Chương 43: GẶP LẠI LIỄU THỪA PHONG
Đan Anh Túc
28/06/2016
Ô Lan Trấn cũng rất gần Mã Liên, Hoắc Tử Kha cũng từng tới Ô Lan trấn cho nên hai người cũng không mấy khó khăn để tới nơi.
Phạm sư gia của Ô Lan trấn tự mình ra tiếp đón Trần Mặc và Hoắc Tử Kha, nhưng quan huyện lại không lộ diện, dựa theo lời của huyện lệnh thì vụ án giết người này phát sinh vào hôm qua, hôm nay bọn họ lập tức vung roi thúc ngựa vội vàng chạy tới, vì muốn nhìn thấy thi thể sớm một chút, càng sớm khám nghiệm tử thi thì càng tìm ra được nhiều manh mối.
"Chu huyện lệnh vừa ra ngoải xử lý vài vụ án, cho nên giờ này không có trong nha môn, ngài ấy lệnh cho ta chờ Trần cô nương." tuy Trần Mặc chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi nhưng huyện lệnh lại khen vị cô nương này không dứt miệng, thế nên mới mời nàng tới đây. Vì thế bây giờ Phạm sư gia không dám coi thường Trần Mặc.
"Vậy đi thôi." phong cách làm việc của Trần Mặc luôn sạch sẽ lưu loạt, không hề có ý muốn ngơi nghỉ, xoay người bước về hướng phủ nha.
"Dạ dạ dạ, Mời Trần cô nương." Phạm sư gia làm động tác mời, sau đó liền đi lên phía trước dẫn đường, vừa đi lòng vừa khen ngợi Trần Mặc: không hổ là người huyện lệnh khen không dứt miệng, chỉ nhìn cái thái độ nhiệt tình này thôi thì mấy pháp y trong phủ nha đã không sánh bằng rồi!
Hung án lần này phát sinh ở ngoại ô, trên đường đi Phạm sư gia đã tóm tắt toàn bộ tình tiết vụ án cho nàng.
Nói cũng khéo, đêm qua là ngày gia chủ của Hoàng gia ngoại thành nạp thiếp, quan hệ của Chu huyện lệnh và người nọ cũng không tệ nên có tới chúc mừng.
Sau khi uống rượu mừng xong, Chu huyện lệnh cùng Phạm sư gia và vài đồng nghiệp nữa trở về thành, đi được nửa đường, một nha dịch nói muốn đi vệ sinh nên đi về phía một lùm cây, mọi người đều chờ bên đường.
Ai ngờ người kia vừa vào một lát thì chạy ra ngoài, sắc mặt sợ hãi tới mức trắng bệt, mọi người hỏi nửa ngày mới biết thì ra hắn ta thấy một xác chết nữ trong lùm cây.
Nửa đem gặp xác chết nữ, cho dù là một đám nam nhân đi với nhau cũng nhịn không được run rẩy trong lòng! Nghe nha dịch kia miêu tả, mọi người đều hết hồn, phản ứng đầu tiên của họ là chạy nhanh khỏi nơi đó.
Cũng may Chu huyện lệnh dù cho tài năng thường thường nhưng cũng coi như là quan phụ mẫu, ông quyết định vào lùm cây xem xét.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, huyên lệnh cũng tự đi rồi, họ có thể đứng nhìn sao? Cho nên cũng run rẩy bước theo.
Lúc ấy ánh trang cũng coi như sáng, khiến mọi người chỉ liếc cái xác kia một cái là đã sợ run người rồi, Chu huyện lệnh miễn cưỡng duy trì uy nghi: "Mau, đi nhanh đi! Mai lại tới kiểm tra."
Sau đó mọi người vội vả rời đi.
"Trần cô nương đừng cười ta, tuy lạo Phạm ta là một đại nam nhân nhưng buổi tối mà đi nhìn xác chết thì thật ghê rợn. Cái xác kia lại mặc đồ trắng từ đầu tới chân, mặt cũng bị tóc che kín, xuyên qua mớ tóc kia còn có thể nhìn thấy mắt của xác chết trợn lên! Bụng còn có một con dao đâm vào, máu dính đầy áo trắng! Thật sự rất đáng sợ đó." (ông này miêu ta giống ma hơn là xác chết á, mọi người có thấy vậy không?)
Trần Mặc khinh thường nhìn mấy người trong nha môn của Ô Lan trấn, Phạm sư gia vừa kể lại cái đêm hãi hùng kia, vừa rùng mình vài cái, xem ra ông ta bị dọa không ít.
Trần Mặc cúi đầu "Ừ" một tiếng, không có chút ý kiến, Hoắc Tử Kha thì nhịn không được đánh giá một chút: nhìn tướng mạo cũng đường hoàng nam nhân lắm, không ngờ lại nhát gan như vậy! Có thi thể mới tốt đo, nếu không hắn biết khám nghiệm cái gì bây giờ?!
Xem ra bạn Trần Mặc rất biết cách thu đồ đệ nha, thật là người một nhà thì vào cùng một cửa!
Khi ba người đi tới cái rừng cây trong lời của Phạm sư gia thì đã thấy nơi đó đã đầy nha dịch canh gác, xem ra Chu huyện lệnh đang ở đây phá án.
Đợi khi họ tới gần, Chu huyện lệnh hiển nhiên nghe thấy, cuống quít quay đầu thì thấy Trần sư gia dẫn theo một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp đi tới, suy nghĩ một chút, người này chắc là "mĩ nhân pháp y" trong truyền thuyết rồi, không khỏi sốt ruột "suỵt" một tiếng với đám người Trần Mặc, ý bảo bọn họ đừng phát ra tiếng động.
Mọi người hiểu ý, tuy có thấy kì lạ nhưng cũng không mở miệng, đi tới bên cạnh của Chu huyện lệnh.
Trần Mặc kinh ngạc nhướng mi, người đang ngồi xổm bên cạnh thi thể không phải Liễu Thừa Phong thì còn ai vào đây nữa?
Liễu Thừa Phong bây giờ so với Liễu Thừa Phong trong trí nhớ của Trần Mặc hoàn toàn khác nhau.
Trong ấn tượng của nàng, Liễu Thừa Phong mãi mãi giống như một cơn gió, tao nhã như ngọc, hoàn toàn không phải người có khuôn mặt đông lạnh nghiêm túc, hai hàng lông mày nhíu chặt, không cười không nói như thế kia.
Bây giờ Liễu Thừa Phong hoàn toàn chìm vào trong thế giới của mình, thậm chí Trần Mặc đi vào cũng không biết, mọi tâm trí của hắn giờ phút này đều tập trung vào tử thi trước mắt.
Cẩn thận vén mái tóc đen của tử thi lên, quan sát một chút sau đó lại trả về chỗ cũ, sờ sờ quần áo của xác chết một chút, sau đó đứng dậy đi vòng hai vòng quanh cái xác, sau khi đứng dậy, hai hàng lông mày càng nhíu chặt, không nói lời nào.
Một lát sau, mặt của hắn rốt cục cũng giãn ra, bắt đầu khôi phục lại bộ dạng công tử như ngọc.
Thu Minh là người hiểu thói quen của Liễu Thừa Phong nhất, lập tức kéo ấm lô tới, Liễu Thừa Phong nhận lấy ấm lô, sau đó mỉm cười, nhìn chằm chằm vào thi thể tự tin mở miệng, "Người giết nàng ta phải là người rất thân quen, hơn nữa họ không phải là người trong trấn."
Mấy vị bộ khoái cực kì ngạc nhiên, bọn họ tìm nửa ngày mà không thấy chút dấu vết nào, sao Liễu công tử lại biết hung thủ là người quen của nạn nhân, hơn nữa còn không phải người trong trấn?
Thu Minh nhịn không được lén lút thúc cù chỏ vào tay Liễu Thừa Phong, bệnh cũ của công tử lại tái phát rồi, bộ người nghĩ ai cũng thông minh và hiểu hết những tư duy của ngài người sao?
Liễu Thừa Phong giật mình chỉ về phía tóc của tử thi, giải thích, "bộ tóc của người chết là do hung thủ cố tình dàn dựng, vì sao hung thủ lại làm như thế?"
Mọi người đều lắc đầu, đúng rồi, khi nhìn tới cái bộ tóc ấy thì phản ứng đầu tiên của mọi người là hoảng sợ, sau đó ẩn ẩn có thâm một cảm giác nào đó mà họ không thể diễn tả được.
"Rất đơn giản, bởi vì hung thủ sợ ánh mắt của người chết! Trước khi chết một khắc, hai mắt trợn lên chứng tỏ nạn nhân rất kinh ngạc, có thể khi hung thủ dùng dao đâm chết nạn nhân, nạn nhân không hề nghĩ người này sẽ đâm mình. Cái này giải thích cho việc người chết có quan hệ thân thiết với hung thủ. Hung thủ sợ phải nhìn thấy mắt của nạn nhân nên mới dùng tóc che lại."
Sau một hồi giải thích, mọi người không khỏi lắc đầu, ánh mắt nhìn Liễu Thừa Phong thán phục thêm vạn phần, nhưng kinh hỉ còn ở phía sau.
"Người chết đã bị lấy đi áo ngoài, chất liệu vải của áo lót không bình thường chút nào, nhưng cổ và tai hoàn toàn không có trang sức, có thể thấy hung thủ vì tiền mà giết người. Dung mạo của người chết có vẻ tốt, nhưng trên mặt lại có vài vết trầy chứng tỏ hung thủ không thích dung mạo của người chết hoặc hận nạn nhân thấu xương, rất có khả năng hung thủ cũng là nữ."
Liễu Thừa Phong mặc một thân trường bào lam nhạt, mi cong như viễn sơn, khóe môi câu lên, thân thể thon dài như ngọc, cho dù có chút gầy gò vì bệnh nhưng lại khiến người ta có cảm giác không thể xem thường.
Liễu Thừa Phong chỉ về phía vết bầm rất nhỏ trên vai người chết, "Vai phải có bị đè ép dẫn tới bầm, hình dạng giống như gúc thắt ở trên tay nải, nữ tử này chết vào tối qua, tối hôm qua sáng hôm nay còn có mưa nhỏ. Thử hỏi hai nữ tử mang theo tay nải chạy suốt đêm thì sao có thể là người trong trấn chứ?"
Ánh mắt của Trần Mặc nhìn Liễu Thừa Phong lộ ra kinh ngạc: Trước kia nàng nghĩ Liễu Thừa Phong phá án giỏi là do hắn có trí nhớ tốt giống nàng, nhưng không ngờ hắn lại có khả năng suy luận ghê gớm tới vậy!
Nàng nhớ hồi trước Hạ Hầu Giác từng nói qua Liễu Thừa Phong là thiên tài khó thấy.
Chẳng lẽ thứ hắn muốn nói là khả năng suy luận này sao?
Người này đúng là mưu trí vô song!
Phạm sư gia của Ô Lan trấn tự mình ra tiếp đón Trần Mặc và Hoắc Tử Kha, nhưng quan huyện lại không lộ diện, dựa theo lời của huyện lệnh thì vụ án giết người này phát sinh vào hôm qua, hôm nay bọn họ lập tức vung roi thúc ngựa vội vàng chạy tới, vì muốn nhìn thấy thi thể sớm một chút, càng sớm khám nghiệm tử thi thì càng tìm ra được nhiều manh mối.
"Chu huyện lệnh vừa ra ngoải xử lý vài vụ án, cho nên giờ này không có trong nha môn, ngài ấy lệnh cho ta chờ Trần cô nương." tuy Trần Mặc chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi nhưng huyện lệnh lại khen vị cô nương này không dứt miệng, thế nên mới mời nàng tới đây. Vì thế bây giờ Phạm sư gia không dám coi thường Trần Mặc.
"Vậy đi thôi." phong cách làm việc của Trần Mặc luôn sạch sẽ lưu loạt, không hề có ý muốn ngơi nghỉ, xoay người bước về hướng phủ nha.
"Dạ dạ dạ, Mời Trần cô nương." Phạm sư gia làm động tác mời, sau đó liền đi lên phía trước dẫn đường, vừa đi lòng vừa khen ngợi Trần Mặc: không hổ là người huyện lệnh khen không dứt miệng, chỉ nhìn cái thái độ nhiệt tình này thôi thì mấy pháp y trong phủ nha đã không sánh bằng rồi!
Hung án lần này phát sinh ở ngoại ô, trên đường đi Phạm sư gia đã tóm tắt toàn bộ tình tiết vụ án cho nàng.
Nói cũng khéo, đêm qua là ngày gia chủ của Hoàng gia ngoại thành nạp thiếp, quan hệ của Chu huyện lệnh và người nọ cũng không tệ nên có tới chúc mừng.
Sau khi uống rượu mừng xong, Chu huyện lệnh cùng Phạm sư gia và vài đồng nghiệp nữa trở về thành, đi được nửa đường, một nha dịch nói muốn đi vệ sinh nên đi về phía một lùm cây, mọi người đều chờ bên đường.
Ai ngờ người kia vừa vào một lát thì chạy ra ngoài, sắc mặt sợ hãi tới mức trắng bệt, mọi người hỏi nửa ngày mới biết thì ra hắn ta thấy một xác chết nữ trong lùm cây.
Nửa đem gặp xác chết nữ, cho dù là một đám nam nhân đi với nhau cũng nhịn không được run rẩy trong lòng! Nghe nha dịch kia miêu tả, mọi người đều hết hồn, phản ứng đầu tiên của họ là chạy nhanh khỏi nơi đó.
Cũng may Chu huyện lệnh dù cho tài năng thường thường nhưng cũng coi như là quan phụ mẫu, ông quyết định vào lùm cây xem xét.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, huyên lệnh cũng tự đi rồi, họ có thể đứng nhìn sao? Cho nên cũng run rẩy bước theo.
Lúc ấy ánh trang cũng coi như sáng, khiến mọi người chỉ liếc cái xác kia một cái là đã sợ run người rồi, Chu huyện lệnh miễn cưỡng duy trì uy nghi: "Mau, đi nhanh đi! Mai lại tới kiểm tra."
Sau đó mọi người vội vả rời đi.
"Trần cô nương đừng cười ta, tuy lạo Phạm ta là một đại nam nhân nhưng buổi tối mà đi nhìn xác chết thì thật ghê rợn. Cái xác kia lại mặc đồ trắng từ đầu tới chân, mặt cũng bị tóc che kín, xuyên qua mớ tóc kia còn có thể nhìn thấy mắt của xác chết trợn lên! Bụng còn có một con dao đâm vào, máu dính đầy áo trắng! Thật sự rất đáng sợ đó." (ông này miêu ta giống ma hơn là xác chết á, mọi người có thấy vậy không?)
Trần Mặc khinh thường nhìn mấy người trong nha môn của Ô Lan trấn, Phạm sư gia vừa kể lại cái đêm hãi hùng kia, vừa rùng mình vài cái, xem ra ông ta bị dọa không ít.
Trần Mặc cúi đầu "Ừ" một tiếng, không có chút ý kiến, Hoắc Tử Kha thì nhịn không được đánh giá một chút: nhìn tướng mạo cũng đường hoàng nam nhân lắm, không ngờ lại nhát gan như vậy! Có thi thể mới tốt đo, nếu không hắn biết khám nghiệm cái gì bây giờ?!
Xem ra bạn Trần Mặc rất biết cách thu đồ đệ nha, thật là người một nhà thì vào cùng một cửa!
Khi ba người đi tới cái rừng cây trong lời của Phạm sư gia thì đã thấy nơi đó đã đầy nha dịch canh gác, xem ra Chu huyện lệnh đang ở đây phá án.
Đợi khi họ tới gần, Chu huyện lệnh hiển nhiên nghe thấy, cuống quít quay đầu thì thấy Trần sư gia dẫn theo một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp đi tới, suy nghĩ một chút, người này chắc là "mĩ nhân pháp y" trong truyền thuyết rồi, không khỏi sốt ruột "suỵt" một tiếng với đám người Trần Mặc, ý bảo bọn họ đừng phát ra tiếng động.
Mọi người hiểu ý, tuy có thấy kì lạ nhưng cũng không mở miệng, đi tới bên cạnh của Chu huyện lệnh.
Trần Mặc kinh ngạc nhướng mi, người đang ngồi xổm bên cạnh thi thể không phải Liễu Thừa Phong thì còn ai vào đây nữa?
Liễu Thừa Phong bây giờ so với Liễu Thừa Phong trong trí nhớ của Trần Mặc hoàn toàn khác nhau.
Trong ấn tượng của nàng, Liễu Thừa Phong mãi mãi giống như một cơn gió, tao nhã như ngọc, hoàn toàn không phải người có khuôn mặt đông lạnh nghiêm túc, hai hàng lông mày nhíu chặt, không cười không nói như thế kia.
Bây giờ Liễu Thừa Phong hoàn toàn chìm vào trong thế giới của mình, thậm chí Trần Mặc đi vào cũng không biết, mọi tâm trí của hắn giờ phút này đều tập trung vào tử thi trước mắt.
Cẩn thận vén mái tóc đen của tử thi lên, quan sát một chút sau đó lại trả về chỗ cũ, sờ sờ quần áo của xác chết một chút, sau đó đứng dậy đi vòng hai vòng quanh cái xác, sau khi đứng dậy, hai hàng lông mày càng nhíu chặt, không nói lời nào.
Một lát sau, mặt của hắn rốt cục cũng giãn ra, bắt đầu khôi phục lại bộ dạng công tử như ngọc.
Thu Minh là người hiểu thói quen của Liễu Thừa Phong nhất, lập tức kéo ấm lô tới, Liễu Thừa Phong nhận lấy ấm lô, sau đó mỉm cười, nhìn chằm chằm vào thi thể tự tin mở miệng, "Người giết nàng ta phải là người rất thân quen, hơn nữa họ không phải là người trong trấn."
Mấy vị bộ khoái cực kì ngạc nhiên, bọn họ tìm nửa ngày mà không thấy chút dấu vết nào, sao Liễu công tử lại biết hung thủ là người quen của nạn nhân, hơn nữa còn không phải người trong trấn?
Thu Minh nhịn không được lén lút thúc cù chỏ vào tay Liễu Thừa Phong, bệnh cũ của công tử lại tái phát rồi, bộ người nghĩ ai cũng thông minh và hiểu hết những tư duy của ngài người sao?
Liễu Thừa Phong giật mình chỉ về phía tóc của tử thi, giải thích, "bộ tóc của người chết là do hung thủ cố tình dàn dựng, vì sao hung thủ lại làm như thế?"
Mọi người đều lắc đầu, đúng rồi, khi nhìn tới cái bộ tóc ấy thì phản ứng đầu tiên của mọi người là hoảng sợ, sau đó ẩn ẩn có thâm một cảm giác nào đó mà họ không thể diễn tả được.
"Rất đơn giản, bởi vì hung thủ sợ ánh mắt của người chết! Trước khi chết một khắc, hai mắt trợn lên chứng tỏ nạn nhân rất kinh ngạc, có thể khi hung thủ dùng dao đâm chết nạn nhân, nạn nhân không hề nghĩ người này sẽ đâm mình. Cái này giải thích cho việc người chết có quan hệ thân thiết với hung thủ. Hung thủ sợ phải nhìn thấy mắt của nạn nhân nên mới dùng tóc che lại."
Sau một hồi giải thích, mọi người không khỏi lắc đầu, ánh mắt nhìn Liễu Thừa Phong thán phục thêm vạn phần, nhưng kinh hỉ còn ở phía sau.
"Người chết đã bị lấy đi áo ngoài, chất liệu vải của áo lót không bình thường chút nào, nhưng cổ và tai hoàn toàn không có trang sức, có thể thấy hung thủ vì tiền mà giết người. Dung mạo của người chết có vẻ tốt, nhưng trên mặt lại có vài vết trầy chứng tỏ hung thủ không thích dung mạo của người chết hoặc hận nạn nhân thấu xương, rất có khả năng hung thủ cũng là nữ."
Liễu Thừa Phong mặc một thân trường bào lam nhạt, mi cong như viễn sơn, khóe môi câu lên, thân thể thon dài như ngọc, cho dù có chút gầy gò vì bệnh nhưng lại khiến người ta có cảm giác không thể xem thường.
Liễu Thừa Phong chỉ về phía vết bầm rất nhỏ trên vai người chết, "Vai phải có bị đè ép dẫn tới bầm, hình dạng giống như gúc thắt ở trên tay nải, nữ tử này chết vào tối qua, tối hôm qua sáng hôm nay còn có mưa nhỏ. Thử hỏi hai nữ tử mang theo tay nải chạy suốt đêm thì sao có thể là người trong trấn chứ?"
Ánh mắt của Trần Mặc nhìn Liễu Thừa Phong lộ ra kinh ngạc: Trước kia nàng nghĩ Liễu Thừa Phong phá án giỏi là do hắn có trí nhớ tốt giống nàng, nhưng không ngờ hắn lại có khả năng suy luận ghê gớm tới vậy!
Nàng nhớ hồi trước Hạ Hầu Giác từng nói qua Liễu Thừa Phong là thiên tài khó thấy.
Chẳng lẽ thứ hắn muốn nói là khả năng suy luận này sao?
Người này đúng là mưu trí vô song!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.