Nữ Pháp Y Sau Khi Xuyên Không Trở Thành Chuyên Gia Đội Nồi
Chương 20:
Sương Tuyết Tình
16/12/2024
"Hiểu lầm? Có sao?"
Thẩm Chu Vân khẽ nhướng mày, trên mặt thoáng hiện vẻ nghi hoặc: "Ta nhớ hình như chỉ hỏi ngươi vài câu theo lẽ thường, còn lời đồn... ta chưa từng tin."
Ta tin ngươi... mới lạ!
Lý Tinh Lộ ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin. Người này sao có thể nói dối mà mặt không đổi sắc đến thế?
Nàng dám chắc mình đã nhìn thấy ý cười đầy giễu cợt trong đáy mắt Thẩm Chu Vân, nhưng lại không thể phản bác được hắn, chỉ có thể thầm nghiến răng oán thầm trong lòng.
"Chờ sau khi điều tra xong vụ án của Đàm Tú Lâm, bổn quan cũng sẽ trả lại ngươi sự trong sạch về lời đồn."
Thẩm Chu Vân xưa nay vốn không mấy để tâm đến những chuyện ngoài công vụ, lần này trêu chọc Lý Tinh Lộ chẳng qua chỉ là nhất thời nổi hứng. Nhưng khi thấy nàng trừng mắt, đôi mắt hạnh tròn xoe nhìn chằm chằm mình, hắn chợt cảm thấy hành động này thú vị hơn mình tưởng.
Nhưng dù vậy thì mọi việc đều phải có chừng mực, Thẩm Chu Vân hiểu rõ không nên đẩy nàng vào thế khó, bèn khéo léo cho nàng một lời hứa hẹn.
"Đợi sau khi vụ án kết thúc. "
Kiểu nói này trong ngôn ngữ hiện đại thường gọi là "vẽ bánh". Đối với lời hứa kiểu "vẽ bánh" của Thẩm Chu Vân, Lý Tinh Lộ trong lòng không hề tin tưởng, nhưng ngoài mặt lại phối hợp cố tình bày ra vẻ cảm kích.
Nàng đang định mở lời hỏi về bước tiếp theo trong kế hoạch điều tra của Thẩm Chu Vân, dù sao hắn là người chủ trì vụ án, còn nàng... chẳng qua là một tỳ nữ nhỏ bé, vô duyên vô cớ từ nghi phạm hàng đầu bị kéo vào làm người phụ việc của Đề Hình Tư.
Ai ngờ khi nàng vừa định mở miệng, bóng dáng một nữ nhân xuất hiện khiến lời sắp nói ra phải nuốt trở lại.
Lý Tinh Lộ nhận ra đó là Lương Dự đang bị hai Đề hình vệ áp giải, trái tim nàng khẽ chấn động, không nhịn được quay sang nhìn Thẩm Chu Vân, hy vọng từ hắn nhận được một lời giải thích.
"Y phục, trang sức... Hiện giờ tính khả nghi của Lương Dự cao hơn ngươi lúc đầu rất nhiều, ta cho rằng cần trực tiếp thẩm vấn nàng ta."
Thẩm Chu Vân nói với giọng điệu chính trực không thể chối cãi. Đến lúc này Lý Tinh Lộ mới nhớ lại những lời đồn về tính cách của hắn: cứng rắn, quyết đoán, hành động như sấm vang chớp giật.
Hóa ra ngay khi nàng giao nộp mấy món trang sức, Thẩm Chu Vân đã lặng lẽ sai người đi bắt Lương Dự.
Nhưng... có cần phải gấp gáp đến vậy không?
Lý Tinh Lộ bất giác nhớ lại cảnh vài canh giờ trước, tại miệng giếng cạn nơi phát hiện vụ án, Phan huyện lệnh cũng từng muốn áp giải nàng đi mà không hề hỏi han lý do.
Trong lòng nàng bỗng dấy lên một cảm giác phức tạp, nhưng trước khi kịp suy nghĩ sâu xa hơn, tiếng kêu oan thảm thiết của Lương Dự đã kéo nàng trở về thực tại.
"Nô tỳ không biết mình đã làm sai điều gì..."
Lý Tinh Lộ thò đầu ra từ sau lưng Thẩm Chu Vân, cẩn thận quan sát người đang quỳ dưới đất. Đó là một nữ nhân gầy gò nhưng xinh xắn, váy áo giản dị, trên đầu cài đầy trâm ngọc. Chỉ có làn da trắng đến nhợt nhạt là vẫn giống hệt như trong ký ức của nàng.
Rầm!
Vài món trang sức cùng những tờ lời khai của các tiểu nhị trong tiệm trang sức bị ném mạnh xuống đất trước mặt Lương Dự. Một chiếc trâm cài bị va đập mạnh đến gãy nát, mí mắt Lý Tinh Lộ không khỏi giật lên.
Nàng ngẩng đầu, định khuyên Thẩm Chu Vân nhẹ tay một chút, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của hắn thì lời nói lại nghẹn nơi cuống họng.
Thẩm Chu Vân khẽ nhướng mày, trên mặt thoáng hiện vẻ nghi hoặc: "Ta nhớ hình như chỉ hỏi ngươi vài câu theo lẽ thường, còn lời đồn... ta chưa từng tin."
Ta tin ngươi... mới lạ!
Lý Tinh Lộ ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin. Người này sao có thể nói dối mà mặt không đổi sắc đến thế?
Nàng dám chắc mình đã nhìn thấy ý cười đầy giễu cợt trong đáy mắt Thẩm Chu Vân, nhưng lại không thể phản bác được hắn, chỉ có thể thầm nghiến răng oán thầm trong lòng.
"Chờ sau khi điều tra xong vụ án của Đàm Tú Lâm, bổn quan cũng sẽ trả lại ngươi sự trong sạch về lời đồn."
Thẩm Chu Vân xưa nay vốn không mấy để tâm đến những chuyện ngoài công vụ, lần này trêu chọc Lý Tinh Lộ chẳng qua chỉ là nhất thời nổi hứng. Nhưng khi thấy nàng trừng mắt, đôi mắt hạnh tròn xoe nhìn chằm chằm mình, hắn chợt cảm thấy hành động này thú vị hơn mình tưởng.
Nhưng dù vậy thì mọi việc đều phải có chừng mực, Thẩm Chu Vân hiểu rõ không nên đẩy nàng vào thế khó, bèn khéo léo cho nàng một lời hứa hẹn.
"Đợi sau khi vụ án kết thúc. "
Kiểu nói này trong ngôn ngữ hiện đại thường gọi là "vẽ bánh". Đối với lời hứa kiểu "vẽ bánh" của Thẩm Chu Vân, Lý Tinh Lộ trong lòng không hề tin tưởng, nhưng ngoài mặt lại phối hợp cố tình bày ra vẻ cảm kích.
Nàng đang định mở lời hỏi về bước tiếp theo trong kế hoạch điều tra của Thẩm Chu Vân, dù sao hắn là người chủ trì vụ án, còn nàng... chẳng qua là một tỳ nữ nhỏ bé, vô duyên vô cớ từ nghi phạm hàng đầu bị kéo vào làm người phụ việc của Đề Hình Tư.
Ai ngờ khi nàng vừa định mở miệng, bóng dáng một nữ nhân xuất hiện khiến lời sắp nói ra phải nuốt trở lại.
Lý Tinh Lộ nhận ra đó là Lương Dự đang bị hai Đề hình vệ áp giải, trái tim nàng khẽ chấn động, không nhịn được quay sang nhìn Thẩm Chu Vân, hy vọng từ hắn nhận được một lời giải thích.
"Y phục, trang sức... Hiện giờ tính khả nghi của Lương Dự cao hơn ngươi lúc đầu rất nhiều, ta cho rằng cần trực tiếp thẩm vấn nàng ta."
Thẩm Chu Vân nói với giọng điệu chính trực không thể chối cãi. Đến lúc này Lý Tinh Lộ mới nhớ lại những lời đồn về tính cách của hắn: cứng rắn, quyết đoán, hành động như sấm vang chớp giật.
Hóa ra ngay khi nàng giao nộp mấy món trang sức, Thẩm Chu Vân đã lặng lẽ sai người đi bắt Lương Dự.
Nhưng... có cần phải gấp gáp đến vậy không?
Lý Tinh Lộ bất giác nhớ lại cảnh vài canh giờ trước, tại miệng giếng cạn nơi phát hiện vụ án, Phan huyện lệnh cũng từng muốn áp giải nàng đi mà không hề hỏi han lý do.
Trong lòng nàng bỗng dấy lên một cảm giác phức tạp, nhưng trước khi kịp suy nghĩ sâu xa hơn, tiếng kêu oan thảm thiết của Lương Dự đã kéo nàng trở về thực tại.
"Nô tỳ không biết mình đã làm sai điều gì..."
Lý Tinh Lộ thò đầu ra từ sau lưng Thẩm Chu Vân, cẩn thận quan sát người đang quỳ dưới đất. Đó là một nữ nhân gầy gò nhưng xinh xắn, váy áo giản dị, trên đầu cài đầy trâm ngọc. Chỉ có làn da trắng đến nhợt nhạt là vẫn giống hệt như trong ký ức của nàng.
Rầm!
Vài món trang sức cùng những tờ lời khai của các tiểu nhị trong tiệm trang sức bị ném mạnh xuống đất trước mặt Lương Dự. Một chiếc trâm cài bị va đập mạnh đến gãy nát, mí mắt Lý Tinh Lộ không khỏi giật lên.
Nàng ngẩng đầu, định khuyên Thẩm Chu Vân nhẹ tay một chút, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của hắn thì lời nói lại nghẹn nơi cuống họng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.