Chương 32: Gà gà gà
Nguyệt Mặc
27/03/2023
Giản Vũ hôm nay đã tiếp đãi không ít người, vốn cũng không ôm bất kỳ hy vọng nào, nhưng những gì nam tử trẻ tuổi này nói so với những người khác có chút bất đồng.
Lúc này Bạch Việt đang ở trong phòng nhồi nhét kiến thức thời đại này, Lương Mông vội vàng đi vào, “Bạch tiểu thư, Bạch tiểu thư.”
“Sao vậy?” Thấy vẻ mặt của hắn ta có gì đó không đúng, Bạch Việt đột nhiên đứng lên, tràn đầy hi vọng nói: "Có manh mối rồi sao?"
Lương Mông trông rất phấn khích, "Có người cung cấp manh mối."
Bạch Việt vội vàng nói, "Người ở đâu, nói tỉ mỉ cho ta nghe."
"Vừa rồi có một nam tử trẻ tuổi đến." Lương Mông nói, "Mặc dù hắn không biết y thuật, nhưng hắn nói hắn đã nhìn thấy hung thủ."
Khi nạn nhân vẫn chưa tỉnh lại, thế nhưng lại có thể tìm được nhân chứng mục kích, Bạch Việt cũng lên tinh thần hơn. "Người đó đã nói những gì?"
Lương Mông lấy lại bình tĩnh, "Hắn nói rằng trước đó một ngày hắn và bằng hữu đã ra ngoài ăn uống, bởi vì uống rượu quá nhiều nên sáng hôm sau mới đi về nhà, đi theo con đường tắt vào trong rừng, nhìn thấy một nam nhân thân hình cao lớn đang cõng một thứ gì đó trên lưng, lúc đó mê mang hình như thấy đó là một người."
"Sau đó hắn có đi tới xem không?"
Lương Mông lắc đầu, "Hắn nói là do hắn uống quá nhiều, nửa mê nửa tỉnh, hơn nữa lúc đó trời còn rất sớm, rừng cây tối tăm nên hắn không nhìn rõ, nhoáng cái đối phương đã biến mất, hắn còn tưởng rằng mình nhìn nhầm, về đến nhà thì ngủ thiếp đi sau đó mới tỉnh rượu, hôm qua có đi ra ngoài thấy chúng ta dán bố cáo, lúc này mới nhận ra người hắn nhìn thấy ngày hôm đó có thể là hung thủ."
Tuy rằng người này là trong trạng thái say rượu, nếu muốn thấy rõ mặt của hung thủ thì không có nhiều khả năng, nhưng đã xuất hiện nhân chứng thì luôn là một chuyện tốt.
Đây là manh mối chính, còn là manh mối duy nhất mà bọn họ có bây giờ.
Bạch Việt nói: "Hiện tại hắn đang ở đâu?"
Lương Mông nói: "Đang ở trong viện của nạn nhân, thiếu gia cũng ở đó, tuy rằng không hy vọng có thể nhận ra nạn nhân, nhưng chúng ta vẫn để hắn đi xem một chút, lỡ đâu hắn có thể nhớ ra gì đó?"
Bạch Việt gật đầu, "Ta cũng đi xem một chút."
Lương Mông liên tục đáp lại, sau đó đưa mắt nhìn ra ngoài, "Bạch tiểu thư, mặc thêm y phục vào để không bị cảm, bên ngoài tuyết tan rất lạnh."
Trong gian phòng này có đốt mấy cái lò sưởi, đóng cửa lại cũng không có lạnh chút nào, Bạch Việt chỉ mặc một chiếc váy mùa thu ở nhà, bây giờ nàng muốn ra ngoài, cho dù khoảng cách giữa các sân viện rất ngắn, nhưng cũng cần phải mặc thêm rất nhiều y phục.
Nữ nhân thay y phục đi ra ngoài, cho dù có vội vàng gấp rút như thế nào thì cũng sẽ không biết phải mất bao lâu, vì vậy Lương Mông đã gọi Bội Kỳ vào và rời đi trước.
Bọn họ ra khỏi kinh thành chỉ là đi nghỉ dưỡng mấy ngày, cũng không mang theo nhiều y phục, Bạch Việt cũng không thèm quan tâm, nàng nóng lòng muốn gặp nhân chứng, chỉ chốc lát đã thay xong y phục, còn Bội Kỳ thì đem chiếc áo choàng nhung lông cáo màu trắng lớn từ trên giá áo xuống khoác lên cho nàng, lại nhét thêm một cái lò sưởi nhỏ, sau đó cùng nhau đi ra cửa.
Khi ra tới sân, cả hai đều sững sờ.
Bên ngoài sân nhỏ khá sôi động, nam nhân, nữ nhân và trẻ nhỏ ăn mặc theo các phong cách khác nhau, biểu diễn những điệu múa khác nhau, tụng kinh và khai đàn.
Cũng có những cao thủ không biết ở đâu, môn phái nào, dùng tư thế kỳ lạ nói lảm nhảm lải nhải những lời bọn nàng nghe không hiểu.
Bạch Việt mặc dù ở trong nhà nghe ngóng náo nhiệt cả ngày, nhưng lại chưa từng ra khỏi cửa, sau đó Lương Mông còn đặc biệt dặn dò bọn họ không được ồn ào quấy rầy bệnh nhân, cho nên mặc dù biết bên ngoài có người làm phép trừ yêu, nhưng khi nàng thật sự nhìn thấy cảnh tượng nhóm yêu quái nhảy múa điên cuồng vẫn còn thấy giật mình.
“Trời ạ.” Bạch Việt trợn mắt há hốc mồm sững sờ ở cửa, đây là định làm gì?
Cuộc thi biểu diễn tạp kỹ vạn quốc sao? Đúng là có tiền quả thật có thể muốn làm gì thì làm.
Bội Kỳ chỉ muốn bật cười khi nhìn thấy Bạch Việt, người luôn luôn điềm tĩnh, lại hiện ra một vẻ mặt như vậy, nàng ta từ trong chạy ra ngoài, bởi vì lúc đầu khi thấy một đám tăng nhân như vậy, cũng giống với biểu tình của Bạch Việt như bây giờ, nhưng sau thì tập mãi thành quên, hiện tại đã vô cùng trấn định.
Bội Kỳ cười xong liền an ủi: "Bạch tiểu thư, thiếu gia đối với tiểu thư thật tốt, biết tiểu thư kinh hách, xem ngài ấy đã lo lắng như thế nào kìa."
Bạch Việt từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, đối mặt với sự trêu ghẹo của Bội Kỳ, chính nàng cũng cảm thấy buồn cười. Bất quá cũng không quan trọng, muốn nháo thì cứ nháo thôi, Bạch Việt thản nhiên gật đầu với mọi người, sau đó đi về phía trước.
Chỉ là nàng không nghĩ tới, mới vừa đi được hai bước, đột nhiên phía dưới tàn cây trước mặt đã truyền đến một trận chói tai bén nhọn, giống như là một con gà trống bị đốt cái đuôi.
Bạch Việt cả kinh, tự nhiên nhìn về phía tiếng kêu, không nhìn cũng không sao, vừa nhìn thấy liền ngây ngẩn cả người.
Thật đúng là, cách đó không xa mấy bước, một đại sư mặc áo bào xanh đỏ, một tay cầm đao, tay kia ôm một con gà trống to tướng, bộ dáng như muốn lấy máu gà.
Con gà trống to lớn đó rất dũng mãnh và bá đạo, làm sao có thể thủ thúc chịu trói mà không thèm chiến đấu, nó vừa vặn vừa cào và vỗ cánh, một con gà trống nháo thành khí thế của một đội nhân mã.
Đại sư hôm nay không biết là do căng thẳng hay là ngủ không ngon, trên cánh tay bị móng vuốt của con gà trống cào tới, một tiếng kêu ai da, ông ta không tiếp tục bắt lấy mà lại buông tay ra.
Thật đáng sợ, con gà trống lớn lập tức bay lên, cũng bị dọa choáng váng, không biết phương hướng mà lao về phía trước.
Bạch Việt đang bị bệnh cũng còn tính là phản ứng kịp và di chuyển nhanh chóng, nàng mau lẹ tóm lấy Bội Kỳ và tránh sang một bên giữa tiếng la hét của Bội Kỳ.
Con gà trống lớn vồ lấy Bạch Việt, ầm một tiếng, làm đổ một cái chậu gỗ.
Trong chậu đó có máu chó đen đặc, một vị đại sư khác đang làm phép trên đó, con gà trống lớn giẫm một chân vào khiến máu bắn lên mặt ông ta tung tóe, ông ta cũng lập tức gầm lên một tiếng.
Mặc dù chỉ là một con gà, nhưng không có võ lâm cao thủ nào ở hiện trường, cho nên lập tức gây náo loạn.
Nếu như có ác nhân xuất hiện, không chừng bọn họ có thể vây quanh và ấn hắn xuống được, nhưng một con gà bê bết máu đang bay lượn trong đám người, hoạt bát và nhanh nhẹn, trong lúc nhất thời thật sự không ai bắt được.
Bạch Việt không biết phải đối mặt như thế nào, nhưng tóm lại vẫn chưa phải là chuyện ngoài ý muốn ảnh hưởng tới toàn cục gì cả, dù sao hiện trường hỗn loạn như vậy, cho dù có hỗn loạn hơn nữa thì nàng cũng mặc kệ, bởi vì lúc nào cũng có thể thu dọn sạch sẽ.
Vẫn là nhân chứng mục kích quan trọng hơn, nàng nghĩ vậy, mặc kệ sau lưng xảy ra chuyện gì, nàng chào Bội Kỳ rồi rời đi.
Nhưng nàng chỉ nghe thấy tiếng kêu dài thật dài của Bội Kỳ, "Tiểu thư, a..."
Một tiếng phốc nhẹ vang lên, Bạch Việt cảm giác có thứ gì đó đập vào lưng mình, nhưng vẫn nắm chặt không buông.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều im lặng, con gà trống to lớn dính đầy máu chó đang dùng hai chân quắp lấy sợi lông trên chiếc áo choàng lông cáo màu trắng của Bạch Việt, vắt vẻo trên lưng nàng.
Thật sự nặng lắm, chắc phải bảy tám cân.
“Tiểu thư đừng sợ, để nô tỳ bắt nó đi.” Làm nha hoàn, Bội Kỳ không sợ gà vịt ngỗng, nhưng nàng ta cảm thấy trường hợp trước mắt này không xong, may mắn không phải ở kinh thành, bằng không sẽ bị mọi người chê cười và bàn tán đến tận hai năm.
"Không có việc gì, ta không sợ." Bạch Việt hít sâu một hơi, thân thể bất động, nhìn ra bên ngoài, đột nhiên đưa cánh tay về sau rồi bắt lấy.
Bạch Việt bắt được cổ con gà, một tay nhấc con gà trống lên.
Dù chỉ là bắt gà nhưng có thể làm gọn gàng như tiểu thư như vậy thì khá ít, ai nấy đều hít sâu một hơi.
Chỉ có chủ nhân con gà vội vàng chạy tới, thấp thỏm bất an mà tiếp nhận lại.
Chỉ là một nhạc đệm nhỏ mà thôi, Bạch Việt cũng không để trong lòng, nàng phất tay ra hiệu cho mọi người phải làm gì thì cứ tiếp tục làm thế, nhưng đã bị Bội Kỳ giữ lại.
"Tiểu thư, y phục của tiểu thư..." Bội Kỳ chỉ vào lưng của Bạch Việt.
Bạch Việt ngoẹo cổ quay đầu nhìn lại, sau lưng có từng mảng máu đỏ đen, chân gà còn có bùn đất, thật là kinh khủng.
Hai người nhìn nhau, Bội Kỳ đột nhiên vỗ đầu một cái, "Nô tỳ biết thiếu gia có mang cho tiểu thư một cái áo choàng, nó ở trong phòng của ngài ấy, nô tỳ đi lấy cho tiểu thư, thay đồ xong thì tiểu thư hãy đi."
Lúc này Bạch Việt đang ở trong phòng nhồi nhét kiến thức thời đại này, Lương Mông vội vàng đi vào, “Bạch tiểu thư, Bạch tiểu thư.”
“Sao vậy?” Thấy vẻ mặt của hắn ta có gì đó không đúng, Bạch Việt đột nhiên đứng lên, tràn đầy hi vọng nói: "Có manh mối rồi sao?"
Lương Mông trông rất phấn khích, "Có người cung cấp manh mối."
Bạch Việt vội vàng nói, "Người ở đâu, nói tỉ mỉ cho ta nghe."
"Vừa rồi có một nam tử trẻ tuổi đến." Lương Mông nói, "Mặc dù hắn không biết y thuật, nhưng hắn nói hắn đã nhìn thấy hung thủ."
Khi nạn nhân vẫn chưa tỉnh lại, thế nhưng lại có thể tìm được nhân chứng mục kích, Bạch Việt cũng lên tinh thần hơn. "Người đó đã nói những gì?"
Lương Mông lấy lại bình tĩnh, "Hắn nói rằng trước đó một ngày hắn và bằng hữu đã ra ngoài ăn uống, bởi vì uống rượu quá nhiều nên sáng hôm sau mới đi về nhà, đi theo con đường tắt vào trong rừng, nhìn thấy một nam nhân thân hình cao lớn đang cõng một thứ gì đó trên lưng, lúc đó mê mang hình như thấy đó là một người."
"Sau đó hắn có đi tới xem không?"
Lương Mông lắc đầu, "Hắn nói là do hắn uống quá nhiều, nửa mê nửa tỉnh, hơn nữa lúc đó trời còn rất sớm, rừng cây tối tăm nên hắn không nhìn rõ, nhoáng cái đối phương đã biến mất, hắn còn tưởng rằng mình nhìn nhầm, về đến nhà thì ngủ thiếp đi sau đó mới tỉnh rượu, hôm qua có đi ra ngoài thấy chúng ta dán bố cáo, lúc này mới nhận ra người hắn nhìn thấy ngày hôm đó có thể là hung thủ."
Tuy rằng người này là trong trạng thái say rượu, nếu muốn thấy rõ mặt của hung thủ thì không có nhiều khả năng, nhưng đã xuất hiện nhân chứng thì luôn là một chuyện tốt.
Đây là manh mối chính, còn là manh mối duy nhất mà bọn họ có bây giờ.
Bạch Việt nói: "Hiện tại hắn đang ở đâu?"
Lương Mông nói: "Đang ở trong viện của nạn nhân, thiếu gia cũng ở đó, tuy rằng không hy vọng có thể nhận ra nạn nhân, nhưng chúng ta vẫn để hắn đi xem một chút, lỡ đâu hắn có thể nhớ ra gì đó?"
Bạch Việt gật đầu, "Ta cũng đi xem một chút."
Lương Mông liên tục đáp lại, sau đó đưa mắt nhìn ra ngoài, "Bạch tiểu thư, mặc thêm y phục vào để không bị cảm, bên ngoài tuyết tan rất lạnh."
Trong gian phòng này có đốt mấy cái lò sưởi, đóng cửa lại cũng không có lạnh chút nào, Bạch Việt chỉ mặc một chiếc váy mùa thu ở nhà, bây giờ nàng muốn ra ngoài, cho dù khoảng cách giữa các sân viện rất ngắn, nhưng cũng cần phải mặc thêm rất nhiều y phục.
Nữ nhân thay y phục đi ra ngoài, cho dù có vội vàng gấp rút như thế nào thì cũng sẽ không biết phải mất bao lâu, vì vậy Lương Mông đã gọi Bội Kỳ vào và rời đi trước.
Bọn họ ra khỏi kinh thành chỉ là đi nghỉ dưỡng mấy ngày, cũng không mang theo nhiều y phục, Bạch Việt cũng không thèm quan tâm, nàng nóng lòng muốn gặp nhân chứng, chỉ chốc lát đã thay xong y phục, còn Bội Kỳ thì đem chiếc áo choàng nhung lông cáo màu trắng lớn từ trên giá áo xuống khoác lên cho nàng, lại nhét thêm một cái lò sưởi nhỏ, sau đó cùng nhau đi ra cửa.
Khi ra tới sân, cả hai đều sững sờ.
Bên ngoài sân nhỏ khá sôi động, nam nhân, nữ nhân và trẻ nhỏ ăn mặc theo các phong cách khác nhau, biểu diễn những điệu múa khác nhau, tụng kinh và khai đàn.
Cũng có những cao thủ không biết ở đâu, môn phái nào, dùng tư thế kỳ lạ nói lảm nhảm lải nhải những lời bọn nàng nghe không hiểu.
Bạch Việt mặc dù ở trong nhà nghe ngóng náo nhiệt cả ngày, nhưng lại chưa từng ra khỏi cửa, sau đó Lương Mông còn đặc biệt dặn dò bọn họ không được ồn ào quấy rầy bệnh nhân, cho nên mặc dù biết bên ngoài có người làm phép trừ yêu, nhưng khi nàng thật sự nhìn thấy cảnh tượng nhóm yêu quái nhảy múa điên cuồng vẫn còn thấy giật mình.
“Trời ạ.” Bạch Việt trợn mắt há hốc mồm sững sờ ở cửa, đây là định làm gì?
Cuộc thi biểu diễn tạp kỹ vạn quốc sao? Đúng là có tiền quả thật có thể muốn làm gì thì làm.
Bội Kỳ chỉ muốn bật cười khi nhìn thấy Bạch Việt, người luôn luôn điềm tĩnh, lại hiện ra một vẻ mặt như vậy, nàng ta từ trong chạy ra ngoài, bởi vì lúc đầu khi thấy một đám tăng nhân như vậy, cũng giống với biểu tình của Bạch Việt như bây giờ, nhưng sau thì tập mãi thành quên, hiện tại đã vô cùng trấn định.
Bội Kỳ cười xong liền an ủi: "Bạch tiểu thư, thiếu gia đối với tiểu thư thật tốt, biết tiểu thư kinh hách, xem ngài ấy đã lo lắng như thế nào kìa."
Bạch Việt từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, đối mặt với sự trêu ghẹo của Bội Kỳ, chính nàng cũng cảm thấy buồn cười. Bất quá cũng không quan trọng, muốn nháo thì cứ nháo thôi, Bạch Việt thản nhiên gật đầu với mọi người, sau đó đi về phía trước.
Chỉ là nàng không nghĩ tới, mới vừa đi được hai bước, đột nhiên phía dưới tàn cây trước mặt đã truyền đến một trận chói tai bén nhọn, giống như là một con gà trống bị đốt cái đuôi.
Bạch Việt cả kinh, tự nhiên nhìn về phía tiếng kêu, không nhìn cũng không sao, vừa nhìn thấy liền ngây ngẩn cả người.
Thật đúng là, cách đó không xa mấy bước, một đại sư mặc áo bào xanh đỏ, một tay cầm đao, tay kia ôm một con gà trống to tướng, bộ dáng như muốn lấy máu gà.
Con gà trống to lớn đó rất dũng mãnh và bá đạo, làm sao có thể thủ thúc chịu trói mà không thèm chiến đấu, nó vừa vặn vừa cào và vỗ cánh, một con gà trống nháo thành khí thế của một đội nhân mã.
Đại sư hôm nay không biết là do căng thẳng hay là ngủ không ngon, trên cánh tay bị móng vuốt của con gà trống cào tới, một tiếng kêu ai da, ông ta không tiếp tục bắt lấy mà lại buông tay ra.
Thật đáng sợ, con gà trống lớn lập tức bay lên, cũng bị dọa choáng váng, không biết phương hướng mà lao về phía trước.
Bạch Việt đang bị bệnh cũng còn tính là phản ứng kịp và di chuyển nhanh chóng, nàng mau lẹ tóm lấy Bội Kỳ và tránh sang một bên giữa tiếng la hét của Bội Kỳ.
Con gà trống lớn vồ lấy Bạch Việt, ầm một tiếng, làm đổ một cái chậu gỗ.
Trong chậu đó có máu chó đen đặc, một vị đại sư khác đang làm phép trên đó, con gà trống lớn giẫm một chân vào khiến máu bắn lên mặt ông ta tung tóe, ông ta cũng lập tức gầm lên một tiếng.
Mặc dù chỉ là một con gà, nhưng không có võ lâm cao thủ nào ở hiện trường, cho nên lập tức gây náo loạn.
Nếu như có ác nhân xuất hiện, không chừng bọn họ có thể vây quanh và ấn hắn xuống được, nhưng một con gà bê bết máu đang bay lượn trong đám người, hoạt bát và nhanh nhẹn, trong lúc nhất thời thật sự không ai bắt được.
Bạch Việt không biết phải đối mặt như thế nào, nhưng tóm lại vẫn chưa phải là chuyện ngoài ý muốn ảnh hưởng tới toàn cục gì cả, dù sao hiện trường hỗn loạn như vậy, cho dù có hỗn loạn hơn nữa thì nàng cũng mặc kệ, bởi vì lúc nào cũng có thể thu dọn sạch sẽ.
Vẫn là nhân chứng mục kích quan trọng hơn, nàng nghĩ vậy, mặc kệ sau lưng xảy ra chuyện gì, nàng chào Bội Kỳ rồi rời đi.
Nhưng nàng chỉ nghe thấy tiếng kêu dài thật dài của Bội Kỳ, "Tiểu thư, a..."
Một tiếng phốc nhẹ vang lên, Bạch Việt cảm giác có thứ gì đó đập vào lưng mình, nhưng vẫn nắm chặt không buông.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều im lặng, con gà trống to lớn dính đầy máu chó đang dùng hai chân quắp lấy sợi lông trên chiếc áo choàng lông cáo màu trắng của Bạch Việt, vắt vẻo trên lưng nàng.
Thật sự nặng lắm, chắc phải bảy tám cân.
“Tiểu thư đừng sợ, để nô tỳ bắt nó đi.” Làm nha hoàn, Bội Kỳ không sợ gà vịt ngỗng, nhưng nàng ta cảm thấy trường hợp trước mắt này không xong, may mắn không phải ở kinh thành, bằng không sẽ bị mọi người chê cười và bàn tán đến tận hai năm.
"Không có việc gì, ta không sợ." Bạch Việt hít sâu một hơi, thân thể bất động, nhìn ra bên ngoài, đột nhiên đưa cánh tay về sau rồi bắt lấy.
Bạch Việt bắt được cổ con gà, một tay nhấc con gà trống lên.
Dù chỉ là bắt gà nhưng có thể làm gọn gàng như tiểu thư như vậy thì khá ít, ai nấy đều hít sâu một hơi.
Chỉ có chủ nhân con gà vội vàng chạy tới, thấp thỏm bất an mà tiếp nhận lại.
Chỉ là một nhạc đệm nhỏ mà thôi, Bạch Việt cũng không để trong lòng, nàng phất tay ra hiệu cho mọi người phải làm gì thì cứ tiếp tục làm thế, nhưng đã bị Bội Kỳ giữ lại.
"Tiểu thư, y phục của tiểu thư..." Bội Kỳ chỉ vào lưng của Bạch Việt.
Bạch Việt ngoẹo cổ quay đầu nhìn lại, sau lưng có từng mảng máu đỏ đen, chân gà còn có bùn đất, thật là kinh khủng.
Hai người nhìn nhau, Bội Kỳ đột nhiên vỗ đầu một cái, "Nô tỳ biết thiếu gia có mang cho tiểu thư một cái áo choàng, nó ở trong phòng của ngài ấy, nô tỳ đi lấy cho tiểu thư, thay đồ xong thì tiểu thư hãy đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.