Nữ Pháp Y Sau Khi Xuyên Không Trở Thành Chuyên Gia Đội Nồi
Chương 40:
Sương Tuyết Tình
16/12/2024
Khi nàng còn đang mải suy nghĩ vẩn vơ, phía trước bỗng xuất hiện một tia sáng yếu ớt. Nàng cảm nhận được Thẩm Chu Vân tăng tốc liền vội vàng bước nhanh hơn, cùng hắn hướng về phía ánh sáng.
Trước mặt hai người hiện ra một bức tường, Lý Tinh Lộ nhận ra họ đã đi đến cuối mật đạo. Bản năng thúc giục nàng đưa mắt quan sát xung quanh, bốn phía được bao bọc bởi những bức tường đá ghép từ những viên gạch lồi lõm, chỉ có một khe hở nhỏ nơi góc tường. Nàng ghé mắt vào quan sát nhưng chỉ thấy một khoảng tối mịt.
Mùi ẩm mốc hòa quyện cùng mùi hôi thối nồng nặc trong không khí xộc thẳng vào mũi nàng, mùi này làm nàng cảm thấy không khác gì mùi xác thối khi nghiệm thi.
Ngước mắt nhìn lên, "vòm tròn" của bầu trời đêm hiện rõ trong tầm mắt của Lý Tinh Lộ. Ánh trăng loang lổ rọi xuống khiến nàng nhận ra đây chính là nguồn sáng ban nãy, trong lòng nàng bỗng nảy ra một suy đoán: “Chỗ này... có vẻ như là đáy một cái giếng khô.”
Nhắm mắt, Lý Tinh Lộ hồi tưởng lại lộ trình của mật đạo vừa đi qua. Từ phía tây của Thúy Viên, nàng và Thẩm Chu Vân tiến về phía đông, chỗ ngoặt nơi giao với đình thủy tạ phân cách tiền viện và hậu viện của Đàm phủ. Từ đó bọn họ đã bước vào hậu viện, theo tính toán về khoảng cách, con đường này hẳn phải xuyên qua phòng thêu và dược phòng, cuối cùng dẫn tới...
Giếng khô!
Lý Tinh Lộ lập tức xoay người kể lại suy đoán của mình cho Thẩm Chu Vân. Sau khi nghe nàng phân tích, hắn không bày tỏ ý kiến, chỉ đưa tay chỉ về phía cầu thang đá bên trái.
Không hiểu ý hắn, nàng đành bước tới gần quan sát kỹ hơn. Trên bậc thang thứ ba bắt đầu xuất hiện những dấu chân không quá sâu, cũng không quá nông.
“Vậy nên Trần công tử đã leo theo cầu thang này và rời khỏi đây qua miệng giếng.” Lý Tinh Lộ nói, ánh mắt đầy nghiêm nghị. Nhìn quanh bốn phía kín bưng, nàng biết đây là khả năng duy nhất, bằng không vì sao nàng không thấy bóng dáng người thứ ba ở đáy giếng này?
Nói xong, ánh mắt nàng tập trung vào bậc thang đá. Tay phải đặt lên một bậc, cảm giác thô ráp từ bề mặt đá truyền tới lòng bàn tay để lại một chút đau rát, nhưng nàng không hề bận tâm. Đang định bước chân lên thang thì một cánh tay bỗng chắn ngang trước mặt.
Nàng ngẩng đầu, nhìn Thẩm Chu Vân bằng ánh mắt đầy thắc mắc, hắn trầm giọng nói: “Ta dùng khinh công đưa ngươi lên.”
Lại nữa sao?
Trong đầu Lý Tinh Lộ lập tức hiện lên cảm giác cuộn trào khó chịu từ những lần trước. Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến dạ dày nàng bắt đầu quặn thắt, cơn buồn nôn như trực chờ sẵn. Nàng không muốn nếm trải lần thứ ba chút nào.
Ánh mắt phản đối của nàng quá rõ ràng, Thẩm Chu Vân lập tức nhận ra. Nhớ lại những hành động trước đó của mình, hắn có chút áy náy, bèn vội vàng bổ sung: “Không phải kiểu vác trên vai như trước.”
Lý Tinh Lộ ngạc nhiên, nhướn mày hỏi: “Vậy còn cách nào khác?”
Trước mặt hai người hiện ra một bức tường, Lý Tinh Lộ nhận ra họ đã đi đến cuối mật đạo. Bản năng thúc giục nàng đưa mắt quan sát xung quanh, bốn phía được bao bọc bởi những bức tường đá ghép từ những viên gạch lồi lõm, chỉ có một khe hở nhỏ nơi góc tường. Nàng ghé mắt vào quan sát nhưng chỉ thấy một khoảng tối mịt.
Mùi ẩm mốc hòa quyện cùng mùi hôi thối nồng nặc trong không khí xộc thẳng vào mũi nàng, mùi này làm nàng cảm thấy không khác gì mùi xác thối khi nghiệm thi.
Ngước mắt nhìn lên, "vòm tròn" của bầu trời đêm hiện rõ trong tầm mắt của Lý Tinh Lộ. Ánh trăng loang lổ rọi xuống khiến nàng nhận ra đây chính là nguồn sáng ban nãy, trong lòng nàng bỗng nảy ra một suy đoán: “Chỗ này... có vẻ như là đáy một cái giếng khô.”
Nhắm mắt, Lý Tinh Lộ hồi tưởng lại lộ trình của mật đạo vừa đi qua. Từ phía tây của Thúy Viên, nàng và Thẩm Chu Vân tiến về phía đông, chỗ ngoặt nơi giao với đình thủy tạ phân cách tiền viện và hậu viện của Đàm phủ. Từ đó bọn họ đã bước vào hậu viện, theo tính toán về khoảng cách, con đường này hẳn phải xuyên qua phòng thêu và dược phòng, cuối cùng dẫn tới...
Giếng khô!
Lý Tinh Lộ lập tức xoay người kể lại suy đoán của mình cho Thẩm Chu Vân. Sau khi nghe nàng phân tích, hắn không bày tỏ ý kiến, chỉ đưa tay chỉ về phía cầu thang đá bên trái.
Không hiểu ý hắn, nàng đành bước tới gần quan sát kỹ hơn. Trên bậc thang thứ ba bắt đầu xuất hiện những dấu chân không quá sâu, cũng không quá nông.
“Vậy nên Trần công tử đã leo theo cầu thang này và rời khỏi đây qua miệng giếng.” Lý Tinh Lộ nói, ánh mắt đầy nghiêm nghị. Nhìn quanh bốn phía kín bưng, nàng biết đây là khả năng duy nhất, bằng không vì sao nàng không thấy bóng dáng người thứ ba ở đáy giếng này?
Nói xong, ánh mắt nàng tập trung vào bậc thang đá. Tay phải đặt lên một bậc, cảm giác thô ráp từ bề mặt đá truyền tới lòng bàn tay để lại một chút đau rát, nhưng nàng không hề bận tâm. Đang định bước chân lên thang thì một cánh tay bỗng chắn ngang trước mặt.
Nàng ngẩng đầu, nhìn Thẩm Chu Vân bằng ánh mắt đầy thắc mắc, hắn trầm giọng nói: “Ta dùng khinh công đưa ngươi lên.”
Lại nữa sao?
Trong đầu Lý Tinh Lộ lập tức hiện lên cảm giác cuộn trào khó chịu từ những lần trước. Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến dạ dày nàng bắt đầu quặn thắt, cơn buồn nôn như trực chờ sẵn. Nàng không muốn nếm trải lần thứ ba chút nào.
Ánh mắt phản đối của nàng quá rõ ràng, Thẩm Chu Vân lập tức nhận ra. Nhớ lại những hành động trước đó của mình, hắn có chút áy náy, bèn vội vàng bổ sung: “Không phải kiểu vác trên vai như trước.”
Lý Tinh Lộ ngạc nhiên, nhướn mày hỏi: “Vậy còn cách nào khác?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.