Chương 44: BIẾN CỐ TRONG NHÀ
Đan Anh Túc
29/07/2016
Liễu Thừa Phong càng nói càng nhập tâm, mặt mày sáng hẳn ra, bây giờ còn ai
nhìn ra hắn là kẻ quanh năm bệnh tật quấn thân nữa chứ, từng cái xoay
người bước đi thong thả, tia sáng nơi khóe mắt bắn ra bốn phía như thể
không có chuyện gì thoát được mắt hắn.
Nhưng đột nhiên bước chân của Liễu Thừa Phong dừng lại, trong đôi mắt vốn trầm tĩnh như đêm tối kia lại lóe lên vài tia sáng, khóe môi nhịn không được giương lên một độ cong nhợt nhạt, giọng nói lại ấm áp như lúc đầu, "Tiểu Mặc tới rồi!"
Đây không phải là một câu hỏi, giống như hắn đã biết nàng tới từ trước và giờ hai người chỉ tiếp đón thân mật mà thôi.
Người xung quanh lại cảm thấy không bình thường chút nào, âm thầm phỏng đoán quan hệ của Trần Mặc và Liễu Thừa Phong. Thu Minh đứng một bên lại kinh ngạc không thôi, dựa vào sự hiểu biết của hắn về Liễu Thừa Phong, một khi công tử nhà hắn lâm vào trạng thái điều tra án thì cho dù có là ai đến làm phiền cũng không thế kéo công tử ra khỏi thế giới của ngài ấy.
Nhưng hôm nay Trần Mặc chỉ đơn giản là đứng đó thôi mà đã khiến trong mắt công tử không chỉ có phá án... mà còn có thêm một nữ nhân!
Bậy giờ Thu Minh mới nghiêm túc đánh giá Trần Mặc một lần, chứ không phải là phỏng đoán hay trêu chọc.
Trần Mặc không thích cái ánh mắt nóng bỏng kia của Liễu Thừa Phong chút nào, loại ánh mắt này dường như có nhiệt độ có thể thiêu đốt nàng. Nhưng rõ ràng người này quanh năm đều ôn hòa, ai có thể ngờ tới có ngày hắn lại bắn ánh mắt nóng rực thế chứ?
Nàng vốn nghĩ sau cái sự kiện té hồ kia, bọn họ mỗi người một ngã, thật không ngờ chỉ tùy tiện ra ngoài một chút lại gặp nhau.
Trần Mặc không rõ cảm giác của mình đối với Liễu Thừa Phong là gì, vì nàng chán ghét Hạ Hầu Giác nên tự nhiên cũng ghét những gì ở xung quanh hắn, nhưng mỗi lần nhìn thấy nụ cười nhạt nhẽo kia, giọng nói ôn hòa kia, nàng lại cảm thấy không công bằng với hắn.
Càng khiến nàng buồn rầu là có những lúc gần Liễu Thừa Phong nàng cảm thấy thất thần, thậm chí là luống cuống tay chân, ví dụ như bây giờ.
Rõ ràng là xa nhau nhiều ngày như thế, nàng cũng sắp quăng hắn đi tận xứ nào rồi nhưng sao bây giờ lại xuất hiện chứ?
"Ừ." Trần Mặc ồm ồm ừ một tiếng, sau khi chân tay khôi phục khỏi trạng thái cứng ngắc, lại nhìn về phía thi thể nữ kia, không nhìn Liễu Thừa Phong nữa.
Liễu Thừa Phong có chút tham lam nhìn Trần Mặc, đã hơn một tháng không gặp tiểu nha đầu này rồi, nàng có vẻ cao hơn, hấp dẫn hơn, mái tóc đen như mun được vấn lên bới một cây trâm gỗ khắc hình phượng, một vài sợi tóc tinh nghịch rơi xuống hai bên má, khí chất thanh thuần khi xưa bây giờ còn thêm nát quyến rũ, mắt hạnh ngập nước, môi không tô mà đỏ, đẹp không sao tả siết.
Chu huyện lệnh nhịn không được ho khan một tiếng, đánh gẫy tầm mắt của Liễu Thừa Phong, "Xin hỏi Liễu công tử, ngài đã nghĩ ra ai là hung thủ chưa?"
Bấy giờ Liễu Thừa Phong mới di chuyển tầm mắt, hạ rèm mi khiến người ta không thể biết hắn đang suy nghĩ cái gì, giọng nói ôn hòa lại vang lên bên tai mọi người, "Nhìn quần áo ta thấy nạn nhân có địa vị xã hội không thấp, tuyệt đối không phải là nha hoàn, nhưng lại muốn tự mình xách đồ chứng tỏ địa vị của hung thủ và nạn nhân ngang hàng. Nếu đã rời đi trong đêm chứng tỏ đang có chuyện quan trọng hoặc đang trốn tránh gì đó. Huyện lệnh chỉ cần điều tra mấy khách điếm xung quanh đây xem có nữ tử độc thân ăn mặc không tầm thường nào không thì có thể tra được dấu vết của hung thủ rồi."
Chu huyện lênh nghe xong thì hai mắt tỏa sáng, quả nhiên là Liễu công tử nổi tiếng thiên hạ, chỉ cần một chỗ nhỏ như thế mà đã biết hung thủ là ai rồi, đúng là khiến người khác không thể soi mói!
Chu huyện lệnh vui vẻ với bạn Liễu thì tất nhiên sẽ khó chịu với bạn Trần rồi, đã rõ nguyên nhân tử vong rồi thì cần pháp y làm gì, hơn nữa Liễu Thừa Phong đã đoán ra thời gian tử vong, vậy mời nàng ta tới làm gì? Để đứng làm mất thời gian sao?
"Nếu đã như thế thì có lẽ ta không có đất dụng võ rồi. Chu huyện lệnh, cáo từ." chào Chu huyện lệnh một tiếng, sau đó ra hiệu cho Hoắc Tử Kha rồi xoay người bước đi.
Hoắc Tử Kha cũng sớm cảm thấy bất mãn, nhưng vì Liễu Thừa Phong cũng là thần tượng trong lòng hắn nên cũng không nói gì, sư phụ nhà hắn đã nổi giận rồi a, còn làm gì nữa ngoài đuổi kịp chứ!
Chu huyện lệnh ngẩn người một lát, nhịn không được mà giận ra mặt, tốt xấu gì hắn cũng là mệnh quan triều đình, cho dù Trần cô nương này có tài giỏi tới đâu như như vậy hình như quá đáng rồi đó!
Hừ lạnh một tiếng, hắn không thèm chấp mấy kẻ không biết trời cao đất rộng, quay về phía Liểu Thừa Phong tình nịnh bợ vài câu thì lại phát hiện bạn Liễu có dấu hiện thu dọn đồ đuổi theo mĩ nhân.
Nụ cười trên môi của Chu huyện lệnh cứng đờ, mặt trắng bệt.
Xong rồi, xem ra hắn đã nghĩ đúng, Liễu Thừa Phong coi trọng mĩ nhân, lần này hắn thảm rồi!
"Tiểu Mặc!" Liễu Thừa Phong thành công gọi được bạn nhỏ Trần Mặc đứng lại, Hoắc Tử Kha tò mò hết nhìn Trần Mặc lại nhìn Liễu Thừa Phong, thì ra hai thần tượng của lòng hắn có biết nhau!
Củng là anh hùng trọng anh hùng thôi! Hoắc Tử Kha tự nhận mình đã tìm ra chân tướng.
Trần Mặc cố gắng dừng ánh mắt ở chỗ khác, nàng không muốn thừa nhần một tiếng "Tiểu Mặc" kia khiến lòng nàng nhảy nhót tới mức nào, loại cảm xúc xa lạ này khiến bộ óc cuồng hãn của nàng không thể che chắn cảm xúc, khiến nàng phiền não cực kì.
Đáng tiếc bạn nhỏ Trần Mặc là một cao thủ siêu cấp về kiềm chế cảm xúc, cho nên bạn Liễu có nhìn thủng mặt nàng thì cũng không thể tìm ra chút manh mối nào.
"Hơn một tháng nay không gặp, Tiểu Mặc khỏe không?"
"Rất tốt!" nàng mãi mãi chỉ nói được vài chứ như thế, nhưng mà đúng là rất tốt, ăn ngon ngủ kỹ, còn mở được y quán, thu đồ đệ, rất tốt.
Liễu Thừa Phong không khỏi cười khổ, hơn một tháng nay hắn không tốt chút nào.
Ngày nào cũng ăn thuốc nàng kê đơn, tập thái cực quyền của nàng dạy, dù thủ pháp xoa bóp của nàng, trong thế giới của hắn mỗi ngày đều tràn ngập hình bóng của nàng.
Nhưng dấu vết hiện vật thì lại rất ít, chỉ có hai quyển sách để hắn làm niệm tưởng, ngày ngày đều vuốt ve tới mức trang sách có chút sờn, khiến hắn có chút thương tiếc, nên mấy ngày nay cũng không dám lấy ra ngắm nữa.
Trong hai mươi năm cuộc đời hắn, đột nhiên lại xuất hiện một cô gái khiến hắn nóng ruột nói gan, trằn trọc, tuy chỉ mới ở chung chưa tới một tháng nhưng lại làm hắn khắc cốt ghi tâm.
Hắn giống như một người quanh năm chỉ sống trong thế giới đơn giản hai màu trắng đen, vì sử xuất hiện của Trần Mặc mà sinh động sắc thái.
Thật ra so với kháng cự trong lòng Trần Mặc thì Liễu Thừa Phong càng không yên hơn, con đường phía trước nhấp nhô như thế, chính hắn còn không biết ngày mai mình có mở mắt được hay không, sao lại có thể có tư cách thích một cô nương chứ?
Trong lòng hắn có đủ mọi tư vị, giữ lấy hay từ bỏ, mất mát hay vui sướng, nhìn nàng đứng trước mắt, ngàn lời muốn nói ra nhưng chỉ thốt được một câu: Một tháng không gặp Tiểu Mặc có khỏe không?
"Tiểu Mặc mạnh khỏe là tốt rồi." tạm dừng một chút, dường như nghĩ tới cái gì đó hắn lại nói, "Chuyện của Chu huyện lệnh mong nàng đừng trách. Chẳng qua là ta vô tình tới đây ở mấy ngày, Chu huyện lệnh biết được liền mời ta tới tìm chút manh mối."
Thu Minh không nói gì nhìn trời, rõ ràng là nghe được tin tức của Trần cô nương mới vội vã từ thượng kinh về đây. Từ khi nào công tử đã biết nói dối không chớp mắt thế chứ?
Trần Mặc nghe lời giải thích của Liễu Thừa Phong thì bất mãn đối với Chu huyện lệnh cũng giảm bớt phần nào, nhưng nàng cũng không biết phải nói gì nên chỉ xấu hổ im lặng.
Hoắc Tử Kha phát hiện quan hệ của sư phụ và Liễu Thừa Phong cũng chỉ đơn giản là quen biết, mà là rất rất quen biết, trong lòng dị thường hưng phấn, không khỏi mở miệng đề nghị, "Ta biết ở Ô Lan trấn có một tửu quán không tệ, bây giờ cũng giữa trưa rồi, hay chúng ta cùng đi ăn trưa đi?"
Lời đề nghị của Hoắc Tử Kha khiến bạn nhỏ Liễu Thừa Phong rất hài lòng, trong lòng liên tục gật đầu đồng ý, Trần Mặc cũng đang đói bụng, đang tính mở miệng đồng ý thì từ phía xa có một nha dịch vội vàng chạy tới.
Thấy Trần Mặc, người nọ lập tức cúi chào, "Xin hỏi cô nương là Trần tiểu thư?"
Trần Mặc gật đầu.
"Mời Trần tiểu thư lập tức về Mã Liên trấn, nha hoàn Xuân Hương báo tin nhà có chuyện quan trọng."
Trần Mặc kinh ngạc, chuyện gì mà quan trọng tới mực Xuân Hương phải mời người tức tốc đưa tin? Xem ra xảy ra chuyện lớn rồi.
Hướng ánh mắt xin lỗi về phía Liễu Thừa Phong, "Ngại quá, hôm nay ta phải về trước rồi, nếu có rảnh thì mời tới tệ xá."
Nói xong nàng lập tức xoay người vội vàng kéo Hoắc Tử Kha về nhà.
Liễu Thừa Phong nhìn bóng lưng đã khuất xa của nàng, không chịu thu hồi tầm mắt.
"Công tử đừng nhìn nữa, người đã đi xa rồi!" Thu Minh nhịn không được nói.
Liễu Thừa Phong cũng không trách tội, chỉ mỉm cười, chắp hai tay ra sau lưng, nhìn về bầu trời phía xa xa, không biết đang nghĩ về cái gì.
Gió Bắc thổi qua, áo lam bay phất phới, Trần Mặc nhìn không đuợc mà quay đầu nhìn một màn như vậy.
Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.
Nhưng đột nhiên bước chân của Liễu Thừa Phong dừng lại, trong đôi mắt vốn trầm tĩnh như đêm tối kia lại lóe lên vài tia sáng, khóe môi nhịn không được giương lên một độ cong nhợt nhạt, giọng nói lại ấm áp như lúc đầu, "Tiểu Mặc tới rồi!"
Đây không phải là một câu hỏi, giống như hắn đã biết nàng tới từ trước và giờ hai người chỉ tiếp đón thân mật mà thôi.
Người xung quanh lại cảm thấy không bình thường chút nào, âm thầm phỏng đoán quan hệ của Trần Mặc và Liễu Thừa Phong. Thu Minh đứng một bên lại kinh ngạc không thôi, dựa vào sự hiểu biết của hắn về Liễu Thừa Phong, một khi công tử nhà hắn lâm vào trạng thái điều tra án thì cho dù có là ai đến làm phiền cũng không thế kéo công tử ra khỏi thế giới của ngài ấy.
Nhưng hôm nay Trần Mặc chỉ đơn giản là đứng đó thôi mà đã khiến trong mắt công tử không chỉ có phá án... mà còn có thêm một nữ nhân!
Bậy giờ Thu Minh mới nghiêm túc đánh giá Trần Mặc một lần, chứ không phải là phỏng đoán hay trêu chọc.
Trần Mặc không thích cái ánh mắt nóng bỏng kia của Liễu Thừa Phong chút nào, loại ánh mắt này dường như có nhiệt độ có thể thiêu đốt nàng. Nhưng rõ ràng người này quanh năm đều ôn hòa, ai có thể ngờ tới có ngày hắn lại bắn ánh mắt nóng rực thế chứ?
Nàng vốn nghĩ sau cái sự kiện té hồ kia, bọn họ mỗi người một ngã, thật không ngờ chỉ tùy tiện ra ngoài một chút lại gặp nhau.
Trần Mặc không rõ cảm giác của mình đối với Liễu Thừa Phong là gì, vì nàng chán ghét Hạ Hầu Giác nên tự nhiên cũng ghét những gì ở xung quanh hắn, nhưng mỗi lần nhìn thấy nụ cười nhạt nhẽo kia, giọng nói ôn hòa kia, nàng lại cảm thấy không công bằng với hắn.
Càng khiến nàng buồn rầu là có những lúc gần Liễu Thừa Phong nàng cảm thấy thất thần, thậm chí là luống cuống tay chân, ví dụ như bây giờ.
Rõ ràng là xa nhau nhiều ngày như thế, nàng cũng sắp quăng hắn đi tận xứ nào rồi nhưng sao bây giờ lại xuất hiện chứ?
"Ừ." Trần Mặc ồm ồm ừ một tiếng, sau khi chân tay khôi phục khỏi trạng thái cứng ngắc, lại nhìn về phía thi thể nữ kia, không nhìn Liễu Thừa Phong nữa.
Liễu Thừa Phong có chút tham lam nhìn Trần Mặc, đã hơn một tháng không gặp tiểu nha đầu này rồi, nàng có vẻ cao hơn, hấp dẫn hơn, mái tóc đen như mun được vấn lên bới một cây trâm gỗ khắc hình phượng, một vài sợi tóc tinh nghịch rơi xuống hai bên má, khí chất thanh thuần khi xưa bây giờ còn thêm nát quyến rũ, mắt hạnh ngập nước, môi không tô mà đỏ, đẹp không sao tả siết.
Chu huyện lệnh nhịn không được ho khan một tiếng, đánh gẫy tầm mắt của Liễu Thừa Phong, "Xin hỏi Liễu công tử, ngài đã nghĩ ra ai là hung thủ chưa?"
Bấy giờ Liễu Thừa Phong mới di chuyển tầm mắt, hạ rèm mi khiến người ta không thể biết hắn đang suy nghĩ cái gì, giọng nói ôn hòa lại vang lên bên tai mọi người, "Nhìn quần áo ta thấy nạn nhân có địa vị xã hội không thấp, tuyệt đối không phải là nha hoàn, nhưng lại muốn tự mình xách đồ chứng tỏ địa vị của hung thủ và nạn nhân ngang hàng. Nếu đã rời đi trong đêm chứng tỏ đang có chuyện quan trọng hoặc đang trốn tránh gì đó. Huyện lệnh chỉ cần điều tra mấy khách điếm xung quanh đây xem có nữ tử độc thân ăn mặc không tầm thường nào không thì có thể tra được dấu vết của hung thủ rồi."
Chu huyện lênh nghe xong thì hai mắt tỏa sáng, quả nhiên là Liễu công tử nổi tiếng thiên hạ, chỉ cần một chỗ nhỏ như thế mà đã biết hung thủ là ai rồi, đúng là khiến người khác không thể soi mói!
Chu huyện lệnh vui vẻ với bạn Liễu thì tất nhiên sẽ khó chịu với bạn Trần rồi, đã rõ nguyên nhân tử vong rồi thì cần pháp y làm gì, hơn nữa Liễu Thừa Phong đã đoán ra thời gian tử vong, vậy mời nàng ta tới làm gì? Để đứng làm mất thời gian sao?
"Nếu đã như thế thì có lẽ ta không có đất dụng võ rồi. Chu huyện lệnh, cáo từ." chào Chu huyện lệnh một tiếng, sau đó ra hiệu cho Hoắc Tử Kha rồi xoay người bước đi.
Hoắc Tử Kha cũng sớm cảm thấy bất mãn, nhưng vì Liễu Thừa Phong cũng là thần tượng trong lòng hắn nên cũng không nói gì, sư phụ nhà hắn đã nổi giận rồi a, còn làm gì nữa ngoài đuổi kịp chứ!
Chu huyện lệnh ngẩn người một lát, nhịn không được mà giận ra mặt, tốt xấu gì hắn cũng là mệnh quan triều đình, cho dù Trần cô nương này có tài giỏi tới đâu như như vậy hình như quá đáng rồi đó!
Hừ lạnh một tiếng, hắn không thèm chấp mấy kẻ không biết trời cao đất rộng, quay về phía Liểu Thừa Phong tình nịnh bợ vài câu thì lại phát hiện bạn Liễu có dấu hiện thu dọn đồ đuổi theo mĩ nhân.
Nụ cười trên môi của Chu huyện lệnh cứng đờ, mặt trắng bệt.
Xong rồi, xem ra hắn đã nghĩ đúng, Liễu Thừa Phong coi trọng mĩ nhân, lần này hắn thảm rồi!
"Tiểu Mặc!" Liễu Thừa Phong thành công gọi được bạn nhỏ Trần Mặc đứng lại, Hoắc Tử Kha tò mò hết nhìn Trần Mặc lại nhìn Liễu Thừa Phong, thì ra hai thần tượng của lòng hắn có biết nhau!
Củng là anh hùng trọng anh hùng thôi! Hoắc Tử Kha tự nhận mình đã tìm ra chân tướng.
Trần Mặc cố gắng dừng ánh mắt ở chỗ khác, nàng không muốn thừa nhần một tiếng "Tiểu Mặc" kia khiến lòng nàng nhảy nhót tới mức nào, loại cảm xúc xa lạ này khiến bộ óc cuồng hãn của nàng không thể che chắn cảm xúc, khiến nàng phiền não cực kì.
Đáng tiếc bạn nhỏ Trần Mặc là một cao thủ siêu cấp về kiềm chế cảm xúc, cho nên bạn Liễu có nhìn thủng mặt nàng thì cũng không thể tìm ra chút manh mối nào.
"Hơn một tháng nay không gặp, Tiểu Mặc khỏe không?"
"Rất tốt!" nàng mãi mãi chỉ nói được vài chứ như thế, nhưng mà đúng là rất tốt, ăn ngon ngủ kỹ, còn mở được y quán, thu đồ đệ, rất tốt.
Liễu Thừa Phong không khỏi cười khổ, hơn một tháng nay hắn không tốt chút nào.
Ngày nào cũng ăn thuốc nàng kê đơn, tập thái cực quyền của nàng dạy, dù thủ pháp xoa bóp của nàng, trong thế giới của hắn mỗi ngày đều tràn ngập hình bóng của nàng.
Nhưng dấu vết hiện vật thì lại rất ít, chỉ có hai quyển sách để hắn làm niệm tưởng, ngày ngày đều vuốt ve tới mức trang sách có chút sờn, khiến hắn có chút thương tiếc, nên mấy ngày nay cũng không dám lấy ra ngắm nữa.
Trong hai mươi năm cuộc đời hắn, đột nhiên lại xuất hiện một cô gái khiến hắn nóng ruột nói gan, trằn trọc, tuy chỉ mới ở chung chưa tới một tháng nhưng lại làm hắn khắc cốt ghi tâm.
Hắn giống như một người quanh năm chỉ sống trong thế giới đơn giản hai màu trắng đen, vì sử xuất hiện của Trần Mặc mà sinh động sắc thái.
Thật ra so với kháng cự trong lòng Trần Mặc thì Liễu Thừa Phong càng không yên hơn, con đường phía trước nhấp nhô như thế, chính hắn còn không biết ngày mai mình có mở mắt được hay không, sao lại có thể có tư cách thích một cô nương chứ?
Trong lòng hắn có đủ mọi tư vị, giữ lấy hay từ bỏ, mất mát hay vui sướng, nhìn nàng đứng trước mắt, ngàn lời muốn nói ra nhưng chỉ thốt được một câu: Một tháng không gặp Tiểu Mặc có khỏe không?
"Tiểu Mặc mạnh khỏe là tốt rồi." tạm dừng một chút, dường như nghĩ tới cái gì đó hắn lại nói, "Chuyện của Chu huyện lệnh mong nàng đừng trách. Chẳng qua là ta vô tình tới đây ở mấy ngày, Chu huyện lệnh biết được liền mời ta tới tìm chút manh mối."
Thu Minh không nói gì nhìn trời, rõ ràng là nghe được tin tức của Trần cô nương mới vội vã từ thượng kinh về đây. Từ khi nào công tử đã biết nói dối không chớp mắt thế chứ?
Trần Mặc nghe lời giải thích của Liễu Thừa Phong thì bất mãn đối với Chu huyện lệnh cũng giảm bớt phần nào, nhưng nàng cũng không biết phải nói gì nên chỉ xấu hổ im lặng.
Hoắc Tử Kha phát hiện quan hệ của sư phụ và Liễu Thừa Phong cũng chỉ đơn giản là quen biết, mà là rất rất quen biết, trong lòng dị thường hưng phấn, không khỏi mở miệng đề nghị, "Ta biết ở Ô Lan trấn có một tửu quán không tệ, bây giờ cũng giữa trưa rồi, hay chúng ta cùng đi ăn trưa đi?"
Lời đề nghị của Hoắc Tử Kha khiến bạn nhỏ Liễu Thừa Phong rất hài lòng, trong lòng liên tục gật đầu đồng ý, Trần Mặc cũng đang đói bụng, đang tính mở miệng đồng ý thì từ phía xa có một nha dịch vội vàng chạy tới.
Thấy Trần Mặc, người nọ lập tức cúi chào, "Xin hỏi cô nương là Trần tiểu thư?"
Trần Mặc gật đầu.
"Mời Trần tiểu thư lập tức về Mã Liên trấn, nha hoàn Xuân Hương báo tin nhà có chuyện quan trọng."
Trần Mặc kinh ngạc, chuyện gì mà quan trọng tới mực Xuân Hương phải mời người tức tốc đưa tin? Xem ra xảy ra chuyện lớn rồi.
Hướng ánh mắt xin lỗi về phía Liễu Thừa Phong, "Ngại quá, hôm nay ta phải về trước rồi, nếu có rảnh thì mời tới tệ xá."
Nói xong nàng lập tức xoay người vội vàng kéo Hoắc Tử Kha về nhà.
Liễu Thừa Phong nhìn bóng lưng đã khuất xa của nàng, không chịu thu hồi tầm mắt.
"Công tử đừng nhìn nữa, người đã đi xa rồi!" Thu Minh nhịn không được nói.
Liễu Thừa Phong cũng không trách tội, chỉ mỉm cười, chắp hai tay ra sau lưng, nhìn về bầu trời phía xa xa, không biết đang nghĩ về cái gì.
Gió Bắc thổi qua, áo lam bay phất phới, Trần Mặc nhìn không đuợc mà quay đầu nhìn một màn như vậy.
Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.