Chương 31: Hạt Dưa Vẽ Người
Nguyệt Mặc
26/03/2023
Bạch Việt và Giản Vũ đang ngồi trong phòng cắn hạt dưa, vốn là Bạch Việt chỉ ăn một mình, Giản Vũ nhìn một hồi cảm thấy thật sự rất nhàm chán, vì vậy cũng ngồi ở đối diện bắt đầu ăn.
Một lúc sau, trên bàn đã bày ra một đống vỏ hạt dưa, Bạch Việt không chịu ngồi yên, dùng tay ở trên miệng bát chọc qua chọc lại...
"Sao nàng giống hài tử vậy, vung vẩy lung tung." Giản Vũ cắn hạt dưa, không có chút nào uy nghiêm còn ghét bỏ nói: "Mặc dù nàng không phải danh môn khuê tú, nhưng nếu đã tới nơi này, cũng phải học hỏi một chút, sau này chẳng lẽ không muốn tới lui hòa thuận với các cô nương trong kinh thành sao?"
Bạch Việt còn đang mò mẫm tới lúi, một bên vừa lay vừa thản nhiên nói: "Tại sao ta phải làm thân với bọn họ? Huynh thật là..." Bạch Việt dừng một chút, sau đó lập tức phản ứng nhanh mà ngậm miệng lại.
Giản Vũ nghe được một nửa, hỏi: "Thật là thế nào?"
"Thật là nghĩ quá xa." Bạch Việt chậm rãi nói: “Kỳ thật, Giản đại nhân, ta hiểu huynh, huynh cứ yên tâm."
Giản Vũ nhíu mày: “Nàng hiểu cái gì?”
“Hôn ước của chúng ta, quả thật là ủy khuất cho huynh rồi.” Bạch Việt nói xong, vỗ vỗ vụn hạt dựa trên tay, "Ta tự mình hiểu lấy, ngoại trừ mối giao hảo năm đó của các trưởng bối, ta thật sự không xứng với huynh, ta không thể liên lụy đến huynh được."
Bạch Việt chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân nàng sẽ bám víu vào mối quan hệ này để thăng chức phát tài, chỉ là khi mới đến tầm nhìn còn chưa rõ, thật sự cần một nơi để tá túc, cũng như để tích cóp chút kinh phí và kiến thức chung.
Bạch Việt cho rằng Giản Vũ khi nghe xong lời này hẳn sẽ cảm thấy thoải mái, yên tâm và thậm chí thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng không ngờ, lông mày của hắn càng nhíu chặt hơn.
Giản Vũ hỏi, "Ý của nàng là gì?"
Bạch Việt không thể hiểu được, "Cái gì gọi ý là gì?"
“Chính là lời khi nãy nàng vừa nói.” Giản Vũ ngồi nhích lại một ít: “Hôn ước của ta và nàng, là mệnh của phụ mẫu, lời của người mai mối, tuy rằng môn không đăng hộ không đối, nhưng ngày sau thành hôn, ta cũng sẽ kính nàng trọng nàng, dù cho không phải là phu thê tình thâm, cũng sẽ tương kính như tân, nàng không cần lo lắng.”
Bạch Việt giờ khắc này thiếu chút nữa bị Giản Vũ làm cảm động, sửng sốt liên tục lắc đầu: "Không không, như vậy không được." Bạch Việt nghiêm túc nói, "Hôn nhân không có tình cảm thì sẽ không có hạnh phúc, nếu như huynh tình thâm nghĩa trọng là vì trách nhiệm, như vậy ta không thể hại huynh được. Bất qua ba năm sau có chuyện gì đi nữa, ta cũng sẽ như vừa nói mới nãy, nếu huynh gặp được cô nương mình thích thì không cần phải cảm thấy có gánh nặng."
Bạch Việt đang nói, Lương Mông đã xông vào.
Lương Mông theo thói quen đẩy mạnh cửa ra, nhìn thấy Giản Vũ và Bạch Việt đang nói chuyện trực tiếp với nhau, hắn cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức đóng cửa và đi ra ngoài.
Thiếu chút nữa đã bị đánh chết, may mắn đã lui về nhanh chóng.
Bạch Việt và Giản Vũ nhìn nhau, Lương Mông bị sao vậy?
Bùm bùm bùm bùm! Lương Mông rất nội hàm mà gõ cửa.
“Vào đi.” Giản Vũ không nói nên lời.
Lương Mông chậm rãi đẩy cửa đi vào, "Thiếu gia, Bạch tiểu thư, có người tới."
Giản Vũ nhất thời không rõ: “Ai tới?”
“Đại phu vừa tới có chút giống như Bạch tiểu thư miêu tả." Lương Mông nói: "Thiếu gia, ngài có muốn đi qua nhìn một chút không?"
Bạch Việt lúc này cả người run lên bần bật, không dám ra khỏi cửa, càng không dám gặp bất cứ ai, nghe chim hót cũng sẽ giống như gặp ác mộng vậy, cho nên không thích hợp đi lung tung.
“Ta đi xem một chút.” Giản Vũ vui vẻ đứng dậy, “Lương Mông, dẫn người đi kiểm tra tình hình cụ thể của vị đại phu này.”
Lương Mông đáp ứng, quy trình rất rõ ràng.
Từ khi bố cáo được đăng lên, đã có mấy đại phu tìm đến đây, dựa trên nguyên tắc tỉ mỉ cẩn trọng, mặc kệ có hiềm nghi hay không, chỉ cần có liên quan, đều phải bị tra xét qua.
Đi một bước, Giản Vũ cúi đầu liếc mắt một cái, thuận miệng nói: "Nàng cũng cẩn thận một chút, đừng..."
Lời nói đột nhiên im bặt, Giản Vũ dừng một chút, quay đầu nhìn Bạch Việt ở bàn đối diện.
Trên bàn có hạt dưa, nhưng cũng không lộn xộn, mà là chất đống thành hình ảnh của một người, vừa rồi Bạch Việt ở chỗ đó cào một hồi lâu, kỳ thật là nàng đang dùng hạt dưa để vẽ vời.
“Giống huynh không?” Bạch Việt cười tủm tỉm: “Thế nào, ta cũng có chút tài nghệ nhỉ.”
Tuy rằng nàng bây giờ không giỏi cầm, kỳ, thi, họa, nữ công nữ hồng như những tiểu thư khuê các, nhưng cũng gọi là đa tài đa nghệ.
Mặc dù vỏ hạt dưa không phải là một thứ quá nhỏ, và cũng rất thô kệch khi nhặt nó lên, nhưng Giản Vũ nhìn thấy thật sự có chút giống bản thân hắn. Chỉ là kỳ quái, lông mày, mắt, miệng, mũi đều không có miêu tả tỉ mỉ, nhưng vì sao lại có thể nhìn ra đến bảy phần tương tự.
Kỹ năng kỳ dị lại được thêm vào, Giản Vũ liếc mắt nhìn Bạch Việt, không nói lời nào mà quay người rời đi.
Bạch Việt nhìn hạt dưa trên bàn, kéo qua một bên, từ trong hộp gỗ chọn tới chọn lui, phát hiện một mảnh than cháy đen mỏng.
Trải một tờ giấy, ra Bạch Việt bắt đầu vẽ ở trên bàn, ngoài cửa sổ âm thanh ồn ào, nàng tựa hồ cách biệt với thế giới, căn bản không thể quấy rầy nàng tập trung.
Sau khi Giản Vũ ra ngoài, liền hỏi Lương Mông, "Hôm nay Lâm Di đi ra ngoài sao?"
“Thưa vâng.” Lương Mông nói: “Mặc bộ xiêm y màu đỏ đi ra ngoài.”
Giản Vũ gật đầu: “Hung thủ ở trong tối còn chúng ta ở ngoài sáng, phái người đi theo bảo hộ nàng ta.”
"Thuộc hạ hiểu rõ." Lương Mông bước nhanh đi vài bước, sau đó rất do dự nói: "Nhưng là, thiếu gia. . ."
“Hả?”
“Ngài giấu Bạch tiểu thư như vậy thật sự có ổn không?” Lương Mông rối rắm nói: “Mấy ngày nay chúng ta ở bên nhau, Bạch tiểu thư quả thật là người có tâm, nếu như tiểu thư biết rõ tình tiết của vụ án, có lẽ tiểu thư thật sự có thể giúp chúng ta giải quyết vụ án này."
Nhắc đến điều này, Giản Vũ rất buồn bực.
“Sao ta lại không biết, nhưng chuyện này bây giờ nói thế nào?” Giản Vũ xua tay, “Trước đây ta không suy nghĩ kỹ, bây giờ lại thành ra thế này, nói ra là tự tát vào mặt mình. Nếu mẫu thân và gia gia ta phát hiện ra, sẽ không phải chỉ dùng gia pháp mà thôi."
Lương Mông ở sau lưng Giản Vũ bĩu môi, thầm nghĩ, đúng thế.
Rõ rằng biết hung thủ trong vụ án người tuyết giấu xác thích tấn công người mặc xiêm y màu đỏ, hắn lại cố tình sửa lại hồ sơ không năm bốn để giấu Bạch Việt chi tiết này.
Bởi vì nàng cái gì cũng không biết, lại ngẫu nhiên bị người dùng làm mồi nhử hung thủ, nhưng quả nhiên là có thật. Bây giờ, hung thủ thật sự đã xuất hiện, lại ra tay hung tàn như vậy, Giản Vũ ngay lập tức hối hận và thay đổi kế hoạch của mình, suốt đêm phải đưa Lâm Di tới.
Nhưng lừa gạt thì hắn cũng đã lừa gạt rồi, lại đối mặt với Bạch Việt mỗi ngày đều nghiêm túc nghiên cứu hồ sơ vụ án và nghiêm túc muốn giúp đỡ, Giản Vũ cũng không còn mặt mũi mà nói rằng kỳ thật là hắn đã lừa gạt nàng.
Vì an toàn, Giản Vũ đích thân đi tiếp đại phu, tự mình đưa đại phu đến gặp nạn nhân, một tấc cũng không rời mà nhìn chằm chằm ông ta thăm khám, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu mà phái người đưa đi.
Thôn Thập Lí tuy rằng không lớn, nhưng có thể thấy phần thưởng của Giản Vũ đưa ra quá hấp dẫn, ngày hôm nay đã có mấy đợt người lần lượt kéo đến, có đại phu chân chính, cũng có đại phu trong nhà có chút tay nghề, bất quá đều vô ích mà trở về.
Mãi cho đến tối, có một nam tử trẻ tuổi đến. Bất quả tuổi tác chừng hai mươi mấy, lớn lên trông lịch sự văn nhã.
Hắn ta đi thẳng vào vấn đề, nói rằng hắn ta không phải đại phu.
Một lúc sau, trên bàn đã bày ra một đống vỏ hạt dưa, Bạch Việt không chịu ngồi yên, dùng tay ở trên miệng bát chọc qua chọc lại...
"Sao nàng giống hài tử vậy, vung vẩy lung tung." Giản Vũ cắn hạt dưa, không có chút nào uy nghiêm còn ghét bỏ nói: "Mặc dù nàng không phải danh môn khuê tú, nhưng nếu đã tới nơi này, cũng phải học hỏi một chút, sau này chẳng lẽ không muốn tới lui hòa thuận với các cô nương trong kinh thành sao?"
Bạch Việt còn đang mò mẫm tới lúi, một bên vừa lay vừa thản nhiên nói: "Tại sao ta phải làm thân với bọn họ? Huynh thật là..." Bạch Việt dừng một chút, sau đó lập tức phản ứng nhanh mà ngậm miệng lại.
Giản Vũ nghe được một nửa, hỏi: "Thật là thế nào?"
"Thật là nghĩ quá xa." Bạch Việt chậm rãi nói: “Kỳ thật, Giản đại nhân, ta hiểu huynh, huynh cứ yên tâm."
Giản Vũ nhíu mày: “Nàng hiểu cái gì?”
“Hôn ước của chúng ta, quả thật là ủy khuất cho huynh rồi.” Bạch Việt nói xong, vỗ vỗ vụn hạt dựa trên tay, "Ta tự mình hiểu lấy, ngoại trừ mối giao hảo năm đó của các trưởng bối, ta thật sự không xứng với huynh, ta không thể liên lụy đến huynh được."
Bạch Việt chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân nàng sẽ bám víu vào mối quan hệ này để thăng chức phát tài, chỉ là khi mới đến tầm nhìn còn chưa rõ, thật sự cần một nơi để tá túc, cũng như để tích cóp chút kinh phí và kiến thức chung.
Bạch Việt cho rằng Giản Vũ khi nghe xong lời này hẳn sẽ cảm thấy thoải mái, yên tâm và thậm chí thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng không ngờ, lông mày của hắn càng nhíu chặt hơn.
Giản Vũ hỏi, "Ý của nàng là gì?"
Bạch Việt không thể hiểu được, "Cái gì gọi ý là gì?"
“Chính là lời khi nãy nàng vừa nói.” Giản Vũ ngồi nhích lại một ít: “Hôn ước của ta và nàng, là mệnh của phụ mẫu, lời của người mai mối, tuy rằng môn không đăng hộ không đối, nhưng ngày sau thành hôn, ta cũng sẽ kính nàng trọng nàng, dù cho không phải là phu thê tình thâm, cũng sẽ tương kính như tân, nàng không cần lo lắng.”
Bạch Việt giờ khắc này thiếu chút nữa bị Giản Vũ làm cảm động, sửng sốt liên tục lắc đầu: "Không không, như vậy không được." Bạch Việt nghiêm túc nói, "Hôn nhân không có tình cảm thì sẽ không có hạnh phúc, nếu như huynh tình thâm nghĩa trọng là vì trách nhiệm, như vậy ta không thể hại huynh được. Bất qua ba năm sau có chuyện gì đi nữa, ta cũng sẽ như vừa nói mới nãy, nếu huynh gặp được cô nương mình thích thì không cần phải cảm thấy có gánh nặng."
Bạch Việt đang nói, Lương Mông đã xông vào.
Lương Mông theo thói quen đẩy mạnh cửa ra, nhìn thấy Giản Vũ và Bạch Việt đang nói chuyện trực tiếp với nhau, hắn cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức đóng cửa và đi ra ngoài.
Thiếu chút nữa đã bị đánh chết, may mắn đã lui về nhanh chóng.
Bạch Việt và Giản Vũ nhìn nhau, Lương Mông bị sao vậy?
Bùm bùm bùm bùm! Lương Mông rất nội hàm mà gõ cửa.
“Vào đi.” Giản Vũ không nói nên lời.
Lương Mông chậm rãi đẩy cửa đi vào, "Thiếu gia, Bạch tiểu thư, có người tới."
Giản Vũ nhất thời không rõ: “Ai tới?”
“Đại phu vừa tới có chút giống như Bạch tiểu thư miêu tả." Lương Mông nói: "Thiếu gia, ngài có muốn đi qua nhìn một chút không?"
Bạch Việt lúc này cả người run lên bần bật, không dám ra khỏi cửa, càng không dám gặp bất cứ ai, nghe chim hót cũng sẽ giống như gặp ác mộng vậy, cho nên không thích hợp đi lung tung.
“Ta đi xem một chút.” Giản Vũ vui vẻ đứng dậy, “Lương Mông, dẫn người đi kiểm tra tình hình cụ thể của vị đại phu này.”
Lương Mông đáp ứng, quy trình rất rõ ràng.
Từ khi bố cáo được đăng lên, đã có mấy đại phu tìm đến đây, dựa trên nguyên tắc tỉ mỉ cẩn trọng, mặc kệ có hiềm nghi hay không, chỉ cần có liên quan, đều phải bị tra xét qua.
Đi một bước, Giản Vũ cúi đầu liếc mắt một cái, thuận miệng nói: "Nàng cũng cẩn thận một chút, đừng..."
Lời nói đột nhiên im bặt, Giản Vũ dừng một chút, quay đầu nhìn Bạch Việt ở bàn đối diện.
Trên bàn có hạt dưa, nhưng cũng không lộn xộn, mà là chất đống thành hình ảnh của một người, vừa rồi Bạch Việt ở chỗ đó cào một hồi lâu, kỳ thật là nàng đang dùng hạt dưa để vẽ vời.
“Giống huynh không?” Bạch Việt cười tủm tỉm: “Thế nào, ta cũng có chút tài nghệ nhỉ.”
Tuy rằng nàng bây giờ không giỏi cầm, kỳ, thi, họa, nữ công nữ hồng như những tiểu thư khuê các, nhưng cũng gọi là đa tài đa nghệ.
Mặc dù vỏ hạt dưa không phải là một thứ quá nhỏ, và cũng rất thô kệch khi nhặt nó lên, nhưng Giản Vũ nhìn thấy thật sự có chút giống bản thân hắn. Chỉ là kỳ quái, lông mày, mắt, miệng, mũi đều không có miêu tả tỉ mỉ, nhưng vì sao lại có thể nhìn ra đến bảy phần tương tự.
Kỹ năng kỳ dị lại được thêm vào, Giản Vũ liếc mắt nhìn Bạch Việt, không nói lời nào mà quay người rời đi.
Bạch Việt nhìn hạt dưa trên bàn, kéo qua một bên, từ trong hộp gỗ chọn tới chọn lui, phát hiện một mảnh than cháy đen mỏng.
Trải một tờ giấy, ra Bạch Việt bắt đầu vẽ ở trên bàn, ngoài cửa sổ âm thanh ồn ào, nàng tựa hồ cách biệt với thế giới, căn bản không thể quấy rầy nàng tập trung.
Sau khi Giản Vũ ra ngoài, liền hỏi Lương Mông, "Hôm nay Lâm Di đi ra ngoài sao?"
“Thưa vâng.” Lương Mông nói: “Mặc bộ xiêm y màu đỏ đi ra ngoài.”
Giản Vũ gật đầu: “Hung thủ ở trong tối còn chúng ta ở ngoài sáng, phái người đi theo bảo hộ nàng ta.”
"Thuộc hạ hiểu rõ." Lương Mông bước nhanh đi vài bước, sau đó rất do dự nói: "Nhưng là, thiếu gia. . ."
“Hả?”
“Ngài giấu Bạch tiểu thư như vậy thật sự có ổn không?” Lương Mông rối rắm nói: “Mấy ngày nay chúng ta ở bên nhau, Bạch tiểu thư quả thật là người có tâm, nếu như tiểu thư biết rõ tình tiết của vụ án, có lẽ tiểu thư thật sự có thể giúp chúng ta giải quyết vụ án này."
Nhắc đến điều này, Giản Vũ rất buồn bực.
“Sao ta lại không biết, nhưng chuyện này bây giờ nói thế nào?” Giản Vũ xua tay, “Trước đây ta không suy nghĩ kỹ, bây giờ lại thành ra thế này, nói ra là tự tát vào mặt mình. Nếu mẫu thân và gia gia ta phát hiện ra, sẽ không phải chỉ dùng gia pháp mà thôi."
Lương Mông ở sau lưng Giản Vũ bĩu môi, thầm nghĩ, đúng thế.
Rõ rằng biết hung thủ trong vụ án người tuyết giấu xác thích tấn công người mặc xiêm y màu đỏ, hắn lại cố tình sửa lại hồ sơ không năm bốn để giấu Bạch Việt chi tiết này.
Bởi vì nàng cái gì cũng không biết, lại ngẫu nhiên bị người dùng làm mồi nhử hung thủ, nhưng quả nhiên là có thật. Bây giờ, hung thủ thật sự đã xuất hiện, lại ra tay hung tàn như vậy, Giản Vũ ngay lập tức hối hận và thay đổi kế hoạch của mình, suốt đêm phải đưa Lâm Di tới.
Nhưng lừa gạt thì hắn cũng đã lừa gạt rồi, lại đối mặt với Bạch Việt mỗi ngày đều nghiêm túc nghiên cứu hồ sơ vụ án và nghiêm túc muốn giúp đỡ, Giản Vũ cũng không còn mặt mũi mà nói rằng kỳ thật là hắn đã lừa gạt nàng.
Vì an toàn, Giản Vũ đích thân đi tiếp đại phu, tự mình đưa đại phu đến gặp nạn nhân, một tấc cũng không rời mà nhìn chằm chằm ông ta thăm khám, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu mà phái người đưa đi.
Thôn Thập Lí tuy rằng không lớn, nhưng có thể thấy phần thưởng của Giản Vũ đưa ra quá hấp dẫn, ngày hôm nay đã có mấy đợt người lần lượt kéo đến, có đại phu chân chính, cũng có đại phu trong nhà có chút tay nghề, bất quá đều vô ích mà trở về.
Mãi cho đến tối, có một nam tử trẻ tuổi đến. Bất quả tuổi tác chừng hai mươi mấy, lớn lên trông lịch sự văn nhã.
Hắn ta đi thẳng vào vấn đề, nói rằng hắn ta không phải đại phu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.