Chương 33: Màu đỏ và ngày tuyết càng hợp nhau
Nguyệt Mặc
27/03/2023
Giản Vũ chu đáo như vậy sao, thậm chí còn mang y phục cho nàng ư?
Bạch Việt có chút ngoài ý muốn, nhưng Bội Kỳ chắc chắn sẽ không nói dối, nàng ta cũng không dám tự ý lấy y phục của Giản Vũ.
Phòng của Bạch Việt và Giản Vũ ở cạnh nhau, nàng một thân bê bết máu trở lại căn phòng, vừa cởi chiếc áo khoác bẩn ra thì Bội Kỳ đã quay lại, trên người nàng ta cầm theo một chiếc áo khoác màu đỏ có cổ bằng lông thú.
"Tiểu thư nhìn xem." Bội Kỳ cầm y phục giũ ra, "Bộ váy này thực sự rất đẹp, sờ vào rất thoải mái, chất liệu rất tốt."
Một màu đỏ rực rỡ rất đẹp, Bạch Việt cũng đi qua sờ soạng một chút: “Quả thật rất thoải mái, nhưng ngươi cứ như vậy mà đem tới không ổn lắm, vạn nhất thiếu gia nhà ngươi mang đến có mục đích khác thì sao?”
Nói thẳng ra, Bạch Việt không có tự tin đối với bản thân nhiều như vậy, hơn nữa với quan hệ hiện tại của bọn họ, Giản Vũ sẽ không đặc biệt chuẩn bị y phục cho nàng, đều này sẽ không có khả năng, trừ phi là Giản phu nhân đặc biệt dặn dò.
“Thật mà, nó là mang đến cho tiểu thư đấy.” Bội Kỳ chỉ bộ y phục trên người Bạch Việt, “Kích thước vừa phải, màu này cũng hợp với làn da của tiểu thư.”
Bạch Việt hiện tại rất trắng, mặc màu gì cũng hợp.
Bội Kỳ lại nói: "Ngay cả đại nha hoàn trong phòng của thiếu gia cũng nói với nô tỳ, rằng đây là mang cho tiểu thư. Là do thiếu gia tự mình nói ra, bảo các nàng ta cất đi không cho ai động vào. Đây là y phục của ngài ấy tự chuẩn bị."
Khi Bội Kỳ nói điều này, Bạch Việt trước đó nửa tin nửa ngờ, hiện tại cũng đã tin.
Giản Vũ rất kính trọng trưởng bối trong nhà, cho dù trong lòng có nhiều khúc mắc, ngoài mặt hắn cũng phải chiếu lệ. Cùng nàng đi ra ngoài nghỉ dưỡng, tuyệt đối không dám ở trong nhà mà mơ tưởng tiểu thư nào đó, y phục cũng không dám chuẩn bị cho người khác.
Lương Mông quay lại một lúc rồi mà Bạch Việt vẫn chưa đến, Giản Vũ có chút không kiên nhẫn, "Đã có chuyện gì thế, đã nói rõ với nàng ấy chưa?"
“Đã nói rõ ạ.” Lương Mông xoa xoa cái ót: “Bạch tiểu thư nói lập tức tới liền, chẳng lẽ là cô nương gia muốn trang điểm chải chuốt một chút……”
“Hôm nay trời đã tối, nàng ấy không ra ngoài, vậy còn chải chuốt làm gì?” Giản Vũ tiến lên hai bước, “Hơn nữa, ngươi đã thấy Bạch Việt trang điểm chải chuốt khi nào chưa, nàng ấy lúc nào cũng nhạt như nước ấy? Nếu như không phải có nha hoàn hầu hạ, phỏng chừng tóc của nàng ấy cũng không thể gọn gàng được như vậy nữa."
Khuôn mặt của Lương Mông thập phần méo mó, cũng không biết liệu Giản Vũ đây là đang trào phúng Bạch Việt hay là trào phúng hắn ta.
May mắn thay, Bạch Việt đã sớm đến, nhưng khi Giản Vũ nhìn thấy nàng khoác một chiếc áo choàng màu đỏ, khuôn mặt hắn đột nhiên thay đổi.
“Sao nàng lại mặc bộ váy này?” Sắc mặt Giản Vũ lập tức cực kỳ khó coi, “Không phải nàng có một bộ áo lông màu trắng sao?”
Lúc này sắc trời đã hơi tối, Bạch Việt nóng lòng muốn gặp nhân chứng mục kích, cũng không chú ý đến sắc mặt của Giản Vũ tái nhợt khi nàng bước vào, thản nhiên đáp lại: "Cái áo choàng đó lúc ta ra ngoài thì bị vấy bẩn, nha hoàn của huynh nói huynh có mang cho ta một kiện áo choàng, cho nên liền lấy đến mặc."
Cửa phỏng nửa mở ra, bên trong có ánh nến, có thể nhìn thấy bóng người đang đứng.
Bạch Việt vốn định vào cửa, nhưng đi được vài bước thì thấy Giản Vũ không đi theo, nàng ý thức được nên đã dừng lại.
“Làm sao vậy?” Bạch Việt không khỏi nói, “Bộ y phục này không phải cho ta sao?”
Giản Vũ nhất thời không biết nên nói gì.
"Thật không phải à? Vậy huynh cũng đừng nói với nha hoàn những chuyện như vậy, sẽ để cho bọn họ hiểu lầm." Bạch Việt lúc này mới cảm thấy xấu hổ, "Ta mới vừa mặc một lát, nếu như huynh không thích thì ta sẽ giặt sạch trả lại."
Bạch Việt đặc biệt có ý thức tự mình hiểu lấy mình, mối quan hệ giữa nàng và Giản Vũ là gì, nói tốt là quan hệ hôn phu hôn thê thân mật, nhưng nói không tốt là bèo nước gặp nhau, cũng là người xa lạ vô tình có chút khúc mắc.
Bội Kỳ đứng sang một bên không dám phát ra tiếng động, đồng thời nàng ta cũng thấy khó hiểu, khi nàng ta đi thì nha hoàn của Giản Vũ đã nói rõ ràng như vậy, không có lý do gì phải nói dối nàng ta.
"Vậy ta cởi ra trước, để Bội Kỳ gửi lại?" Bạch Việt cảm thấy rằng Giản Vũ có thể trong giây lát nữa sẽ lao vào để cởi y phục của nàng ra, nhưng hắn lại thầm nghĩ rằng không được tự ý hành động một cách khó coi như vậy.
Nhưng bộ lông thú màu đỏ này thoạt nhìn rất lộng lẫy và đắt tiền, theo lời Bội Kỳ thì nó được làm từ lông của hỏa hồ ly, quả thật nàng không đủ khả năng để mặc nó.
Bạch Việt định cởi dây áo khoác, nhưng Giản Vũ đã nắm lấy tay nàng.
“Không phải cho ai khác, cái này là cho nàng.” Giản Vũ kiên quyết nói, “Chỉ là nàng không thích màu đỏ diễm sắc như vậy, cho nên ta mới cất nó đi.”
Bạch Việt nghi hoặc nhìn Giản Vũ, muốn nhìn ra chút manh mối nào đó từ trên khuôn mặt của hắn, nhưng sau khi nhìn kỹ thì thấy hắn thật sự khá thành thật.
“Ồ.” Bạch Việt chậm rì rì gật đầu.
Giản Vũ quả thật là một người chu đáo, nhưng nếu đã cho nàng thì được rồi, trong một ngày lạnh giá như thế này, nàng cũng không muốn cởi bỏ kiện áo lông xù ấm áp như vậy ra đâu.
Đang nói chuyện, ánh sáng từ cánh cửa bị đẩy ra kêu kẽo kẹt một tiếng, Bạch Việt nghe tiếng động thì nhìn sang, bên trong có một nam tử đang đứng đó.
Đây hẳn là nhân chứng mà Lương Mông đã đề cập tới, một nam tử khoảng hơn hai mươi tuổi, có vẻ ngoài tao nhã, ăn mặc theo phong cách phổ biến nhất của thôn dân thôn Thập Lí.
Sau khi đẩy cửa ra, thấy mọi người đều đang nhìn mình, hắn ta có chút xấu hổ nói: "Thảo dân, thảo dân muốn hỏi, nhà xí ở chỗ nào?"
Mọi người sửng sốt, một gia đinh đang ở bên cạnh vội nói: “Ở bên này, ta dẫn ngươi đi.”
"Nàng vào phòng đi, bên ngoài lạnh lắm." Vừa nói Giản Vũ vừa nắm tay Bạch Việt, cảm thấy tuy nàng cầm bếp lò sưởi cũng không thấy ấm, sau đó hắn nói với thuộc hạ: “Lương Mông, ngươi thấy người đó trở lại thì dẫn vào để nói chuyện.”
Không phải là tù nhân, mà là một thôn dân nhiệt tình đến cho chúng ta manh mối, cũng không thể không cho người ta đi nhà xí.
Hai người vào phòng trước, Giản Vũ đột nhiên nhíu mày nói: “Trên người của nàng có mùi gì thế?”
Vừa nói, hắn vừa đưa tay vén tóc của nàng, tựa hồ trên tóc có dính thứ gì đó rất nhớp nháp.
Chẳng lẽ trên tóc cũng dính máu chó sao?
Sắc mặt của Bạch Việt trở nên chua xót, bất đắc dĩ kể lại những chuyện đã xảy ra khi đó, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt của Giản Vũ càng ngày càng vui vẻ, tựa hồ còn hận vì hắn đã không có mặt ở hiện trường để thưởng thức một phen.
Bạch Việt trừng mắt với hắn một cái, liền biết hắn chắc chắn đang vui sướng khi người gặp họa.
“Chuyện đó, kỳ thật cũng là chuyện tốt.” Giản Vũ cười xong cảm thấy mình thật là vô đạo đức, cho nên chiếu lệ an ủi: "Máu chó có thể trừ tà, bôi lên người sẽ trừ tà."
Đang trêu ghẹo đùa giỡn một chút, nam tử kia đã trở về, bên ngoài rất lạnh, mặc dù đã mặc rất nhiều y phục nhưng sắc mặt hắn ta vẫn tái nhợt, không được ưa nhìn cho lắm.
Giản Vũ trong nháy mắt lấy lại vẻ nghiêm túc, sai người rót cho hắn ta cốc nước nóng, đơn giản nói: “Người này tên Vương Khản, vị này chính là Bạch biểu thư, nàng ấy hỏi ngươi cái gì thì ngươi cứ trả lời."
Vương Khản cả đời chưa từng thấy đại quan như Giản Vũ, khó tránh khỏi có chút sợ hãi co rúm người lại.
“Thảo dân thật sự, thật sự không nhìn thấy mặt của hung thủ.”
Vương Khản lo lắng nói: "Buổi sáng đó thảo dân thật sự đã uống quá nhiều, đi đường cả người đều lắc lư, trong rừng đầy tuyết và trời lại không sáng lắm. Nếu thảo dân không nhìn thấy bố cáo của quan gia đăng, thì thảo dân đã nghĩ rằng đó là một giấc mơ. "
" Yên tâm đi." Bạch Việt an ủi, "Kỳ thực chỉ cần nhìn thấy, đại não của chúng ta sẽ lưu lại đoạn ký ức này, khác nhau là biết hay không biết mà thôi. "
"À". Nam tử mờ mịt lúng túng, "Vậy thì không biết thảo dân phải làm gì bây giờ?"
Bạch Việt có chút ngoài ý muốn, nhưng Bội Kỳ chắc chắn sẽ không nói dối, nàng ta cũng không dám tự ý lấy y phục của Giản Vũ.
Phòng của Bạch Việt và Giản Vũ ở cạnh nhau, nàng một thân bê bết máu trở lại căn phòng, vừa cởi chiếc áo khoác bẩn ra thì Bội Kỳ đã quay lại, trên người nàng ta cầm theo một chiếc áo khoác màu đỏ có cổ bằng lông thú.
"Tiểu thư nhìn xem." Bội Kỳ cầm y phục giũ ra, "Bộ váy này thực sự rất đẹp, sờ vào rất thoải mái, chất liệu rất tốt."
Một màu đỏ rực rỡ rất đẹp, Bạch Việt cũng đi qua sờ soạng một chút: “Quả thật rất thoải mái, nhưng ngươi cứ như vậy mà đem tới không ổn lắm, vạn nhất thiếu gia nhà ngươi mang đến có mục đích khác thì sao?”
Nói thẳng ra, Bạch Việt không có tự tin đối với bản thân nhiều như vậy, hơn nữa với quan hệ hiện tại của bọn họ, Giản Vũ sẽ không đặc biệt chuẩn bị y phục cho nàng, đều này sẽ không có khả năng, trừ phi là Giản phu nhân đặc biệt dặn dò.
“Thật mà, nó là mang đến cho tiểu thư đấy.” Bội Kỳ chỉ bộ y phục trên người Bạch Việt, “Kích thước vừa phải, màu này cũng hợp với làn da của tiểu thư.”
Bạch Việt hiện tại rất trắng, mặc màu gì cũng hợp.
Bội Kỳ lại nói: "Ngay cả đại nha hoàn trong phòng của thiếu gia cũng nói với nô tỳ, rằng đây là mang cho tiểu thư. Là do thiếu gia tự mình nói ra, bảo các nàng ta cất đi không cho ai động vào. Đây là y phục của ngài ấy tự chuẩn bị."
Khi Bội Kỳ nói điều này, Bạch Việt trước đó nửa tin nửa ngờ, hiện tại cũng đã tin.
Giản Vũ rất kính trọng trưởng bối trong nhà, cho dù trong lòng có nhiều khúc mắc, ngoài mặt hắn cũng phải chiếu lệ. Cùng nàng đi ra ngoài nghỉ dưỡng, tuyệt đối không dám ở trong nhà mà mơ tưởng tiểu thư nào đó, y phục cũng không dám chuẩn bị cho người khác.
Lương Mông quay lại một lúc rồi mà Bạch Việt vẫn chưa đến, Giản Vũ có chút không kiên nhẫn, "Đã có chuyện gì thế, đã nói rõ với nàng ấy chưa?"
“Đã nói rõ ạ.” Lương Mông xoa xoa cái ót: “Bạch tiểu thư nói lập tức tới liền, chẳng lẽ là cô nương gia muốn trang điểm chải chuốt một chút……”
“Hôm nay trời đã tối, nàng ấy không ra ngoài, vậy còn chải chuốt làm gì?” Giản Vũ tiến lên hai bước, “Hơn nữa, ngươi đã thấy Bạch Việt trang điểm chải chuốt khi nào chưa, nàng ấy lúc nào cũng nhạt như nước ấy? Nếu như không phải có nha hoàn hầu hạ, phỏng chừng tóc của nàng ấy cũng không thể gọn gàng được như vậy nữa."
Khuôn mặt của Lương Mông thập phần méo mó, cũng không biết liệu Giản Vũ đây là đang trào phúng Bạch Việt hay là trào phúng hắn ta.
May mắn thay, Bạch Việt đã sớm đến, nhưng khi Giản Vũ nhìn thấy nàng khoác một chiếc áo choàng màu đỏ, khuôn mặt hắn đột nhiên thay đổi.
“Sao nàng lại mặc bộ váy này?” Sắc mặt Giản Vũ lập tức cực kỳ khó coi, “Không phải nàng có một bộ áo lông màu trắng sao?”
Lúc này sắc trời đã hơi tối, Bạch Việt nóng lòng muốn gặp nhân chứng mục kích, cũng không chú ý đến sắc mặt của Giản Vũ tái nhợt khi nàng bước vào, thản nhiên đáp lại: "Cái áo choàng đó lúc ta ra ngoài thì bị vấy bẩn, nha hoàn của huynh nói huynh có mang cho ta một kiện áo choàng, cho nên liền lấy đến mặc."
Cửa phỏng nửa mở ra, bên trong có ánh nến, có thể nhìn thấy bóng người đang đứng.
Bạch Việt vốn định vào cửa, nhưng đi được vài bước thì thấy Giản Vũ không đi theo, nàng ý thức được nên đã dừng lại.
“Làm sao vậy?” Bạch Việt không khỏi nói, “Bộ y phục này không phải cho ta sao?”
Giản Vũ nhất thời không biết nên nói gì.
"Thật không phải à? Vậy huynh cũng đừng nói với nha hoàn những chuyện như vậy, sẽ để cho bọn họ hiểu lầm." Bạch Việt lúc này mới cảm thấy xấu hổ, "Ta mới vừa mặc một lát, nếu như huynh không thích thì ta sẽ giặt sạch trả lại."
Bạch Việt đặc biệt có ý thức tự mình hiểu lấy mình, mối quan hệ giữa nàng và Giản Vũ là gì, nói tốt là quan hệ hôn phu hôn thê thân mật, nhưng nói không tốt là bèo nước gặp nhau, cũng là người xa lạ vô tình có chút khúc mắc.
Bội Kỳ đứng sang một bên không dám phát ra tiếng động, đồng thời nàng ta cũng thấy khó hiểu, khi nàng ta đi thì nha hoàn của Giản Vũ đã nói rõ ràng như vậy, không có lý do gì phải nói dối nàng ta.
"Vậy ta cởi ra trước, để Bội Kỳ gửi lại?" Bạch Việt cảm thấy rằng Giản Vũ có thể trong giây lát nữa sẽ lao vào để cởi y phục của nàng ra, nhưng hắn lại thầm nghĩ rằng không được tự ý hành động một cách khó coi như vậy.
Nhưng bộ lông thú màu đỏ này thoạt nhìn rất lộng lẫy và đắt tiền, theo lời Bội Kỳ thì nó được làm từ lông của hỏa hồ ly, quả thật nàng không đủ khả năng để mặc nó.
Bạch Việt định cởi dây áo khoác, nhưng Giản Vũ đã nắm lấy tay nàng.
“Không phải cho ai khác, cái này là cho nàng.” Giản Vũ kiên quyết nói, “Chỉ là nàng không thích màu đỏ diễm sắc như vậy, cho nên ta mới cất nó đi.”
Bạch Việt nghi hoặc nhìn Giản Vũ, muốn nhìn ra chút manh mối nào đó từ trên khuôn mặt của hắn, nhưng sau khi nhìn kỹ thì thấy hắn thật sự khá thành thật.
“Ồ.” Bạch Việt chậm rì rì gật đầu.
Giản Vũ quả thật là một người chu đáo, nhưng nếu đã cho nàng thì được rồi, trong một ngày lạnh giá như thế này, nàng cũng không muốn cởi bỏ kiện áo lông xù ấm áp như vậy ra đâu.
Đang nói chuyện, ánh sáng từ cánh cửa bị đẩy ra kêu kẽo kẹt một tiếng, Bạch Việt nghe tiếng động thì nhìn sang, bên trong có một nam tử đang đứng đó.
Đây hẳn là nhân chứng mà Lương Mông đã đề cập tới, một nam tử khoảng hơn hai mươi tuổi, có vẻ ngoài tao nhã, ăn mặc theo phong cách phổ biến nhất của thôn dân thôn Thập Lí.
Sau khi đẩy cửa ra, thấy mọi người đều đang nhìn mình, hắn ta có chút xấu hổ nói: "Thảo dân, thảo dân muốn hỏi, nhà xí ở chỗ nào?"
Mọi người sửng sốt, một gia đinh đang ở bên cạnh vội nói: “Ở bên này, ta dẫn ngươi đi.”
"Nàng vào phòng đi, bên ngoài lạnh lắm." Vừa nói Giản Vũ vừa nắm tay Bạch Việt, cảm thấy tuy nàng cầm bếp lò sưởi cũng không thấy ấm, sau đó hắn nói với thuộc hạ: “Lương Mông, ngươi thấy người đó trở lại thì dẫn vào để nói chuyện.”
Không phải là tù nhân, mà là một thôn dân nhiệt tình đến cho chúng ta manh mối, cũng không thể không cho người ta đi nhà xí.
Hai người vào phòng trước, Giản Vũ đột nhiên nhíu mày nói: “Trên người của nàng có mùi gì thế?”
Vừa nói, hắn vừa đưa tay vén tóc của nàng, tựa hồ trên tóc có dính thứ gì đó rất nhớp nháp.
Chẳng lẽ trên tóc cũng dính máu chó sao?
Sắc mặt của Bạch Việt trở nên chua xót, bất đắc dĩ kể lại những chuyện đã xảy ra khi đó, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt của Giản Vũ càng ngày càng vui vẻ, tựa hồ còn hận vì hắn đã không có mặt ở hiện trường để thưởng thức một phen.
Bạch Việt trừng mắt với hắn một cái, liền biết hắn chắc chắn đang vui sướng khi người gặp họa.
“Chuyện đó, kỳ thật cũng là chuyện tốt.” Giản Vũ cười xong cảm thấy mình thật là vô đạo đức, cho nên chiếu lệ an ủi: "Máu chó có thể trừ tà, bôi lên người sẽ trừ tà."
Đang trêu ghẹo đùa giỡn một chút, nam tử kia đã trở về, bên ngoài rất lạnh, mặc dù đã mặc rất nhiều y phục nhưng sắc mặt hắn ta vẫn tái nhợt, không được ưa nhìn cho lắm.
Giản Vũ trong nháy mắt lấy lại vẻ nghiêm túc, sai người rót cho hắn ta cốc nước nóng, đơn giản nói: “Người này tên Vương Khản, vị này chính là Bạch biểu thư, nàng ấy hỏi ngươi cái gì thì ngươi cứ trả lời."
Vương Khản cả đời chưa từng thấy đại quan như Giản Vũ, khó tránh khỏi có chút sợ hãi co rúm người lại.
“Thảo dân thật sự, thật sự không nhìn thấy mặt của hung thủ.”
Vương Khản lo lắng nói: "Buổi sáng đó thảo dân thật sự đã uống quá nhiều, đi đường cả người đều lắc lư, trong rừng đầy tuyết và trời lại không sáng lắm. Nếu thảo dân không nhìn thấy bố cáo của quan gia đăng, thì thảo dân đã nghĩ rằng đó là một giấc mơ. "
" Yên tâm đi." Bạch Việt an ủi, "Kỳ thực chỉ cần nhìn thấy, đại não của chúng ta sẽ lưu lại đoạn ký ức này, khác nhau là biết hay không biết mà thôi. "
"À". Nam tử mờ mịt lúng túng, "Vậy thì không biết thảo dân phải làm gì bây giờ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.