Nữ Pháp Y Sau Khi Xuyên Không Trở Thành Chuyên Gia Đội Nồi
Chương 41:
Sương Tuyết Tình
16/12/2024
Ánh mắt Thẩm Chu Vân thoáng dừng lại trên vòng eo mảnh mai của nàng. Hắn ngập ngừng một lát nhưng rồi cũng nói ra suy nghĩ: “Ta dùng tay trái ôm lấy lưng ngươi, tay phải nâng chân ngươi. Ngươi vòng tay qua cổ ta, nhắm mắt lại, ta sẽ đưa ngươi lên tới miệng giếng.”
Ôm lấy, nâng lên, vòng qua…
Lý Tinh Lộ mường tượng lại lời hắn vừa nói, trong đầu không khỏi hình dung ra tư thế ấy. Đột nhiên nàng nhận ra, đây chẳng phải là... bế kiểu công chúa hay sao?
Nàng nghẹn lời, một tư thế đơn giản như vậy, vậy mà Thẩm Chu Vân lại mô tả phức tạp đến mức hoa mỹ làm nàng chẳng biết nói gì.
Mặc dù trong lòng âm thầm cười nhạo sự gượng gạo của hắn, nhưng bản thân Lý Tinh Lộ cũng không khỏi cảm thấy bối rối.
Từ nhỏ nàng chỉ chú tâm học hành, lớn lên lại bận rộn với công việc. Thời gian rảnh rỗi ít ỏi, nàng dành cho việc đọc tiểu thuyết, còn chuyện yêu đương thì xa vời như trên trời. Mối quan hệ với người khác giới cũng chỉ dừng ở mức bạn học hay đồng nghiệp.
Người chưa từng có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào với nam nhân như nàng, nghe thấy đề nghị "bế kiểu công chúa" của Thẩm Chu Vân, phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là muốn từ chối.
“Thứ nhất, tình hình bên ngoài chưa rõ ràng, thời gian cấp bách, chúng ta nên tiết kiệm thời gian leo trèo không cần thiết. Thứ hai, dù thân thể ngươi không yếu ớt, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng khó leo lên miệng giếng. Cuối cùng, những bậc thang đá này quá thô ráp, tay ngươi chắc chắn sẽ bị tổn thương nếu bám vào từng bậc. Mà đối với người phải tiến hành khám nghiệm tử thi, điều quan trọng nhất là phải bảo vệ tốt đôi tay này.”
Thẩm Chu Vân thấy nàng có ý định từ chối, nhưng lần này hắn không dùng thái độ cứng rắn như trước mà kiên nhẫn đưa ra từng lý lẽ thuyết phục.
Lý Tinh Lộ nghe những lời Thẩm Chu Vân vừa nói mà sững người. Nàng vốn quen dùng lý lẽ thuyết phục kẻ khác, mà lời hắn nói xét về đạo lý quả thực không có gì để phản bác. Nàng nhìn chằm chằm vào vết đỏ do ma sát để lại trên lòng bàn tay mình trong chốc lát, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Nhưng khi Thẩm Chu Vân bất ngờ bế nàng lên trong tư thế bế công chúa, Lý Tinh Lộ mím chặt đôi môi, cố nén không đưa tay ôm lấy cổ hắn. Đến khi thấy Thẩm Chu Vân quay lại nhìn vì nàng không chịu phối hợp, Lý Tinh Lộ đành nhắm mắt, hít sâu một hơi, bất chợt vòng tay ôm chặt lấy cổ hắn.
Cứ xem hắn như một thi thể là được, nàng tự trấn an bản thân. Đối diện với thi thể nam nhân, nàng sẽ không có cảm xúc gì đặc biệt.
Lý Tinh Lộ không ngừng tự thôi miên mình trong lòng. Thế nhưng Thẩm Chu Vân hoàn toàn không hay biết rằng trong mắt nàng, hắn đã từ một con người sống động trở thành một thi thể không hồn. Hắn làm đúng như lời đã hứa, trong nháy mắt đã đưa nàng lên khỏi miệng giếng.
Nhưng vận may bấy lâu của họ dường như cũng cạn kiệt vào chính lúc này.
Ôm lấy, nâng lên, vòng qua…
Lý Tinh Lộ mường tượng lại lời hắn vừa nói, trong đầu không khỏi hình dung ra tư thế ấy. Đột nhiên nàng nhận ra, đây chẳng phải là... bế kiểu công chúa hay sao?
Nàng nghẹn lời, một tư thế đơn giản như vậy, vậy mà Thẩm Chu Vân lại mô tả phức tạp đến mức hoa mỹ làm nàng chẳng biết nói gì.
Mặc dù trong lòng âm thầm cười nhạo sự gượng gạo của hắn, nhưng bản thân Lý Tinh Lộ cũng không khỏi cảm thấy bối rối.
Từ nhỏ nàng chỉ chú tâm học hành, lớn lên lại bận rộn với công việc. Thời gian rảnh rỗi ít ỏi, nàng dành cho việc đọc tiểu thuyết, còn chuyện yêu đương thì xa vời như trên trời. Mối quan hệ với người khác giới cũng chỉ dừng ở mức bạn học hay đồng nghiệp.
Người chưa từng có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào với nam nhân như nàng, nghe thấy đề nghị "bế kiểu công chúa" của Thẩm Chu Vân, phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là muốn từ chối.
“Thứ nhất, tình hình bên ngoài chưa rõ ràng, thời gian cấp bách, chúng ta nên tiết kiệm thời gian leo trèo không cần thiết. Thứ hai, dù thân thể ngươi không yếu ớt, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng khó leo lên miệng giếng. Cuối cùng, những bậc thang đá này quá thô ráp, tay ngươi chắc chắn sẽ bị tổn thương nếu bám vào từng bậc. Mà đối với người phải tiến hành khám nghiệm tử thi, điều quan trọng nhất là phải bảo vệ tốt đôi tay này.”
Thẩm Chu Vân thấy nàng có ý định từ chối, nhưng lần này hắn không dùng thái độ cứng rắn như trước mà kiên nhẫn đưa ra từng lý lẽ thuyết phục.
Lý Tinh Lộ nghe những lời Thẩm Chu Vân vừa nói mà sững người. Nàng vốn quen dùng lý lẽ thuyết phục kẻ khác, mà lời hắn nói xét về đạo lý quả thực không có gì để phản bác. Nàng nhìn chằm chằm vào vết đỏ do ma sát để lại trên lòng bàn tay mình trong chốc lát, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Nhưng khi Thẩm Chu Vân bất ngờ bế nàng lên trong tư thế bế công chúa, Lý Tinh Lộ mím chặt đôi môi, cố nén không đưa tay ôm lấy cổ hắn. Đến khi thấy Thẩm Chu Vân quay lại nhìn vì nàng không chịu phối hợp, Lý Tinh Lộ đành nhắm mắt, hít sâu một hơi, bất chợt vòng tay ôm chặt lấy cổ hắn.
Cứ xem hắn như một thi thể là được, nàng tự trấn an bản thân. Đối diện với thi thể nam nhân, nàng sẽ không có cảm xúc gì đặc biệt.
Lý Tinh Lộ không ngừng tự thôi miên mình trong lòng. Thế nhưng Thẩm Chu Vân hoàn toàn không hay biết rằng trong mắt nàng, hắn đã từ một con người sống động trở thành một thi thể không hồn. Hắn làm đúng như lời đã hứa, trong nháy mắt đã đưa nàng lên khỏi miệng giếng.
Nhưng vận may bấy lâu của họ dường như cũng cạn kiệt vào chính lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.