vũ cũng có chút không tự nhiên, nhưng vẫn cố nhịn, cố gắng làm ra bộ dáng trấn định.
“Ta biết.” Giản Vũ nói: “Ta biết phải làm thế nào.”
Tuy rằng vẫn luôn không thích, nhưng công tư rõ ràng, hắn không thể để cho Bạch Việt chết, huống chi lần này hắn luôn cảm thấy mình có trách nhiệm, có thể cứu hay không, nếu như Bạch Việt không qua nổi, hoặc là bị bệnh gì đó, hắn nhất định sẽ áy náy cả đời.
Thiếu gia thế nhưng phải làm ấm giường cho Bạch Việt, Lương Mông cuối cùng cũng lấy hết can đảm nói: "Thiếu gia, như vậy không ổn. Chờ Bạch tiểu thư tỉnh lại sẽ phải giải thích thế nào đây? Sau khi trở về, phải giải thích với phu nhân thế nào?”
Giản Vũ vì sao không biết là không ổn? Nhưng hiện tại không có cách nào khác, nếu như Bạch Việt tung tăng nhảy nhót đi ra ngoài, trở về lại một thân thương tật, hắn khẳng định sẽ bị lão gia tử lột da.
Giản Vũ trấn định lại, “Mặc dù không ổn, nhưng cứu người mới là quan trọng, mạng sống không còn thì làm sao giải thích đây?”
Những lời này rất đúng tình hợp lý và chính trực.
Ngữ khí dịu đi, Giản Vũ lại nói: “Hơn nữa, nàng ấy là vị hôn thê của ta, sau này cũng sẽ thành hôn. Danh tiết nữ tử quan trọng, nếu như nam nhân khác đương nhiên là không thể, nhưng là hôn phu hôn thê, không thể câu nệ lễ tiết mà không màng tính mạng.”
Việc này người khác đều biết, chỉ có Lý đại phu không biết, nghe những lời của Giản Vũ, ông ta lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, "Hóa ra hai người là hôn phu hôn thê, vậy thì không ngại. Tình hình của Bạch tiểu thư không tốt, Giản đại nhân đừng chần chừ nữa, càng sớm càng tốt."
Nói xong, Lý đại phu đảo khách thành chủ, đuổi những người khác ra ngoài.
“Đều đi ra ngoài đi.” Giản Vũ đứng dậy đi tới cửa, nhìn mọi người đi ra ngoài, tự mình khóa cửa lại.
Bạch Việt yên lặng không một tiếng động nằm ở trên giường, hai gò má lộ ra ngoài chăn trắng như tuyết, môi thậm chí còn tái xanh, không cần phải nói, thân thể dưới chăn cũng giống như vậy, không chỉ có lạnh, mà là cứng đờ.
“Vẫn luôn ríu rít, một miệng phun ra ý nghĩ xấu xa, thật sự hiếm khi yên lặng như vậy.” Giản Vũ đứng bên giường ghét bỏ nhìn Bạch Việt, sau đó giơ tay cởi nút thắt áo của mình.
Bạch Việt ở trong chăn chỉ mặc một trung y màu trắng, đại phu nói không cần mặc nhiều, bởi vì lửa trong phòng rất ấm, chăn cũng rất ấm, nếu mặc nhiều sẽ hư nhiệt.
Một chiếc áo khoác rơi trên mặt đất, Giản Vũ nghĩ nghĩ, lại cởi một chiếc khác ra, chỉ để lại một kiện trung y, sau đó vén chăn lên giường.
Bạch Việt giống như một tác phẩm điêu khắc bằng băng, cơ thể của cô nương trẻ tuổi vốn nên mềm mại và ấm áp, nhưng khi Giản Vũ ôm nàng, lại giống như ôm một tảng băng.
Không có nửa điểm tâm tư kiều diễm mặc dù Giản Vũ nhìn quá nhiều cuộc sinh tử nên tâm cũng lạnh đi, nhưng đối với một cô nương một thân một mình, tâm vẫn trở nên mềm nhũn.
Vô luận sau lưng nàng có bao nhiêu khúc mắc chưa được giải quyết, đó đều là đời trước, thậm chí là chuyện của những người thế hệ trước, Bạch Việt ngày thường hay đùa vui, nhưng dù sao nàng cũng là một cô nương trẻ tuổi, cô đơn một mình đi ăn nhờ ở đậu, trên mặt lại thường có nụ cười vui vẻ, có đôi khi là để che giấu nỗi cơ khổ trong lòng.
Giản Vũ ngồi dựa ra sau, nâng Bạch Việt, để dựa vào trong lòng ngực hắn.
Cảm giác ôm một khối băng không tốt lắm, cho dù Giản Vũ đã chuẩn bị tâm lý cũng không khỏi kích động, nhưng cũng không có đẩy người ra, mà là hít một hơi thật sâu, từ từ thở ra.
Bạch Việt mặc dù trong đám cô nương có dáng người cao gầy, nhưng so với Giản Vũ cũng là nhỏ xinh, cánh tay của Giản Vũ ôm lấy nàng, vừa đủ để ôm nàng vào lòng, kính kẽ, làm cho khoảng cách tiếp xúc lớn nhất có thể.
Cũng may mặc dù yếu ớt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim của nàng, nếu không, Giản Vũ suýt chút nữa sẽ hoài nghi người mình ôm không còn thở.
Thu liễm tâm tư, Giản Vũ nhắm mắt lại, thân thể hắn chậm rãi nóng lên, từng đợt từng đợt, cách hai tầng vải mỏng, Bạch Việt cũng được bao phủ trong sự ấm áp.
Có lẽ qua thật lâu, có lẽ cũng không lâu lắm, Giản Vũ cảm giác được thân thể trong ngực dần dần trở nên ấm áp mềm mại, hắn thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn khuôn mặt có chút tơ máu của nàng, thăm dò thì thầm, "Bạch Việt, Bạch Việt."
Bạch Việt cau mày, lông mi chậm rãi run lên.
Giản Vũ vui mừng khôn xiết, “Bạch Việt.”
Xem như tỉnh rồi.
Cuối cùng Bạch Việt cũng chậm rãi mở mắt ra, nàng không ngờ rằng khi nhắm mắt lại, thứ cuối cùng nàng nhìn thấy lại là khuôn mặt của Giản Vũ, mở mắt ra thứ đầu tiên nàng nhìn thấy lại là khuôn mặt của Giản Vũ, chẳng lẽ là nàng đối với hắn tình sâu rễ nặng mà không tự biết hay sao?
Bạch Việt mở mắt ra, lại nhắm lại, lại mở ra.
Được rồi, vẫn là hắn, không phải ảo giác.
“Nàng tỉnh rồi, hiện tại cảm giác thế nào?” Giản Vũ lo lắng nhìn Bạch Việt, nếu như nàng tỉnh lại, đầu óc bị đông cứng đến hỏng, vậy không được.
Bạch Việt mở miệng, yếu ớt phun ra một chữ.
"Nóng..."
Giản Vũ sửng sốt.
Bạch Việt thống khổ giãy giụa, "Nóng quá..."
Trong phòng đã để lò sưởi ấm áp, lại còn quấn chăn bông, còn có Giản Vũ, sao có thể không nóng cho được?
Sau khi sửng sốt một lúc, bầu không khí đột nhiên trở nên khó xử.
Vừa rồi ôm một khối băng, lại lo lắng cho thân thể của Bạch Việt, Giản Vũ tâm lặng như nước. Nhưng bây giờ Bạch Việt đã tỉnh, mặc dù hai người ở trên giường không làm gì cả, nhưng cũng không mặc nhiều, có cũng như không.
Thân thể cứng ngắc đã nóng lên, vô lực mềm mại, nhiệt độ trong phòng trong nháy mắt tăng lên rất nhiều.
Từ trong hỗn loạn, Bạch Việt cuối cùng cũng suy ra tiền căn hậu quả, nàng bị đẩy xuống hồ Nhạn Minh, được cứu mà không bị chết đuối, cuối cùng cũng tỉnh dậy.
"Huynh. . . Huynh đang làm cái gì vậy?" Bạch Việt rốt cuộc muộn màng hỏi, nhưng trên người vẫn như cũ không có chút khí lực nào, vừa rồi giãy giụa một khắc, đối với Giản Vũ mà cảm giác như là một cái vuốt ve.
“Làm ấm giường cho nàng.” Giản Vũ dùng ngữ khí không tốt lắm mà nói một câu, đại khái là che giấu sự xấu hổ của mình.
Một bên nói, một bên hắn nhấc Bạch Việt ra khỏi người, đặt nàng nằm xuống.
Bạch Việt nhạt nhẽo, mặc dù hắn nói loanh quanh, nhưng đầu óc nàng vẫn còn tỉnh táo, không thể không hỏi, "Làm sao để huynh giúp ta làm ấm giường? Ta là bị lạnh hỏng rồi hả?"
“Còn biết mình bị lạnh hỏng rồi sao, đại phu nói, so với người bị đào trong tuyết ngày đó có thảm hơn.”
Bạch Việt tự mình nghẹn ngào, sau đó nói: "Nếu gặp phải người bị tê cóng, có thể dùng tuyết..."
"Ta biết biện pháp này." Giản Vũ cắt ngang nàng, "Bất qua da thịt trên người nàng sẽ bị tổn thương, toàn thân đều nứt hết thì sao?”
Bạch Việt bị câu hỏi làm cho khựng lại, nghĩ về cảnh tượng khủng khiếp đó, chậm rãi lắc đầu.
“Vậy ai bảo ta là vị hôn phu của nàng, đành phải bị bắt hiến thân.” Giản Vũ trở mình xuống giường, nhặt y phục dưới đất lên mặc, “Nàng cũng không cần quá mức cảm kích ta, ta là một đại nam nhân, không sao cả."
Giản Vũ nói: "Mặc dù Bạch Việt không biết võ công, nhưng ta có thể sử dụng nội lực của mình để làm ấm cơ thể nàng ấy và lưu thông máu, hiệu quả hẳn là như nhau."
Dường như không có gì lạ, mọi người nghe xong đều gật đầu, Lý đại phu thậm chí còn cảm thấy nhẹ nhõm.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, trên mặt thần sắc hơi kỳ quái.
Lý đại phu do dự một chút rồi nói: "Giản đại nhân thay người bệnh ủ ấm, cũng là có thể, nhưng là muốn... hai người phải gần sát nhau, chỉ nắm tay thôi cũng vô dụng. Trước sau, chân tay, mỗi nơi đều phải làm ấm."
Thực ra Giản Vũ cũng có chút không tự nhiên, nhưng vẫn cố nhịn, cố gắng làm ra bộ dáng trấn định.
“Ta biết.” Giản Vũ nói: “Ta biết phải làm thế nào.”
Tuy rằng vẫn luôn không thích, nhưng công tư rõ ràng, hắn không thể để cho Bạch Việt chết, huống chi lần này hắn luôn cảm thấy mình có trách nhiệm, có thể cứu hay không, nếu như Bạch Việt không qua nổi, hoặc là bị bệnh gì đó, hắn nhất định sẽ áy náy cả đời.
Thiếu gia thế nhưng phải làm ấm giường cho Bạch Việt, Lương Mông cuối cùng cũng lấy hết can đảm nói: "Thiếu gia, như vậy không ổn. Chờ Bạch tiểu thư tỉnh lại sẽ phải giải thích thế nào đây? Sau khi trở về, phải giải thích với phu nhân thế nào?”
Giản Vũ vì sao không biết là không ổn? Nhưng hiện tại không có cách nào khác, nếu như Bạch Việt tung tăng nhảy nhót đi ra ngoài, trở về lại một thân thương tật, hắn khẳng định sẽ bị lão gia tử lột da.
Giản Vũ trấn định lại, “Mặc dù không ổn, nhưng cứu người mới là quan trọng, mạng sống không còn thì làm sao giải thích đây?”
Những lời này rất đúng tình hợp lý và chính trực.
Ngữ khí dịu đi, Giản Vũ lại nói: “Hơn nữa, nàng ấy là vị hôn thê của ta, sau này cũng sẽ thành hôn. Danh tiết nữ tử quan trọng, nếu như nam nhân khác đương nhiên là không thể, nhưng là hôn phu hôn thê, không thể câu nệ lễ tiết mà không màng tính mạng.”
Việc này người khác đều biết, chỉ có Lý đại phu không biết, nghe những lời của Giản Vũ, ông ta lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, "Hóa ra hai người là hôn phu hôn thê, vậy thì không ngại. Tình hình của Bạch tiểu thư không tốt, Giản đại nhân đừng chần chừ nữa, càng sớm càng tốt."
Nói xong, Lý đại phu đảo khách thành chủ, đuổi những người khác ra ngoài.
“Đều đi ra ngoài đi.” Giản Vũ đứng dậy đi tới cửa, nhìn mọi người đi ra ngoài, tự mình khóa cửa lại.
Bạch Việt yên lặng không một tiếng động nằm ở trên giường, hai gò má lộ ra ngoài chăn trắng như tuyết, môi thậm chí còn tái xanh, không cần phải nói, thân thể dưới chăn cũng giống như vậy, không chỉ có lạnh, mà là cứng đờ.
“Vẫn luôn ríu rít, một miệng phun ra ý nghĩ xấu xa, thật sự hiếm khi yên lặng như vậy.” Giản Vũ đứng bên giường ghét bỏ nhìn Bạch Việt, sau đó giơ tay cởi nút thắt áo của mình.
Bạch Việt ở trong chăn chỉ mặc một trung y màu trắng, đại phu nói không cần mặc nhiều, bởi vì lửa trong phòng rất ấm, chăn cũng rất ấm, nếu mặc nhiều sẽ hư nhiệt.
Một chiếc áo khoác rơi trên mặt đất, Giản Vũ nghĩ nghĩ, lại cởi một chiếc khác ra, chỉ để lại một kiện trung y, sau đó vén chăn lên giường.
Bạch Việt giống như một tác phẩm điêu khắc bằng băng, cơ thể của cô nương trẻ tuổi vốn nên mềm mại và ấm áp, nhưng khi Giản Vũ ôm nàng, lại giống như ôm một tảng băng.
Không có nửa điểm tâm tư kiều diễm mặc dù Giản Vũ nhìn quá nhiều cuộc sinh tử nên tâm cũng lạnh đi, nhưng đối với một cô nương một thân một mình, tâm vẫn trở nên mềm nhũn.
Vô luận sau lưng nàng có bao nhiêu khúc mắc chưa được giải quyết, đó đều là đời trước, thậm chí là chuyện của những người thế hệ trước, Bạch Việt ngày thường hay đùa vui, nhưng dù sao nàng cũng là một cô nương trẻ tuổi, cô đơn một mình đi ăn nhờ ở đậu, trên mặt lại thường có nụ cười vui vẻ, có đôi khi là để che giấu nỗi cơ khổ trong lòng.
Giản Vũ ngồi dựa ra sau, nâng Bạch Việt, để dựa vào trong lòng ngực hắn.
Cảm giác ôm một khối băng không tốt lắm, cho dù Giản Vũ đã chuẩn bị tâm lý cũng không khỏi kích động, nhưng cũng không có đẩy người ra, mà là hít một hơi thật sâu, từ từ thở ra.
Bạch Việt mặc dù trong đám cô nương có dáng người cao gầy, nhưng so với Giản Vũ cũng là nhỏ xinh, cánh tay của Giản Vũ ôm lấy nàng, vừa đủ để ôm nàng vào lòng, kính kẽ, làm cho khoảng cách tiếp xúc lớn nhất có thể.
Cũng may mặc dù yếu ớt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim của nàng, nếu không, Giản Vũ suýt chút nữa sẽ hoài nghi người mình ôm không còn thở.
Thu liễm tâm tư, Giản Vũ nhắm mắt lại, thân thể hắn chậm rãi nóng lên, từng đợt từng đợt, cách hai tầng vải mỏng, Bạch Việt cũng được bao phủ trong sự ấm áp.
Có lẽ qua thật lâu, có lẽ cũng không lâu lắm, Giản Vũ cảm giác được thân thể trong ngực dần dần trở nên ấm áp mềm mại, hắn thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn khuôn mặt có chút tơ máu của nàng, thăm dò thì thầm, "Bạch Việt, Bạch Việt."
Bạch Việt cau mày, lông mi chậm rãi run lên.
Giản Vũ vui mừng khôn xiết, “Bạch Việt.”
Xem như tỉnh rồi.
Cuối cùng Bạch Việt cũng chậm rãi mở mắt ra, nàng không ngờ rằng khi nhắm mắt lại, thứ cuối cùng nàng nhìn thấy lại là khuôn mặt của Giản Vũ, mở mắt ra thứ đầu tiên nàng nhìn thấy lại là khuôn mặt của Giản Vũ, chẳng lẽ là nàng đối với hắn tình sâu rễ nặng mà không tự biết hay sao?
Bạch Việt mở mắt ra, lại nhắm lại, lại mở ra.
Được rồi, vẫn là hắn, không phải ảo giác.
“Nàng tỉnh rồi, hiện tại cảm giác thế nào?” Giản Vũ lo lắng nhìn Bạch Việt, nếu như nàng tỉnh lại, đầu óc bị đông cứng đến hỏng, vậy không được.
Bạch Việt mở miệng, yếu ớt phun ra một chữ.
"Nóng..."
Giản Vũ sửng sốt.
Bạch Việt thống khổ giãy giụa, "Nóng quá..."
Trong phòng đã để lò sưởi ấm áp, lại còn quấn chăn bông, còn có Giản Vũ, sao có thể không nóng cho được?
Sau khi sửng sốt một lúc, bầu không khí đột nhiên trở nên khó xử.
Vừa rồi ôm một khối băng, lại lo lắng cho thân thể của Bạch Việt, Giản Vũ tâm lặng như nước. Nhưng bây giờ Bạch Việt đã tỉnh, mặc dù hai người ở trên giường không làm gì cả, nhưng cũng không mặc nhiều, có cũng như không.
Thân thể cứng ngắc đã nóng lên, vô lực mềm mại, nhiệt độ trong phòng trong nháy mắt tăng lên rất nhiều.
Từ trong hỗn loạn, Bạch Việt cuối cùng cũng suy ra tiền căn hậu quả, nàng bị đẩy xuống hồ Nhạn Minh, được cứu mà không bị chết đuối, cuối cùng cũng tỉnh dậy.
"Huynh. . . Huynh đang làm cái gì vậy?" Bạch Việt rốt cuộc muộn màng hỏi, nhưng trên người vẫn như cũ không có chút khí lực nào, vừa rồi giãy giụa một khắc, đối với Giản Vũ mà cảm giác như là một cái vuốt ve.
“Làm ấm giường cho nàng.” Giản Vũ dùng ngữ khí không tốt lắm mà nói một câu, đại khái là che giấu sự xấu hổ của mình.
Một bên nói, một bên hắn nhấc Bạch Việt ra khỏi người, đặt nàng nằm xuống.
Bạch Việt nhạt nhẽo, mặc dù hắn nói loanh quanh, nhưng đầu óc nàng vẫn còn tỉnh táo, không thể không hỏi, "Làm sao để huynh giúp ta làm ấm giường? Ta là bị lạnh hỏng rồi hả?"
“Còn biết mình bị lạnh hỏng rồi sao, đại phu nói, so với người bị đào trong tuyết ngày đó có thảm hơn.”
Bạch Việt tự mình nghẹn ngào, sau đó nói: "Nếu gặp phải người bị tê cóng, có thể dùng tuyết..."
"Ta biết biện pháp này." Giản Vũ cắt ngang nàng, "Bất qua da thịt trên người nàng sẽ bị tổn thương, toàn thân đều nứt hết thì sao?”
Bạch Việt bị câu hỏi làm cho khựng lại, nghĩ về cảnh tượng khủng khiếp đó, chậm rãi lắc đầu.
“Vậy ai bảo ta là vị hôn phu của nàng, đành phải bị bắt hiến thân.” Giản Vũ trở mình xuống giường, nhặt y phục dưới đất lên mặc, “Nàng cũng không cần quá mức cảm kích ta, ta là một đại nam nhân, không sao cả."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.