Chương 34: Không Phải Tà Thuật
Nguyệt Mặc
30/03/2023
“Yên tâm.” Bạch Việt nhẹ nhàng nói, “Nghĩ kỹ trước, cẩn thận nói cho ta biết tình huống chi tiết ngày đó.”
Vương Khản sắc mặt chua xót, thậm chí bắt đầu hối hận hôm nay tới đây, từ khi bước vào cánh cửa này, hắn ta đã nói đi nói lại những điều nhỏ nhặt mà hắn ta đã nhìn thấy ngày hôm đó đến bảy tám lần, nói đến nỗi hắn ta muốn nôn ra.
“Thảo dân đã nói với đại nhân rất nhiều lần.” Vương Khản bất đắc dĩ nói lại lần nữa.
Thật ra quá trình này rất đơn giản, Vương Khản chỉ nhìn thấy trong rừng phía xa có một bóng người lướt nhanh qua, hơn nữa bởi vì hắn ta ở trong trạng thái say khướt, tầm nhìn trong rừng không tốt cho nên khi hồi tưởng lại, mọi thứ đều không chắc chắn được.
Sau khi nghe Vương Khản nói lại, Bạch Việt nói: "Được rồi, ta hiểu rồi."
“Hỏi xong rồi?” Giản Vũ ngạc nhiên nói, hắn còn tưởng rằng Bạch Việt sẽ hỏi vấn đề gì rất đặc biệt, không ngờ được chỉ nghe xong một lần thì liền không có vấn đề gì cả.
Bạch Việt gật đầu, "Hôm nay trời đã khuya, ta nghĩ Vương tiểu ca cũng rất mệt mỏi, không bằng cứ đi nghỉ ngơi trước, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai lại nói tiếp."
Căn phòng này ấm áp hơn nhiều so với phòng của Bạch Việt, nhưng Vương Khản có lẽ là quá khẩn trương, trên trán vẫn còn đổ mồ hôi, nghe Bạch Việt nói không sao, vội vàng đứng dậy, "Vậy thảo dân trở về trước đây."
“Tiểu ca đêm nay cứ ở lại nơi này đi, trời tối, chạy qua chạy lại không an toàn.” Bạch Việt nói, "Nếu người trong nhà không an tâm, chúng ta sẽ phái người đi thông báo một tiếng."
Vẻ mặt của Vương Khản hơi thay đổi, sau đó hắn ta nhanh chóng điều chỉnh, "Không, không cần, thảo dân sống một mình, trong nhà cũng không có người khác."
Bạch Việt không khỏi có chút đồng tình với hắn ta. Theo tuổi tác của hắn ta, bình thường phụ mẫu hẳn là phải còn. Con người ở thời đại này kết hôn sinh con sớm, lẽ ra phải có thê có nhi, nhưng hắn ta chỉ có một mình, cũng không biết đã trải qua những gì.
Giản Vũ vốn không có ý định giữ hắn ta lại, nhưng thấy Bạch an bài như vậy là có đạo lý, hắn không nói gì cả, chỉ bảo hạ nhân đi chuẩn bị.
Ở bên ngoài, hắn vẫn cho Bạch Việt chút thể diện, dù sao Bạch Việt cũng là vị hôn thê của hắn, hai người bọn họ ầm ĩ, đóng cửa lại thì gọi là tình thú, nếu như có người ở bên ngoài nhìn vào, đó chính là chê cười.
Vương Khản đi nghỉ ngơi, mọi người đều rời đi. Ra khỏi cổng viện, Giản Vũ hỏi: “Sao hỏi ít vậy?”
“Hỏi cũng vô dụng.” Bạch Việt lắc đầu, sắc mặt nặng nề “Ta hỏi không được.”
Lương Mông đột nhiên khẩn trương: “Là hắn nói dối?”
“Không phải.” Bạch Việt nói, “Bởi vì hôm đó hắn say rượu, rượu có thể làm người ta mất trí nhớ, cho nên miêu tả của hắn lẫn lộn rất nhiều từ ngữ không chắc chắn, có lẽ, có khả năng, như thế này... Hơn nữa khi cứ một mực truy vấn, hắn sẽ lật ngược mô tả trước đó và đi theo hướng suy đoán của chúng ta."
"Tình huống này là bình thường." Giản Vũ nói, "Cho dù đó là hung thủ hay nhân chứng mục kích, bá tánh bình thường luôn sợ hãi quan phủ, cho dù tính tình có ôn nhu như thế nào, bản thân nàng đứng ở đó chính là một loại uy hiếp, đối phương tự nhiên sẽ muốn lấy lòng nàng, làm theo lời nàng."
Bạch Việt hài lòng gật đầu, "Đúng là như những gì huynh nói, vì vậy những gì hắn nói bây giờ không chính xác, hỏi lại thì hắn sẽ càng khẩn trương hơn, tốn công vô ích."
Bạch Việt và Giản Vũ đều nói như vậy, nhưng Lương Mông lại lo lắng, "Vậy bây giờ nên làm gì đây, mặc dù hắn không nhìn thấy rõ ràng, nhưng dù sao hắn cũng là người duy nhất nhìn thấy."
"Để cho hắn nghỉ ngơi đi." Bạch Việt nói, "Ngày mai ta sẽ tìm hắn tâm sự, nếu thật sự không nhớ rõ, ta có thể thử thôi miên hắn. "
Lương Mông sửng sốt, "Bạch tiểu thư, ngài còn đi thôi miên người sao?"
Bạch Việt càng thêm đắc ý nói: "Đương nhiên, ta là người đa tài đa nghệ."
Giản Vũ trở nên nghiêm túc, "Làm sao nàng biết thôi miên, đó chính là tà thuật. Cái đó có vẻ lợi hại nhưng thật sự là tổn thương người khác, không được dùng."
Giản Vũ nghĩ một lúc và nói thêm: "Về sau cũng không cho dùng."
Không nghĩ tới Giản Vũ nghiêm túc lên sẽ trông rất đáng sợ, Bạch Việt rụt cổ giải thích nói: "Không giống như huynh nghĩ đâu, không phải là tà thuật gì cả, ngay cả võ công ta cũng không biết, làm sao có thể biết tà thuật gì chứ?"
Trên mặt Giản Vũ tràn đầy vẻ không tin tưởng, thậm chí bắt đầu xuất hiện tư tưởng hoài nghi, tại sao người nhà hắn lại thích nàng như vậy, chẳng lẽ là do tà thuật gì hay sao?
Bạch Việt không nói nên lời, "Nếu không tin, ngày mai ta thôi miên cho hắn, huynh có thể đứng ở một bên quan sát..."
Thuật thôi miên hiện đại không thần kỳ như vậy, chỉ là một loại tâm lý ám chỉ, dùng ngôn ngữ hướng dẫn đối phương mở ra tiềm thức của họ. Mà đối với tà thuật Giản Vũ đề cập tới, có lẽ là do hắn đã nhìn thấy quá nhiều bà đồng bà cốt nhảy múa.
Giản Vũ cau mày, còn muốn nói thêm gì đó, lại thấy Bạch Việt vô ý gom tay áo, liền sửa lời nói: "Bên ngoài quá lạnh, vào phòng nói lại tỉ mỉ với ta."
Bạch Việt bất đắc dĩ tiếp nhận thẩm vấn, đành phải đi theo Giản Vũ, xem ra đêm nay phải nói kỹ càng vấn đề thôi miên với hắn, nếu không hắn sẽ không ngủ được.
Mới đi ra ngoài vài bước, đột nhiên có một người từ bên ngoài vội vã đi vào.
“Thiếu gia, thiếu gia.” Người nọ vội vàng kêu.
“Có chuyện gì?”
Người nọ nhìn thoáng qua Bạch Việt, thế nhưng không nói lời nào.
Bầu không khí nhất thời trở nên khó xử, Bạch Việt vội vàng ngượng ngùng nói: "Huynh có việc, vậy ta đi về trước đây."
Lấy thân phận của Giản Vũ, có rất nhiều chuyện không thể nói cho nàng biết, chuyện này hết sức bình thường.
Thật không ngờ, Giản Vũ nói: "Chờ một chút."
Vừa nói, hắn vừa túm chặt Bạch Việt lại.
“Nói đi.” Giản Vũ nói: “Việt Nhi cũng không phải người ngoài.”
Lương Mông âm thầm ra một thủ thế với Giản Vũ ý rằng thiếu gia thật dũng cảm, tâm tư của thiếu gia nhiều như vậy, lại dám nói lời như thế.
Thủ hạ của hắn là một người linh hoạt, nhất thời tuy không phân biệt được là Giản Vũ vì thể diện mới nói như vậy, hay là xuất phát từ tâm mà nói vậy, nhưng người nọ vẫn nói: "Lâm Di truyền đến tin tức, bảo thiếu gia đến đó."
Giống như cái gì cũng đều nói, nhưng lại giống như không nói gì cả, nhưng Bạch Việt không thể đào sâu hơn.
Giản Vũ trông có vẻ trấn định nhưng lại nhẹ nhàng thở ra, gật đầu, "Hiểu rồi."
"Vậy ta về trước." Bạch Việt nói, "Huynh cẩn thận một chút."
"Được." Giản Vũ dịu dàng nói: "Bội Kỳ, đỡ tiểu thư cẩn thận."
Nhìn thấy Bạch Việt đi xa, Giản Vũ thay đổi biểu tình ôn hòa, "Lâm Di bên kia thế nào?"
“Ở nơi cách thôn trang không xa, đã thấy được người hiềm nghi, nhưng vẫn chưa bắt được.” Người nọ nói: "Đường trong rừng rất phức tạp, cây cối rậm rạp, thỉnh thiếu gia tăng thêm nhân thủ."
“Hung thủ đã bị dẫn dụ ra rồi?” Giản Vũ nhăn mày: “Lương Mông, gọi người của chúng ta cùng qua đi.”
"Vâng." Mấy người đứng ở một bên nhanh chóng đi ra ngoài, người nọ vẫn đi một bên báo cáo: "Đó là một khu rừng cách sơn trang ba dặm, Lâm Di đã mặc bộ y phục màu đỏ đi lại trong đó, quả nhiên sau nửa canh giờ, có một người đi theo sau..."
Giản Vũ và nhóm người của hắn nhanh chóng rời khỏi sơn trang, Bạch Việt thì trở về phòng.
“Đúng là chúa huyên thuyên.” Bạch Việt phun ra một câu, cởi chiếc áo choàng màu đỏ rực ra, ném cho Bội Kỳ.
Thật ra nàng không quá thích màu sắc của chiếc áo choàng này lắm, thật sự quá chướng mắt, đặc biệt là trong tuyết trắng, nhìn như một cái bia ngắm, khiến người ta mơ hồ có cảm giác xui xẻo.
Vương Khản sắc mặt chua xót, thậm chí bắt đầu hối hận hôm nay tới đây, từ khi bước vào cánh cửa này, hắn ta đã nói đi nói lại những điều nhỏ nhặt mà hắn ta đã nhìn thấy ngày hôm đó đến bảy tám lần, nói đến nỗi hắn ta muốn nôn ra.
“Thảo dân đã nói với đại nhân rất nhiều lần.” Vương Khản bất đắc dĩ nói lại lần nữa.
Thật ra quá trình này rất đơn giản, Vương Khản chỉ nhìn thấy trong rừng phía xa có một bóng người lướt nhanh qua, hơn nữa bởi vì hắn ta ở trong trạng thái say khướt, tầm nhìn trong rừng không tốt cho nên khi hồi tưởng lại, mọi thứ đều không chắc chắn được.
Sau khi nghe Vương Khản nói lại, Bạch Việt nói: "Được rồi, ta hiểu rồi."
“Hỏi xong rồi?” Giản Vũ ngạc nhiên nói, hắn còn tưởng rằng Bạch Việt sẽ hỏi vấn đề gì rất đặc biệt, không ngờ được chỉ nghe xong một lần thì liền không có vấn đề gì cả.
Bạch Việt gật đầu, "Hôm nay trời đã khuya, ta nghĩ Vương tiểu ca cũng rất mệt mỏi, không bằng cứ đi nghỉ ngơi trước, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai lại nói tiếp."
Căn phòng này ấm áp hơn nhiều so với phòng của Bạch Việt, nhưng Vương Khản có lẽ là quá khẩn trương, trên trán vẫn còn đổ mồ hôi, nghe Bạch Việt nói không sao, vội vàng đứng dậy, "Vậy thảo dân trở về trước đây."
“Tiểu ca đêm nay cứ ở lại nơi này đi, trời tối, chạy qua chạy lại không an toàn.” Bạch Việt nói, "Nếu người trong nhà không an tâm, chúng ta sẽ phái người đi thông báo một tiếng."
Vẻ mặt của Vương Khản hơi thay đổi, sau đó hắn ta nhanh chóng điều chỉnh, "Không, không cần, thảo dân sống một mình, trong nhà cũng không có người khác."
Bạch Việt không khỏi có chút đồng tình với hắn ta. Theo tuổi tác của hắn ta, bình thường phụ mẫu hẳn là phải còn. Con người ở thời đại này kết hôn sinh con sớm, lẽ ra phải có thê có nhi, nhưng hắn ta chỉ có một mình, cũng không biết đã trải qua những gì.
Giản Vũ vốn không có ý định giữ hắn ta lại, nhưng thấy Bạch an bài như vậy là có đạo lý, hắn không nói gì cả, chỉ bảo hạ nhân đi chuẩn bị.
Ở bên ngoài, hắn vẫn cho Bạch Việt chút thể diện, dù sao Bạch Việt cũng là vị hôn thê của hắn, hai người bọn họ ầm ĩ, đóng cửa lại thì gọi là tình thú, nếu như có người ở bên ngoài nhìn vào, đó chính là chê cười.
Vương Khản đi nghỉ ngơi, mọi người đều rời đi. Ra khỏi cổng viện, Giản Vũ hỏi: “Sao hỏi ít vậy?”
“Hỏi cũng vô dụng.” Bạch Việt lắc đầu, sắc mặt nặng nề “Ta hỏi không được.”
Lương Mông đột nhiên khẩn trương: “Là hắn nói dối?”
“Không phải.” Bạch Việt nói, “Bởi vì hôm đó hắn say rượu, rượu có thể làm người ta mất trí nhớ, cho nên miêu tả của hắn lẫn lộn rất nhiều từ ngữ không chắc chắn, có lẽ, có khả năng, như thế này... Hơn nữa khi cứ một mực truy vấn, hắn sẽ lật ngược mô tả trước đó và đi theo hướng suy đoán của chúng ta."
"Tình huống này là bình thường." Giản Vũ nói, "Cho dù đó là hung thủ hay nhân chứng mục kích, bá tánh bình thường luôn sợ hãi quan phủ, cho dù tính tình có ôn nhu như thế nào, bản thân nàng đứng ở đó chính là một loại uy hiếp, đối phương tự nhiên sẽ muốn lấy lòng nàng, làm theo lời nàng."
Bạch Việt hài lòng gật đầu, "Đúng là như những gì huynh nói, vì vậy những gì hắn nói bây giờ không chính xác, hỏi lại thì hắn sẽ càng khẩn trương hơn, tốn công vô ích."
Bạch Việt và Giản Vũ đều nói như vậy, nhưng Lương Mông lại lo lắng, "Vậy bây giờ nên làm gì đây, mặc dù hắn không nhìn thấy rõ ràng, nhưng dù sao hắn cũng là người duy nhất nhìn thấy."
"Để cho hắn nghỉ ngơi đi." Bạch Việt nói, "Ngày mai ta sẽ tìm hắn tâm sự, nếu thật sự không nhớ rõ, ta có thể thử thôi miên hắn. "
Lương Mông sửng sốt, "Bạch tiểu thư, ngài còn đi thôi miên người sao?"
Bạch Việt càng thêm đắc ý nói: "Đương nhiên, ta là người đa tài đa nghệ."
Giản Vũ trở nên nghiêm túc, "Làm sao nàng biết thôi miên, đó chính là tà thuật. Cái đó có vẻ lợi hại nhưng thật sự là tổn thương người khác, không được dùng."
Giản Vũ nghĩ một lúc và nói thêm: "Về sau cũng không cho dùng."
Không nghĩ tới Giản Vũ nghiêm túc lên sẽ trông rất đáng sợ, Bạch Việt rụt cổ giải thích nói: "Không giống như huynh nghĩ đâu, không phải là tà thuật gì cả, ngay cả võ công ta cũng không biết, làm sao có thể biết tà thuật gì chứ?"
Trên mặt Giản Vũ tràn đầy vẻ không tin tưởng, thậm chí bắt đầu xuất hiện tư tưởng hoài nghi, tại sao người nhà hắn lại thích nàng như vậy, chẳng lẽ là do tà thuật gì hay sao?
Bạch Việt không nói nên lời, "Nếu không tin, ngày mai ta thôi miên cho hắn, huynh có thể đứng ở một bên quan sát..."
Thuật thôi miên hiện đại không thần kỳ như vậy, chỉ là một loại tâm lý ám chỉ, dùng ngôn ngữ hướng dẫn đối phương mở ra tiềm thức của họ. Mà đối với tà thuật Giản Vũ đề cập tới, có lẽ là do hắn đã nhìn thấy quá nhiều bà đồng bà cốt nhảy múa.
Giản Vũ cau mày, còn muốn nói thêm gì đó, lại thấy Bạch Việt vô ý gom tay áo, liền sửa lời nói: "Bên ngoài quá lạnh, vào phòng nói lại tỉ mỉ với ta."
Bạch Việt bất đắc dĩ tiếp nhận thẩm vấn, đành phải đi theo Giản Vũ, xem ra đêm nay phải nói kỹ càng vấn đề thôi miên với hắn, nếu không hắn sẽ không ngủ được.
Mới đi ra ngoài vài bước, đột nhiên có một người từ bên ngoài vội vã đi vào.
“Thiếu gia, thiếu gia.” Người nọ vội vàng kêu.
“Có chuyện gì?”
Người nọ nhìn thoáng qua Bạch Việt, thế nhưng không nói lời nào.
Bầu không khí nhất thời trở nên khó xử, Bạch Việt vội vàng ngượng ngùng nói: "Huynh có việc, vậy ta đi về trước đây."
Lấy thân phận của Giản Vũ, có rất nhiều chuyện không thể nói cho nàng biết, chuyện này hết sức bình thường.
Thật không ngờ, Giản Vũ nói: "Chờ một chút."
Vừa nói, hắn vừa túm chặt Bạch Việt lại.
“Nói đi.” Giản Vũ nói: “Việt Nhi cũng không phải người ngoài.”
Lương Mông âm thầm ra một thủ thế với Giản Vũ ý rằng thiếu gia thật dũng cảm, tâm tư của thiếu gia nhiều như vậy, lại dám nói lời như thế.
Thủ hạ của hắn là một người linh hoạt, nhất thời tuy không phân biệt được là Giản Vũ vì thể diện mới nói như vậy, hay là xuất phát từ tâm mà nói vậy, nhưng người nọ vẫn nói: "Lâm Di truyền đến tin tức, bảo thiếu gia đến đó."
Giống như cái gì cũng đều nói, nhưng lại giống như không nói gì cả, nhưng Bạch Việt không thể đào sâu hơn.
Giản Vũ trông có vẻ trấn định nhưng lại nhẹ nhàng thở ra, gật đầu, "Hiểu rồi."
"Vậy ta về trước." Bạch Việt nói, "Huynh cẩn thận một chút."
"Được." Giản Vũ dịu dàng nói: "Bội Kỳ, đỡ tiểu thư cẩn thận."
Nhìn thấy Bạch Việt đi xa, Giản Vũ thay đổi biểu tình ôn hòa, "Lâm Di bên kia thế nào?"
“Ở nơi cách thôn trang không xa, đã thấy được người hiềm nghi, nhưng vẫn chưa bắt được.” Người nọ nói: "Đường trong rừng rất phức tạp, cây cối rậm rạp, thỉnh thiếu gia tăng thêm nhân thủ."
“Hung thủ đã bị dẫn dụ ra rồi?” Giản Vũ nhăn mày: “Lương Mông, gọi người của chúng ta cùng qua đi.”
"Vâng." Mấy người đứng ở một bên nhanh chóng đi ra ngoài, người nọ vẫn đi một bên báo cáo: "Đó là một khu rừng cách sơn trang ba dặm, Lâm Di đã mặc bộ y phục màu đỏ đi lại trong đó, quả nhiên sau nửa canh giờ, có một người đi theo sau..."
Giản Vũ và nhóm người của hắn nhanh chóng rời khỏi sơn trang, Bạch Việt thì trở về phòng.
“Đúng là chúa huyên thuyên.” Bạch Việt phun ra một câu, cởi chiếc áo choàng màu đỏ rực ra, ném cho Bội Kỳ.
Thật ra nàng không quá thích màu sắc của chiếc áo choàng này lắm, thật sự quá chướng mắt, đặc biệt là trong tuyết trắng, nhìn như một cái bia ngắm, khiến người ta mơ hồ có cảm giác xui xẻo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.