Nữ Phụ Ác Độc Cũng Có Phản Diện Yêu (H)
Chương 25: Bắt Nạt Tôi Trước
Xảo Hùng
14/06/2024
Đánh ai đó xong rồi bỏ chạy thật là thú vị.
Phương Lê Nhân vội vã chạy vào trong nhà, đứng bên giường mặc áo choàng tắm vào. Động tác cực kỳ nhanh và dữ dội, như thể có một con quái vật đang đuổi theo cô từ phía sau. Sân sau vang lên tiếng bước chân nặng nề, Lục Phù từ hướng ngược sáng đi vào, vẻ mặt ẩn trong bóng tối.
Phương Lê Nhân giống như chuột thấy mèo, sợ hãi chạy ra khỏi phòng, thắt lưng chỉ mới buộc nửa chừng nhưng cô cũng không quan tâm lắm. Lục Phù bước mấy bước đuổi theo cô, chặn cô vào góc tường, dùng một tay chống vào tường.
Giọng điệu của anh rất hung dữ: “Có bản lĩnh đánh người thì sao phải bỏ chạy?” Phương Lê Nhân sợ hãi rụt vai, yếu ớt phản kháng: “Là anh bắt nạt tôi trước!”
Bắt nạt? Ánh mắt Lục Phù có chút rũ xuống. Trong lúc chạy, áo choàng tắm của cô đã hoàn toàn bị bung ra, đường viền cổ áo mở rộng, phần lớn bầu ngực lộ ra ngoài, có một bên mơ hồ có thể nhìn thấy quầng vú màu hồng nhạt.
Ánh mắt di chuyển lên trên, cô đang thở hổn hển dưới tác động kép của căng thẳng và vận động mạnh, gò má trắng nõn ửng đỏ, đôi mắt đen láy ngấn nước, trông tươi tắn hấp dẫn như một quả đào mọng nước.
Cô làm ra dáng vẻ như vậy, làm lóa mắt trước mặt anh, còn dám trách anh bắt nạt cô sao? Khi con thỏ bị ghim xuống đất và bị sói cắn xé, tại sao nó không trách là do thịt của mình quá ngon?
Hai mắt anh nhíu lại, đang định mở miệng thì phía sau có người đi ngang qua, anh vội vàng nghiêng người, che chắn Phương Lê Nhân càng kỹ hơn. Không ngờ cô lại lợi dụng giây phút lơ là này của anh, chui ra từ dưới cánh tay anh, che ngực đuổi kịp nam sinh trẻ tuổi kia: “Em trai ơi, đằng kia là nơi nào vậy?”
Nam sinh trả lời rằng phía trước có một trung tâm hoạt động với nhiều dự án giải trí. Phương Lê Nhân chỉ mới "À" một tiếng, thình lình bị một lực kéo trở lại, eo cô bị siết chặt, Lục Phù đen mặt chỉnh lại quần áo và thắt lưng cho cô.
Phương Lê Nhân ngoan ngoãn giơ tay lên phối hợp, vẻ mặt hồn nhiên nói lảng sang chuyện khác: “Nghe nói bên kia có gì đó hay ho, chúng ta đi xem thử đi?” Lục Phù nhìn ra sự né tránh và trì hoãn của cô, cười lạnh một tiếng, thoát được nhất thời chứ thoát được cả đời sao?
“Được.” Anh rất có kiên nhẫn. “Đi tắm trước đi.” Cô quay người đi về phía căn phòng. Lục Phù đã sớm quen với hành vi vô nghĩa của cô, bình tĩnh đi theo đằng sau.
Khi anh bước ra khỏi phòng tắm, lại không thấy cô đâu, trong lòng Lục Phù lặng lẽ ghim việc này lại, xỏ dép lê đi ra ngoài.
Trung tâm hoạt động của hội quán suối nước nóng này rất rộng lớn, có cả sân bắn chuyên nghiệp. Phương Lê Nhân đang ở đó, được bao quanh bởi một nhóm nam sinh đại học, tất cả đều cao hơn 1 mét 80, chàng trai đứng gần cô nhất hóa ra lại là người mà cô đã nhìn chằm chằm trước đó.
Cô đứng ở giữa đám trai trẻ mỉm cười như một nàng công chúa cổ đại lố bịch và dâm đãng. Lục Phù nheo mắt lại, trong lòng âm thầm ghim thêm chuyện này lại, đè nén sự bất mãn đi qua đó. Khóe mắt của Phương Lê Nhân rõ ràng đảo qua phía anh, nhưng lại giả vờ như không nhìn thấy anh.
Cô đang tiến hành màn biểu diễn khen ngợi một cách cường điệu: "Nhà vô địch bắn súng của quốc gia, cậu giỏi quá đi!" Nam sinh được cô khen cảm thấy ngại ngùng, gãi gãi đầu: "Đừng nghe bọn họ nói bừa, chỉ là cuộc thi dành cho sinh viên đại học!"
Phương Lê Nhân vội vã chạy vào trong nhà, đứng bên giường mặc áo choàng tắm vào. Động tác cực kỳ nhanh và dữ dội, như thể có một con quái vật đang đuổi theo cô từ phía sau. Sân sau vang lên tiếng bước chân nặng nề, Lục Phù từ hướng ngược sáng đi vào, vẻ mặt ẩn trong bóng tối.
Phương Lê Nhân giống như chuột thấy mèo, sợ hãi chạy ra khỏi phòng, thắt lưng chỉ mới buộc nửa chừng nhưng cô cũng không quan tâm lắm. Lục Phù bước mấy bước đuổi theo cô, chặn cô vào góc tường, dùng một tay chống vào tường.
Giọng điệu của anh rất hung dữ: “Có bản lĩnh đánh người thì sao phải bỏ chạy?” Phương Lê Nhân sợ hãi rụt vai, yếu ớt phản kháng: “Là anh bắt nạt tôi trước!”
Bắt nạt? Ánh mắt Lục Phù có chút rũ xuống. Trong lúc chạy, áo choàng tắm của cô đã hoàn toàn bị bung ra, đường viền cổ áo mở rộng, phần lớn bầu ngực lộ ra ngoài, có một bên mơ hồ có thể nhìn thấy quầng vú màu hồng nhạt.
Ánh mắt di chuyển lên trên, cô đang thở hổn hển dưới tác động kép của căng thẳng và vận động mạnh, gò má trắng nõn ửng đỏ, đôi mắt đen láy ngấn nước, trông tươi tắn hấp dẫn như một quả đào mọng nước.
Cô làm ra dáng vẻ như vậy, làm lóa mắt trước mặt anh, còn dám trách anh bắt nạt cô sao? Khi con thỏ bị ghim xuống đất và bị sói cắn xé, tại sao nó không trách là do thịt của mình quá ngon?
Hai mắt anh nhíu lại, đang định mở miệng thì phía sau có người đi ngang qua, anh vội vàng nghiêng người, che chắn Phương Lê Nhân càng kỹ hơn. Không ngờ cô lại lợi dụng giây phút lơ là này của anh, chui ra từ dưới cánh tay anh, che ngực đuổi kịp nam sinh trẻ tuổi kia: “Em trai ơi, đằng kia là nơi nào vậy?”
Nam sinh trả lời rằng phía trước có một trung tâm hoạt động với nhiều dự án giải trí. Phương Lê Nhân chỉ mới "À" một tiếng, thình lình bị một lực kéo trở lại, eo cô bị siết chặt, Lục Phù đen mặt chỉnh lại quần áo và thắt lưng cho cô.
Phương Lê Nhân ngoan ngoãn giơ tay lên phối hợp, vẻ mặt hồn nhiên nói lảng sang chuyện khác: “Nghe nói bên kia có gì đó hay ho, chúng ta đi xem thử đi?” Lục Phù nhìn ra sự né tránh và trì hoãn của cô, cười lạnh một tiếng, thoát được nhất thời chứ thoát được cả đời sao?
“Được.” Anh rất có kiên nhẫn. “Đi tắm trước đi.” Cô quay người đi về phía căn phòng. Lục Phù đã sớm quen với hành vi vô nghĩa của cô, bình tĩnh đi theo đằng sau.
Khi anh bước ra khỏi phòng tắm, lại không thấy cô đâu, trong lòng Lục Phù lặng lẽ ghim việc này lại, xỏ dép lê đi ra ngoài.
Trung tâm hoạt động của hội quán suối nước nóng này rất rộng lớn, có cả sân bắn chuyên nghiệp. Phương Lê Nhân đang ở đó, được bao quanh bởi một nhóm nam sinh đại học, tất cả đều cao hơn 1 mét 80, chàng trai đứng gần cô nhất hóa ra lại là người mà cô đã nhìn chằm chằm trước đó.
Cô đứng ở giữa đám trai trẻ mỉm cười như một nàng công chúa cổ đại lố bịch và dâm đãng. Lục Phù nheo mắt lại, trong lòng âm thầm ghim thêm chuyện này lại, đè nén sự bất mãn đi qua đó. Khóe mắt của Phương Lê Nhân rõ ràng đảo qua phía anh, nhưng lại giả vờ như không nhìn thấy anh.
Cô đang tiến hành màn biểu diễn khen ngợi một cách cường điệu: "Nhà vô địch bắn súng của quốc gia, cậu giỏi quá đi!" Nam sinh được cô khen cảm thấy ngại ngùng, gãi gãi đầu: "Đừng nghe bọn họ nói bừa, chỉ là cuộc thi dành cho sinh viên đại học!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.