Nữ Pháp Y Sau Khi Xuyên Không Trở Thành Chuyên Gia Đội Nồi
Chương 17:
Sương Tuyết Tình
16/12/2024
Nếu ở lại trong phòng mà bị phát hiện thì chẳng khác nào tự bại lộ, kinh động đến kẻ khác. Nhưng nếu rời đi, e rằng bây giờ đã quá muộn.
Lý Tinh Lộ cau mày, ánh mắt vô thức lướt qua màn giường rồi dừng lại, chợt hạ xuống phíA Dựới gầm giường, đó là nơi ẩn nấp lý tưởng nhất.
Tuy nhiên không gian chật hẹp dưới gầm giường khiến nàng chần chừ. Một người thì thôi, nhưng còn Thẩm Chu Vân, hắn sẽ thế nào?
Nhưng người kia lại không do dự như nàng, trước khi nàng kịp phản ứng thì cả người đã bị kéo vào một vòng tay rắn chắc, lăn một vòng không tiếng động, hai người đã chen chúc dưới gầm giường chật chội.
Không gian dưới gầm giường chật hẹp hơn Lý Tinh Lộ tưởng tượng, nàng co rút trong lòng Thẩm Chu Vân, thân mình mềm mại tựa sát vào lồng ngực của hắn, thậm chí có thể nghe rõ mồn một nhịp tim trầm ổn vang lên.
Trong khoảnh khắc này, thay vì ngượng ngùng hay bối rối thì nàng lại thầm cảm thán trước sự phát triển kịch tính của tình huống. Theo ký ức của nàng, đây rõ ràng là đãi ngộ dành riêng cho nam nữ chính trong nguyên tác.
Trong lúc Lý Tinh Lộ còn đang miên man suy nghĩ, cửa phòng đột ngột bị đẩy ra. Tiếng bước chân nặng nề vang lên tiến thẳng vào gian trong, nàng lập tức nín thở, căng mình đến nỗi da mặt và cổ đều đỏ ửng.
May thay người tới chỉ đi một vòng trong phòng rồi nhanh chóng rời đi, không dừng lại quá lâu gần giường mà đi ra gian ngoài.
Lý Tinh Lộ còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì một giọng nữ bén nhọn vang lên:
“Đàm Tu, tại sao chàng dám lục tung đồ đạc của ta?”
Lục tung đồ đạc?
Hỏng rồi! Lý Tinh Lộ gấp gáp dùng khẩu hình ra dấu với Thẩm Chu Vân chữ “rương”. Bọn họ mải trốn lại quên không đặt chiếc rương về chỗ cũ. Tình cảnh này dù Lương Dự không phát hiện ra bọn họ thì cũng chắc chắn biết có người khác lẻn vào phòng mình.
Trong lúc nàng còn đang tự trách, tay phải được một bàn tay ấm áp nắm lấy. Toàn thân nàng lập tức cứng đờ, nhưng khi cảm nhận được Thẩm Chu Vân đang viết gì đó lên mu bàn tay mình, nàng như hóa đá tại chỗ.
Lý Tinh Lộ ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe đầy kinh ngạc nhìn bàn tay bị nắm giữ. Từng nét viết mang theo cảm giác ấm nóng truyền tới, nàng mơ hồ nhận ra dòng chữ: “Không phải lỗi của ngươi, là ta lúc nãy quá vội vàng.”
Đôi mắt hạnh của nàng trừng lớn, nàng không nhầm chứ? Đại phản diện trong nguyên tác, Thẩm Chu Vân lãnh khốc vô tình, tâm ngoan thủ lạt lại chủ động an ủi nàng?
Tiếng nam nhân trầm thấp đột ngột vang lên cắt đứt bầu không khí quái dị giữa hai người:
“Ta không lục lọi thì làm sao biết nàng tự dưng có được nhiều thứ tốt như vậy?”
Lời này khiến Lý Tinh Lộ sững sờ, trong phòng hóa ra còn có một người thứ tư, mà giọng nói này lại rất quen thuộc. Nàng nhớ lại lời của Lương Dự vừa rồi, lập tức đoán ra nam nhân kia chính là Đàm Tu, vị hôn phu của Lương Dự, cũng là con trai quản gia Đàm Quý.
Dù không biết vì lý do gì mà Đàm Tu không phủ nhận lời buộc tội của Lương Dự, nhưng hành động nhận lỗi này ít nhất đã giúp Lý Tinh Lộ và Thẩm Chu Vân thoát khỏi tình huống nguy cấp.
Thế nhưng nàng vẫn không dám buông lỏng, sợ rằng bất kỳ biến cố nào cũng có thể xảy ra.
Câu nói của Đàm Tu chẳng khác nào tia lửa bén vào pháo, khơi mào cuộc tranh cãi nảy lửa giữa đôi vợ chồng chưa cưới. Cả hai không ngừng cãi vã lời qua tiếng lại, mỗi câu lại càng to hơn câu trước, không ai nhường ai.
Lý Tinh Lộ cau mày, ánh mắt vô thức lướt qua màn giường rồi dừng lại, chợt hạ xuống phíA Dựới gầm giường, đó là nơi ẩn nấp lý tưởng nhất.
Tuy nhiên không gian chật hẹp dưới gầm giường khiến nàng chần chừ. Một người thì thôi, nhưng còn Thẩm Chu Vân, hắn sẽ thế nào?
Nhưng người kia lại không do dự như nàng, trước khi nàng kịp phản ứng thì cả người đã bị kéo vào một vòng tay rắn chắc, lăn một vòng không tiếng động, hai người đã chen chúc dưới gầm giường chật chội.
Không gian dưới gầm giường chật hẹp hơn Lý Tinh Lộ tưởng tượng, nàng co rút trong lòng Thẩm Chu Vân, thân mình mềm mại tựa sát vào lồng ngực của hắn, thậm chí có thể nghe rõ mồn một nhịp tim trầm ổn vang lên.
Trong khoảnh khắc này, thay vì ngượng ngùng hay bối rối thì nàng lại thầm cảm thán trước sự phát triển kịch tính của tình huống. Theo ký ức của nàng, đây rõ ràng là đãi ngộ dành riêng cho nam nữ chính trong nguyên tác.
Trong lúc Lý Tinh Lộ còn đang miên man suy nghĩ, cửa phòng đột ngột bị đẩy ra. Tiếng bước chân nặng nề vang lên tiến thẳng vào gian trong, nàng lập tức nín thở, căng mình đến nỗi da mặt và cổ đều đỏ ửng.
May thay người tới chỉ đi một vòng trong phòng rồi nhanh chóng rời đi, không dừng lại quá lâu gần giường mà đi ra gian ngoài.
Lý Tinh Lộ còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì một giọng nữ bén nhọn vang lên:
“Đàm Tu, tại sao chàng dám lục tung đồ đạc của ta?”
Lục tung đồ đạc?
Hỏng rồi! Lý Tinh Lộ gấp gáp dùng khẩu hình ra dấu với Thẩm Chu Vân chữ “rương”. Bọn họ mải trốn lại quên không đặt chiếc rương về chỗ cũ. Tình cảnh này dù Lương Dự không phát hiện ra bọn họ thì cũng chắc chắn biết có người khác lẻn vào phòng mình.
Trong lúc nàng còn đang tự trách, tay phải được một bàn tay ấm áp nắm lấy. Toàn thân nàng lập tức cứng đờ, nhưng khi cảm nhận được Thẩm Chu Vân đang viết gì đó lên mu bàn tay mình, nàng như hóa đá tại chỗ.
Lý Tinh Lộ ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe đầy kinh ngạc nhìn bàn tay bị nắm giữ. Từng nét viết mang theo cảm giác ấm nóng truyền tới, nàng mơ hồ nhận ra dòng chữ: “Không phải lỗi của ngươi, là ta lúc nãy quá vội vàng.”
Đôi mắt hạnh của nàng trừng lớn, nàng không nhầm chứ? Đại phản diện trong nguyên tác, Thẩm Chu Vân lãnh khốc vô tình, tâm ngoan thủ lạt lại chủ động an ủi nàng?
Tiếng nam nhân trầm thấp đột ngột vang lên cắt đứt bầu không khí quái dị giữa hai người:
“Ta không lục lọi thì làm sao biết nàng tự dưng có được nhiều thứ tốt như vậy?”
Lời này khiến Lý Tinh Lộ sững sờ, trong phòng hóa ra còn có một người thứ tư, mà giọng nói này lại rất quen thuộc. Nàng nhớ lại lời của Lương Dự vừa rồi, lập tức đoán ra nam nhân kia chính là Đàm Tu, vị hôn phu của Lương Dự, cũng là con trai quản gia Đàm Quý.
Dù không biết vì lý do gì mà Đàm Tu không phủ nhận lời buộc tội của Lương Dự, nhưng hành động nhận lỗi này ít nhất đã giúp Lý Tinh Lộ và Thẩm Chu Vân thoát khỏi tình huống nguy cấp.
Thế nhưng nàng vẫn không dám buông lỏng, sợ rằng bất kỳ biến cố nào cũng có thể xảy ra.
Câu nói của Đàm Tu chẳng khác nào tia lửa bén vào pháo, khơi mào cuộc tranh cãi nảy lửa giữa đôi vợ chồng chưa cưới. Cả hai không ngừng cãi vã lời qua tiếng lại, mỗi câu lại càng to hơn câu trước, không ai nhường ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.