Nữ Pháp Y Sau Khi Xuyên Không Trở Thành Chuyên Gia Đội Nồi
Chương 44:
Sương Tuyết Tình
16/12/2024
Tuy nhiên, Lý Tinh Lộ rất nhanh đã nghĩ ra đối sách.
“Nếu tam tiểu thư không muốn trả lời câu hỏi của ta và Thẩm đại nhân, chẳng lẽ muốn lão gia tự mình đến hỏi sao?” Nàng cất giọng, ánh mắt như xoáy sâu vào tâm can đối phương, “Lão gia xưa nay vốn coi trọng danh tiếng hơn mọi thứ. Nếu ông ấy biết chuyện ngươi và Trần công tử tư thông, có lẽ sẽ không làm khó hắn, nhưng còn ngươi thì sao?”
Lý Tinh Lộ cố gắng mô phỏng thần thái và giọng điệu của Thẩm Chu Vân, nhưng chất giọng tự nhiên trong trẻo, dịu dàng của nàng khiến những lời uy hiếp thốt ra lại chẳng hề có chút áp lực nào. “Tư thông với hôn phu của trưởng tỷ, đây chính là tội danh tày trời. Ngươi nghĩ lão gia sẽ tha cho ngươi ư?”
Nàng liên tục nhấn mạnh hậu quả khi chuyện này đến tai Đàm lão gia. Hậu quả đó cả nàng và Đàm Vũ Diệu đều hiểu rõ, Đàm lão gia trước nay vốn không mấy yêu thương tam tiểu thư này, lại càng không thể so sánh với danh tiếng và lợi ích mà ông ta trân quý. Vì bảo vệ thanh danh của Đàm gia, lão gia nhất định sẽ không ngại hy sinh thêm một người con gái nữa.
Đàm Vũ Diệu rất hiểu rõ tính tình phụ thân mình, dưới ánh mắt chăm chú của Lý Tinh Lộ, nàng ta cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng: “Trần công tử đến hỏi ta về chuyện Phi Vân Thảo. Lúc đó ta không biết hắn định làm hại người khác nên mới nói thật, nhưng ta không ngờ hắn lại dùng điều đó để hại chết tỷ tỷ… Ta… ta chưa bao giờ muốn hại tỷ ấy.”
“Hắn là vị hôn phu của tỷ tỷ, ta từ trước đến nay vẫn luôn xem hắn như huynh trưởng. Ai ngờ hôm đó, hắn lại…”
Về chuyện đoạn tay, Đàm Vũ Diệu quả quyết rằng mình không hề hay biết. Còn về việc tư thông, nàng ta cũng khăng khăng rằng đó là do Trần Duệ cưỡng ép.
Lý Tinh Lộ nhíu chặt mày, lòng nửa tin nửa ngờ. Nàng quay sang nhìn Thẩm Chu Vân bên cạnh, trong mắt hắn đầy vẻ hoài nghi.
Chỉ dựa vào lời nói thì không đủ, nếu chỉ cần một lời biện bạch là có thể xóa tan mọi nghi ngờ thì trên đời này e rằng chẳng biết sẽ có bao nhiêu vụ án bị bỏ ngỏ.
Chính bản thân nàng vào đêm khuya hôm qua bị vu cáo là hung thủ giết Đàm Tú Lâm, những lời biện minh của nàng cũng không được ai tin. Chỉ khi có chứng cứ xác thực mới giúp nàng thoát khỏi hiềm nghi.
Nghĩ đến chứng cứ, mày nàng càng nhíu chặt hơn. Đột nhiên nàng nhận ra tại sao Đàm Vũ Diệu không giống như Lương Dự chủ động nhận tội.
Bởi vì cây kim dính Phi Vân Thảo là do Lương Dự sắp đặt, Nam Hạnh Nhân là thứ Trần Duệ tự tay đưa đến trước mặt Đàm Tú Lâm. Những tội danh đó đều có chứng cứ rõ ràng, c`hỉ riêng Đàm Vũ Diệu là hoàn toàn không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh nàng ta tham gia vào kế hoạch sát hại Đàm Tú Lâm.
Lý Tinh Lộ ngẩng đầu nhìn về phía Đàm Vũ Diệu. Chỉ thấy nàng ta khẽ cau đôi mày lá liễu, trong đôi mắt long lanh như thu thủy tràn đầy hối hận và đau khổ. Tuy không rơi lấy một giọt nước mắt, nhưng ai nhìn vào cũng có thể cảm nhận được nỗi buồn thương của nàng ta.
“Nếu tam tiểu thư không muốn trả lời câu hỏi của ta và Thẩm đại nhân, chẳng lẽ muốn lão gia tự mình đến hỏi sao?” Nàng cất giọng, ánh mắt như xoáy sâu vào tâm can đối phương, “Lão gia xưa nay vốn coi trọng danh tiếng hơn mọi thứ. Nếu ông ấy biết chuyện ngươi và Trần công tử tư thông, có lẽ sẽ không làm khó hắn, nhưng còn ngươi thì sao?”
Lý Tinh Lộ cố gắng mô phỏng thần thái và giọng điệu của Thẩm Chu Vân, nhưng chất giọng tự nhiên trong trẻo, dịu dàng của nàng khiến những lời uy hiếp thốt ra lại chẳng hề có chút áp lực nào. “Tư thông với hôn phu của trưởng tỷ, đây chính là tội danh tày trời. Ngươi nghĩ lão gia sẽ tha cho ngươi ư?”
Nàng liên tục nhấn mạnh hậu quả khi chuyện này đến tai Đàm lão gia. Hậu quả đó cả nàng và Đàm Vũ Diệu đều hiểu rõ, Đàm lão gia trước nay vốn không mấy yêu thương tam tiểu thư này, lại càng không thể so sánh với danh tiếng và lợi ích mà ông ta trân quý. Vì bảo vệ thanh danh của Đàm gia, lão gia nhất định sẽ không ngại hy sinh thêm một người con gái nữa.
Đàm Vũ Diệu rất hiểu rõ tính tình phụ thân mình, dưới ánh mắt chăm chú của Lý Tinh Lộ, nàng ta cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng: “Trần công tử đến hỏi ta về chuyện Phi Vân Thảo. Lúc đó ta không biết hắn định làm hại người khác nên mới nói thật, nhưng ta không ngờ hắn lại dùng điều đó để hại chết tỷ tỷ… Ta… ta chưa bao giờ muốn hại tỷ ấy.”
“Hắn là vị hôn phu của tỷ tỷ, ta từ trước đến nay vẫn luôn xem hắn như huynh trưởng. Ai ngờ hôm đó, hắn lại…”
Về chuyện đoạn tay, Đàm Vũ Diệu quả quyết rằng mình không hề hay biết. Còn về việc tư thông, nàng ta cũng khăng khăng rằng đó là do Trần Duệ cưỡng ép.
Lý Tinh Lộ nhíu chặt mày, lòng nửa tin nửa ngờ. Nàng quay sang nhìn Thẩm Chu Vân bên cạnh, trong mắt hắn đầy vẻ hoài nghi.
Chỉ dựa vào lời nói thì không đủ, nếu chỉ cần một lời biện bạch là có thể xóa tan mọi nghi ngờ thì trên đời này e rằng chẳng biết sẽ có bao nhiêu vụ án bị bỏ ngỏ.
Chính bản thân nàng vào đêm khuya hôm qua bị vu cáo là hung thủ giết Đàm Tú Lâm, những lời biện minh của nàng cũng không được ai tin. Chỉ khi có chứng cứ xác thực mới giúp nàng thoát khỏi hiềm nghi.
Nghĩ đến chứng cứ, mày nàng càng nhíu chặt hơn. Đột nhiên nàng nhận ra tại sao Đàm Vũ Diệu không giống như Lương Dự chủ động nhận tội.
Bởi vì cây kim dính Phi Vân Thảo là do Lương Dự sắp đặt, Nam Hạnh Nhân là thứ Trần Duệ tự tay đưa đến trước mặt Đàm Tú Lâm. Những tội danh đó đều có chứng cứ rõ ràng, c`hỉ riêng Đàm Vũ Diệu là hoàn toàn không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh nàng ta tham gia vào kế hoạch sát hại Đàm Tú Lâm.
Lý Tinh Lộ ngẩng đầu nhìn về phía Đàm Vũ Diệu. Chỉ thấy nàng ta khẽ cau đôi mày lá liễu, trong đôi mắt long lanh như thu thủy tràn đầy hối hận và đau khổ. Tuy không rơi lấy một giọt nước mắt, nhưng ai nhìn vào cũng có thể cảm nhận được nỗi buồn thương của nàng ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.