Nữ Phụ Ác Độc Cũng Có Phản Diện Yêu (H)
Chương 40: Cô Đầu Hàng
Xảo Hùng
14/06/2024
Phương Lê Nhân có thể đoán được tiếp theo anh ta muốn làm gì, cô sợ đến mức kinh hồn bạt vía: "Anh Gia Hàn, cố nhịn xuống đi! Anh phải kiềm chế lại! Đừng nôn ra nha! Đợi em đỡ anh vào phòng vệ sinh rồi hẵng nôn! Làm ơn!"
Cô vừa cầu xin vừa dùng hết sức lực kéo anh về phía phòng vệ sinh, không ngờ khi cô chỉ còn cách nhà vệ sinh nửa bước, Chu Gia Hàn đã thốt lên một tiếng "Oẹ".
Phương Lê Nhân vừa nhảy loạn vừa hét lên, đẩy anh ta ra như một thứ bẩn thỉu, dù vậy trên quần áo cô vẫn dính một chút. Cô tức giận đến mức muốn đánh Chu Gia Hàn, lại một lần nữa thắc mắc tại sao nữ phụ có thể chịu đựng được một tên say rượu hôi hám như vậy mà vẫn bị anh ta thu hút!
Sức mạnh của tình yêu con mẹ nó thật lớn lao!
Cô cởi áo khoác ra, bên trong tìm thấy một chiếc váy hơi mát mẻ. Trong nguyên tác, có lẽ cô đang mặc một chiếc váy nhỏ mà cô mặc như váy dạ hội ở buổi chiêu đãi, vì nó bị ướt nên cô phải thay nó ra, thay vào đó, mặc cái này vào. Cô đoán nó có thể miễn cưỡng tạo ra tác động thị giác như việc sau khi Chu Gia Hàn rời giường, nhìn thấy "quần áo mỏng manh bị xé thành từng mảnh trên mặt đất" sẽ cảm thấy như thế nào.
Quay lại, cô nhìn thấy Chu Gia Hàn đang ôm bồn cầu không ngừng nôn mửa. Với vẻ mặt chán ghét, cô lấy ra vài chiếc khăn giấy ném xuống đất, lẩm bẩm như cầu xin một phép màu: "Anh Gia Hàn, xin anh rủ lòng thương, tự anh lau sạch có được không?” Được rồi, anh ta lại bất động.
Phương Lê Nhân chỉ có thể tùy tiện lau cho anh ta mấy cái, đặt hai tay dưới nách anh ta, sau đó kéo lên giường như bao cát, cô thở hổn hển vì kiệt sức.
Cô chống tay đứng bên giường nhìn bộ dạng say xỉn và luộm thuộm của Chu Gia Hàn, vẻ thương tiếc trên mặt cô gần như biến thành hiện thực: Trời ơi, rốt cuộc là cô nàng dũng cảm nào lại có thể yêu bộ dạng như vậy!
Cô nhớ lại âm mưu câu dẫn trong nguyên tác, hít một hơi thật sâu, bò lên giường với cái mông nhô ra, lộ ra đường sự nghiệp trên ngực, nói với cái người say như chó chết này: "Anh Gia Hàn, nhìn em này, Tiểu Lê đã lớn rồi. Anh còn nhớ hồi nhỏ anh từng dạy em nhảy không? Từ đó về sau, Tiểu Lê luôn đối với anh... Oẹ!"
Cô chưa kịp nói xong thì mùi rượu từ cơ thể anh ta xộc lên khiến cô rùng mình nôn khan. Quên đi, cô đầu hàng! Bỏ qua nó, bỏ qua tất cả những tình tiết không cần thiết! Cô thực sự không thể làm được tất cả, cô không tuyệt vời như nữ phụ trong nguyên tác! Thần sách hãy tha thứ cho cô, Amen!
Sau khi sám hối xong, Phương Lê Nhân đang nghĩ cách tạo ra hiện trường say rượu làm tình.
Cô cởi áo khoác của Chu Gia Hàn ném xuống đất ngay trước cửa, sau đó cởi áo sơ mi của anh ta ra, lấy son môi trong túi ra bôi lại lên môi, chịu đựng mùi khó chịu kia và để lại vài vết son trên áo, cái áo cũng bị ném xuống đất.
Sau đó, cô làm điều tương tự với chiếc quần âu của anh ta, tạm thời để lại chiếc quần lót cho anh ta vì sự ngượng ngùng bên trong thiếu nữ.
Đến lúc cởi giày, Phương Lê Nhân mới phát hiện không dễ dàng rút ra được, nó dính vào chân anh ta như móng vuốt sắt, cô dạng hai chân ra dùng tư thế đứng tấn, đứng ở cuối giường, dùng hai tay kéo về phía sau, nín thở tập trung cao độ —
Đôi giày cuối cùng cũng bị kéo ra, đầu cô không khỏi đập vào bức tượng đồng trang trí phía sau, phát ra một tiếng “Bốp”, cô đau đớn kêu lên.
Ngoài cửa, một người đàn ông mặc đồ đen đã đứng đó từ lâu, nghe thấy âm thanh này thì ‘phụt’ cười một tiếng, lộ ra ý cười dâm đãng: "Ái chà, cô gái nhỏ này biết chơi đấy!" Trần Hổ Nam tức giận vỗ vào đầu hắn ta, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: “Không nhanh gõ cửa đi, cậu muốn nhìn thấy ông chủ tức chết sao?”
Bên trong, Phương Lê Nhân, người cuối cùng đã vượt qua được rào cản tâm lý, cô cởi quần lót của chính mình ném vào mặt Chu Gia Hàn, khi cô vừa định đưa tay xuống phần thân dưới của anh ta thì chuông cửa vang lên: "Xin chào, phục vụ phòng đây ạ!"
Đây là loại dịch vụ phòng gì vậy? Phương Lê Nhân bối rối rời khỏi giường và tiến về phía cửa.
Cô vừa cầu xin vừa dùng hết sức lực kéo anh về phía phòng vệ sinh, không ngờ khi cô chỉ còn cách nhà vệ sinh nửa bước, Chu Gia Hàn đã thốt lên một tiếng "Oẹ".
Phương Lê Nhân vừa nhảy loạn vừa hét lên, đẩy anh ta ra như một thứ bẩn thỉu, dù vậy trên quần áo cô vẫn dính một chút. Cô tức giận đến mức muốn đánh Chu Gia Hàn, lại một lần nữa thắc mắc tại sao nữ phụ có thể chịu đựng được một tên say rượu hôi hám như vậy mà vẫn bị anh ta thu hút!
Sức mạnh của tình yêu con mẹ nó thật lớn lao!
Cô cởi áo khoác ra, bên trong tìm thấy một chiếc váy hơi mát mẻ. Trong nguyên tác, có lẽ cô đang mặc một chiếc váy nhỏ mà cô mặc như váy dạ hội ở buổi chiêu đãi, vì nó bị ướt nên cô phải thay nó ra, thay vào đó, mặc cái này vào. Cô đoán nó có thể miễn cưỡng tạo ra tác động thị giác như việc sau khi Chu Gia Hàn rời giường, nhìn thấy "quần áo mỏng manh bị xé thành từng mảnh trên mặt đất" sẽ cảm thấy như thế nào.
Quay lại, cô nhìn thấy Chu Gia Hàn đang ôm bồn cầu không ngừng nôn mửa. Với vẻ mặt chán ghét, cô lấy ra vài chiếc khăn giấy ném xuống đất, lẩm bẩm như cầu xin một phép màu: "Anh Gia Hàn, xin anh rủ lòng thương, tự anh lau sạch có được không?” Được rồi, anh ta lại bất động.
Phương Lê Nhân chỉ có thể tùy tiện lau cho anh ta mấy cái, đặt hai tay dưới nách anh ta, sau đó kéo lên giường như bao cát, cô thở hổn hển vì kiệt sức.
Cô chống tay đứng bên giường nhìn bộ dạng say xỉn và luộm thuộm của Chu Gia Hàn, vẻ thương tiếc trên mặt cô gần như biến thành hiện thực: Trời ơi, rốt cuộc là cô nàng dũng cảm nào lại có thể yêu bộ dạng như vậy!
Cô nhớ lại âm mưu câu dẫn trong nguyên tác, hít một hơi thật sâu, bò lên giường với cái mông nhô ra, lộ ra đường sự nghiệp trên ngực, nói với cái người say như chó chết này: "Anh Gia Hàn, nhìn em này, Tiểu Lê đã lớn rồi. Anh còn nhớ hồi nhỏ anh từng dạy em nhảy không? Từ đó về sau, Tiểu Lê luôn đối với anh... Oẹ!"
Cô chưa kịp nói xong thì mùi rượu từ cơ thể anh ta xộc lên khiến cô rùng mình nôn khan. Quên đi, cô đầu hàng! Bỏ qua nó, bỏ qua tất cả những tình tiết không cần thiết! Cô thực sự không thể làm được tất cả, cô không tuyệt vời như nữ phụ trong nguyên tác! Thần sách hãy tha thứ cho cô, Amen!
Sau khi sám hối xong, Phương Lê Nhân đang nghĩ cách tạo ra hiện trường say rượu làm tình.
Cô cởi áo khoác của Chu Gia Hàn ném xuống đất ngay trước cửa, sau đó cởi áo sơ mi của anh ta ra, lấy son môi trong túi ra bôi lại lên môi, chịu đựng mùi khó chịu kia và để lại vài vết son trên áo, cái áo cũng bị ném xuống đất.
Sau đó, cô làm điều tương tự với chiếc quần âu của anh ta, tạm thời để lại chiếc quần lót cho anh ta vì sự ngượng ngùng bên trong thiếu nữ.
Đến lúc cởi giày, Phương Lê Nhân mới phát hiện không dễ dàng rút ra được, nó dính vào chân anh ta như móng vuốt sắt, cô dạng hai chân ra dùng tư thế đứng tấn, đứng ở cuối giường, dùng hai tay kéo về phía sau, nín thở tập trung cao độ —
Đôi giày cuối cùng cũng bị kéo ra, đầu cô không khỏi đập vào bức tượng đồng trang trí phía sau, phát ra một tiếng “Bốp”, cô đau đớn kêu lên.
Ngoài cửa, một người đàn ông mặc đồ đen đã đứng đó từ lâu, nghe thấy âm thanh này thì ‘phụt’ cười một tiếng, lộ ra ý cười dâm đãng: "Ái chà, cô gái nhỏ này biết chơi đấy!" Trần Hổ Nam tức giận vỗ vào đầu hắn ta, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: “Không nhanh gõ cửa đi, cậu muốn nhìn thấy ông chủ tức chết sao?”
Bên trong, Phương Lê Nhân, người cuối cùng đã vượt qua được rào cản tâm lý, cô cởi quần lót của chính mình ném vào mặt Chu Gia Hàn, khi cô vừa định đưa tay xuống phần thân dưới của anh ta thì chuông cửa vang lên: "Xin chào, phục vụ phòng đây ạ!"
Đây là loại dịch vụ phòng gì vậy? Phương Lê Nhân bối rối rời khỏi giường và tiến về phía cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.