Nữ Pháp Y Sau Khi Xuyên Không Trở Thành Chuyên Gia Đội Nồi
Chương 24:
Sương Tuyết Tình
16/12/2024
Ánh mắt Lý Tinh Lộ chăm chú dõi theo Lương Dự, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng kia không giống giả tạo, nàng mới có chút tin tưởng, nhưng vẫn không dám hoàn toàn chắc chắn.
Dù vậy, để biết rõ thực hư nàng cần phải xác nhận lời của Lương Dự thông qua một người khác, chính là Đàm Tu.
Lý Tinh Lộ ngước mắt nhìn Thẩm Chu Vân, trong tình cảnh này, nàng chỉ có thể trông cậy vào thế lực và nhân thủ đông đảo của Thẩm đại nhân.
Thẩm Chu Vân dường như hiểu được ánh mắt của nàng ngay lập tức, hắn ra lệnh cho Đề hình vệ truy tìm tung tích của Đàm Tu. Thấy vậy, trong lòng Lý Tinh Lộ bất giác hiện lên một từ: Ăn ý.
Nhưng nàng và Thẩm Chu Vân chỉ mới quen biết một đêm, làm sao có thể nảy sinh sự ăn ý như vậy?
Có lẽ chỉ là vì hắn tinh tường trong việc quan sát biểu cảm người khác, Lý Tinh Lộ âm thầm tự giải thích. Trong lúc nàng lấy lại tinh thần, Đề hình vệ đã nhanh chóng trở về báo cáo.
Nàng đã dần làm quen với tốc độ làm việc hiệu quả của Đề Hình Tư, không còn kinh ngạc như lúc đầu.
Đề hình vệ báo rằng sau trận cãi vã kịch liệt với Lương Dự, Đàm Tu đã tức giận rời khỏi phủ, hiện đang ở trong một tửu quán gần Đàm phủ có tên là Thất Lý Hương, còn hỏi Thẩm Chu Vân có cần áp giải Đàm Tu về hay không.
Lý Tinh Lộ liếc nhìn Thẩm Chu Vân, chỉ thấy hắn lắc đầu: “Bản quan sẽ đích thân đến gặp.”
Dứt lời, hắn nghiêng người đối diện với đôi mắt trong sáng như quả hạnh của nàng. Hai ánh mắt giao nhau, chỉ một giây sau, ba chữ “Ngươi đi theo” nhẹ nhàng bật ra từ miệng hắn.
Cảm giác như vừa vươn tay đã nhận được ngân lượng này làm nàng thấy sảng khoái.
Ban đầu nàng chỉ tham gia điều tra vụ án để rửa sạch hiềm nghi, đồng thời tránh sự trách móc của Đàm lão gia và Đàm phu nhân. Nhưng càng cùng Thẩm Chu Vân bóc trần từng lớp vỏ bọc của sự thật, nàng càng thêm chấp niệm, muốn biết đến tận cùng chân tướng.
Với tư cách một pháp y, nàng muốn biết nạn nhân đã phải trải qua những gì, đó là trách nhiệm của nàng. Còn với tư cách một người thừa kế ký ức của chủ nhân thân xác này, nàng muốn biết tại sao Đàm Tú Lâm luôn chính trực và thiện lương lại gặp kết cục thảm khốc đến vậy, đó là sự ích kỷ trong lòng nàng.
“Tửu quán đó nô tỳ cũng biết, để nô tỳ dẫn đường cho đại nhân.”
Thẩm Chu Vân nhìn nụ cười sáng ngời của Lý Tinh Lộ vài giây, sau đó quay mặt đi, gật đầu.
Tửu quán Thất Lý Hương cách Đàm phủ không xa, chỉ cần từ cửa chính đi bộ một tuần trà là tới nơi.
Thế nhưng theo sự chỉ dẫn của Thẩm Chu Vân, Lý Tinh Lộ cùng hắn và một nhóm Đề hình vệ lại chọn xuất phát từ cửa sau. Việc này tuy tránh được tai mắt của kẻ khác nhưng lại kéo dài thêm quãng đường.
Lý Tinh Lộ không hề phiền lòng về đoạn đường dài hơn, bởi nàng muốn nhân cơ hội này bày tỏ sự lo lắng trong lòng: “Theo lời khai của Lương Dự, Trần công tử nhất định là một trong các hung thủ. Nhưng hắn khác với nô tỳ hoặc Lương Dự có thể dễ dàng bị khống chế, phía sau hắn là Trần gia, một gia tộc phú quý không thua gì Đàm gia. Mà lão gia… nô tỳ lo lắng lão gia sẽ nể mặt Trần gia mà chọn cách dĩ hòa vi quý.”
Điều nàng muốn nói chính là, nàng lo ngại Đàm lão gia luôn đặt lợi ích lên trên hết sẽ thỏa hiệp với Trần gia. Trong nguyên tác, ông ta từng vì muốn che giấu cái chết của Đàm Tú Lâm mà ngó lơ việc nguyên chủ bị hãm hại. Lý Tinh Lộ hiểu rõ một người như Đàm lão gia tuyệt đối không vì một nữ nhi đã khuất mà từ chối lợi ích to lớn.
Dù vậy, để biết rõ thực hư nàng cần phải xác nhận lời của Lương Dự thông qua một người khác, chính là Đàm Tu.
Lý Tinh Lộ ngước mắt nhìn Thẩm Chu Vân, trong tình cảnh này, nàng chỉ có thể trông cậy vào thế lực và nhân thủ đông đảo của Thẩm đại nhân.
Thẩm Chu Vân dường như hiểu được ánh mắt của nàng ngay lập tức, hắn ra lệnh cho Đề hình vệ truy tìm tung tích của Đàm Tu. Thấy vậy, trong lòng Lý Tinh Lộ bất giác hiện lên một từ: Ăn ý.
Nhưng nàng và Thẩm Chu Vân chỉ mới quen biết một đêm, làm sao có thể nảy sinh sự ăn ý như vậy?
Có lẽ chỉ là vì hắn tinh tường trong việc quan sát biểu cảm người khác, Lý Tinh Lộ âm thầm tự giải thích. Trong lúc nàng lấy lại tinh thần, Đề hình vệ đã nhanh chóng trở về báo cáo.
Nàng đã dần làm quen với tốc độ làm việc hiệu quả của Đề Hình Tư, không còn kinh ngạc như lúc đầu.
Đề hình vệ báo rằng sau trận cãi vã kịch liệt với Lương Dự, Đàm Tu đã tức giận rời khỏi phủ, hiện đang ở trong một tửu quán gần Đàm phủ có tên là Thất Lý Hương, còn hỏi Thẩm Chu Vân có cần áp giải Đàm Tu về hay không.
Lý Tinh Lộ liếc nhìn Thẩm Chu Vân, chỉ thấy hắn lắc đầu: “Bản quan sẽ đích thân đến gặp.”
Dứt lời, hắn nghiêng người đối diện với đôi mắt trong sáng như quả hạnh của nàng. Hai ánh mắt giao nhau, chỉ một giây sau, ba chữ “Ngươi đi theo” nhẹ nhàng bật ra từ miệng hắn.
Cảm giác như vừa vươn tay đã nhận được ngân lượng này làm nàng thấy sảng khoái.
Ban đầu nàng chỉ tham gia điều tra vụ án để rửa sạch hiềm nghi, đồng thời tránh sự trách móc của Đàm lão gia và Đàm phu nhân. Nhưng càng cùng Thẩm Chu Vân bóc trần từng lớp vỏ bọc của sự thật, nàng càng thêm chấp niệm, muốn biết đến tận cùng chân tướng.
Với tư cách một pháp y, nàng muốn biết nạn nhân đã phải trải qua những gì, đó là trách nhiệm của nàng. Còn với tư cách một người thừa kế ký ức của chủ nhân thân xác này, nàng muốn biết tại sao Đàm Tú Lâm luôn chính trực và thiện lương lại gặp kết cục thảm khốc đến vậy, đó là sự ích kỷ trong lòng nàng.
“Tửu quán đó nô tỳ cũng biết, để nô tỳ dẫn đường cho đại nhân.”
Thẩm Chu Vân nhìn nụ cười sáng ngời của Lý Tinh Lộ vài giây, sau đó quay mặt đi, gật đầu.
Tửu quán Thất Lý Hương cách Đàm phủ không xa, chỉ cần từ cửa chính đi bộ một tuần trà là tới nơi.
Thế nhưng theo sự chỉ dẫn của Thẩm Chu Vân, Lý Tinh Lộ cùng hắn và một nhóm Đề hình vệ lại chọn xuất phát từ cửa sau. Việc này tuy tránh được tai mắt của kẻ khác nhưng lại kéo dài thêm quãng đường.
Lý Tinh Lộ không hề phiền lòng về đoạn đường dài hơn, bởi nàng muốn nhân cơ hội này bày tỏ sự lo lắng trong lòng: “Theo lời khai của Lương Dự, Trần công tử nhất định là một trong các hung thủ. Nhưng hắn khác với nô tỳ hoặc Lương Dự có thể dễ dàng bị khống chế, phía sau hắn là Trần gia, một gia tộc phú quý không thua gì Đàm gia. Mà lão gia… nô tỳ lo lắng lão gia sẽ nể mặt Trần gia mà chọn cách dĩ hòa vi quý.”
Điều nàng muốn nói chính là, nàng lo ngại Đàm lão gia luôn đặt lợi ích lên trên hết sẽ thỏa hiệp với Trần gia. Trong nguyên tác, ông ta từng vì muốn che giấu cái chết của Đàm Tú Lâm mà ngó lơ việc nguyên chủ bị hãm hại. Lý Tinh Lộ hiểu rõ một người như Đàm lão gia tuyệt đối không vì một nữ nhi đã khuất mà từ chối lợi ích to lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.