Nữ Phụ Ác Độc Cũng Có Phản Diện Yêu (H)
Chương 39: Thủ Đoạn Mù Quáng
Xảo Hùng
14/06/2024
Phương Lê Nhân đang bận rộn bám sát cốt truyện. Tối nay cô có một suất diễn quan trọng, một suất diễn cực kỳ quan trọng đóng vai trò mấu chốt.
Nguyên tác kể rằng sau khi cô thành công dùng những bức ảnh đó để vu khống Dương Mộ Vân, Chu Gia Hàn vừa buồn vừa tức giận đã lái xe bỏ đi. Cô tìm kiếm mọi ngóc ngách trong thành phố nơi mà anh ta có thể đến, cuối cùng tìm thấy anh ta đang say khướt trong một quán bar.
Nhìn người mình thích say khướt nhíu mày với khóe môi u sầu, Phương Lê Nhân cảm thấy chua xót trong lòng, trong đầu cô nảy ra một ý tưởng táo bạo — cô muốn nhân cơ hội này ‘gạo nấu thành cơm’!
Cô đỡ Chu Gia Hàn bước vào khách sạn gần nhất, cố gắng hết sức để quyến rũ anh ta. Không ngờ, ngay cả Chu Gia Hàn, một người say đến mức gần như bất tỉnh, cũng vô thức từ chối sự tiếp cận của cô.
Phương Lê Nhân tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, sau đó — thủ đoạn mù quáng của nữ phụ độc ác đã xuất hiện!
Gậy thịt của Chu Gia Hàn tuy không đủ cứng để lọt vào tiểu huyệt của cô nhưng có thể miễn cưỡng đứng thẳng. Vì thế, Phương Lê Nhân dùng tay lấy tinh dịch của anh ta ra, bôi lên ga trải giường và vùng kín của cô, sau đó làm lộn xộn căn phòng, ném quần áo và đồ lót của anh ta xuống sàn, tạo ảo giác rằng bọn họ đã quan hệ với nhau.
Sau đó, ngày hôm sau khi Chu Gia Hàn tỉnh lại, cô sẽ dùng đôi mắt đẫm lệ cầu xin thỏa hiệp mà nhìn anh ta - ẩn ý bên trong đã quá rõ ràng.
Sau khi xuyên sách Phương Lê Nhân cảm thấy da đầu ngứa ran khi nghĩ về chuyện tinh dịch bao phủ phần dưới cơ thể của mình, tuy nhiên, dù có ngứa ngáy tê dại đến mức nào cũng phải làm điều đó, nếu không thì cốt truyện tiếp theo sẽ không tiến triển.
Tối nay cô rơi xuống bể bơi là ngoài ý muốn, cũng là tai nạn, cốt truyện tràn đầy sai sót, không hiểu sao cô có thể hoàn thành mục đích bôi nhọ nữ chính, nhưng cô sẽ không tốn sức nhìn lại sau khi đạt được kết quả mục tiêu, thay vào đó sẽ mong chờ diễn biến tiếp theo.
Cô trở về nhà, thay bộ quần áo ướt sũng khó chịu ra, đi tắm, sấy khô tóc, nấu một bát canh vịt ăn liền rồi từ từ uống. Sau khi cơ thể ấm lên, cô quấn mình trong chiếc áo khoác chống gió. cô mang theo chiếc túi nhỏ đựng thuốc cảm và nước lọc rồi ra ngoài chiến đấu.
Vốn dĩ, dù lạnh hay ướt đến đâu, lẽ ra cô phải lái xe ba vòng không ngừng nghỉ quanh thành phố để tìm kiếm nam chính, nhưng cô lại không muốn như thế. Cô không giống như nữ chính được rất nhiều đàn ông tranh giành chăm sóc, cô là nữ phụ độc ác, nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt.
Cô tìm đến quán bar được ghi rõ trong nguyên tác và lái xe thẳng tới đó. Quán bar lúc này rất đông, cô vừa đi vừa bị va vào vai mấy lần, ngọn lửa nhỏ trong lòng hoàn toàn bùng lên, cuối cùng cũng tìm thấy Chu Gia Hàn đang say khướt nằm trên quầy bar.
Đứng ở bên cạnh nhìn một lúc, cô thực sự thắc mắc làm sao nữ phụ trong nguyên tác có thể nhìn thấy khuôn mặt u sầu và chua xót của nam chính bị mặt bàn ép thành hình, tiện thể cảm thấy đau khổ đến mức chỉ có thể thở dài, cảm thán sức mạnh của tình yêu thật lớn lao.
Cô boa cho người pha chế một trăm nhân dân tệ và nhờ họ giúp mang Chu Gia Hàn say như chết ra xe, sau đó lái xe đến khách sạn gần nhất.
Cô nín thở mở cửa ghế sau, mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào đầu và mặt, cô nhăn mặt đưa một ngón tay trắng nõn chọc vào đùi anh ta: “Anh Gia Hàn, anh có thể tự đứng dậy không?"
Anh ta nằm thẳng như thể đã chết ba ngày rồi, Phương Lê Nhân nhìn bầu trời không nói nên lời, cam chịu mà xắn tay áo bắt đầu lao động chân tay.
Vất vả lắm mới vác được vào phòng, Phương Lê Nhân vừa mới đặt túi xách của mình lên bàn, Chu Gia Hàn, người đang gục trên vai cô, chợt cử động một chút, nhưng động tác này trông rất không bình thường —- cổ họng anh ta khó chịu cuộn lên vài lần, phát ra âm thanh nuốt khan một cách gian nan.
Nguyên tác kể rằng sau khi cô thành công dùng những bức ảnh đó để vu khống Dương Mộ Vân, Chu Gia Hàn vừa buồn vừa tức giận đã lái xe bỏ đi. Cô tìm kiếm mọi ngóc ngách trong thành phố nơi mà anh ta có thể đến, cuối cùng tìm thấy anh ta đang say khướt trong một quán bar.
Nhìn người mình thích say khướt nhíu mày với khóe môi u sầu, Phương Lê Nhân cảm thấy chua xót trong lòng, trong đầu cô nảy ra một ý tưởng táo bạo — cô muốn nhân cơ hội này ‘gạo nấu thành cơm’!
Cô đỡ Chu Gia Hàn bước vào khách sạn gần nhất, cố gắng hết sức để quyến rũ anh ta. Không ngờ, ngay cả Chu Gia Hàn, một người say đến mức gần như bất tỉnh, cũng vô thức từ chối sự tiếp cận của cô.
Phương Lê Nhân tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, sau đó — thủ đoạn mù quáng của nữ phụ độc ác đã xuất hiện!
Gậy thịt của Chu Gia Hàn tuy không đủ cứng để lọt vào tiểu huyệt của cô nhưng có thể miễn cưỡng đứng thẳng. Vì thế, Phương Lê Nhân dùng tay lấy tinh dịch của anh ta ra, bôi lên ga trải giường và vùng kín của cô, sau đó làm lộn xộn căn phòng, ném quần áo và đồ lót của anh ta xuống sàn, tạo ảo giác rằng bọn họ đã quan hệ với nhau.
Sau đó, ngày hôm sau khi Chu Gia Hàn tỉnh lại, cô sẽ dùng đôi mắt đẫm lệ cầu xin thỏa hiệp mà nhìn anh ta - ẩn ý bên trong đã quá rõ ràng.
Sau khi xuyên sách Phương Lê Nhân cảm thấy da đầu ngứa ran khi nghĩ về chuyện tinh dịch bao phủ phần dưới cơ thể của mình, tuy nhiên, dù có ngứa ngáy tê dại đến mức nào cũng phải làm điều đó, nếu không thì cốt truyện tiếp theo sẽ không tiến triển.
Tối nay cô rơi xuống bể bơi là ngoài ý muốn, cũng là tai nạn, cốt truyện tràn đầy sai sót, không hiểu sao cô có thể hoàn thành mục đích bôi nhọ nữ chính, nhưng cô sẽ không tốn sức nhìn lại sau khi đạt được kết quả mục tiêu, thay vào đó sẽ mong chờ diễn biến tiếp theo.
Cô trở về nhà, thay bộ quần áo ướt sũng khó chịu ra, đi tắm, sấy khô tóc, nấu một bát canh vịt ăn liền rồi từ từ uống. Sau khi cơ thể ấm lên, cô quấn mình trong chiếc áo khoác chống gió. cô mang theo chiếc túi nhỏ đựng thuốc cảm và nước lọc rồi ra ngoài chiến đấu.
Vốn dĩ, dù lạnh hay ướt đến đâu, lẽ ra cô phải lái xe ba vòng không ngừng nghỉ quanh thành phố để tìm kiếm nam chính, nhưng cô lại không muốn như thế. Cô không giống như nữ chính được rất nhiều đàn ông tranh giành chăm sóc, cô là nữ phụ độc ác, nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt.
Cô tìm đến quán bar được ghi rõ trong nguyên tác và lái xe thẳng tới đó. Quán bar lúc này rất đông, cô vừa đi vừa bị va vào vai mấy lần, ngọn lửa nhỏ trong lòng hoàn toàn bùng lên, cuối cùng cũng tìm thấy Chu Gia Hàn đang say khướt nằm trên quầy bar.
Đứng ở bên cạnh nhìn một lúc, cô thực sự thắc mắc làm sao nữ phụ trong nguyên tác có thể nhìn thấy khuôn mặt u sầu và chua xót của nam chính bị mặt bàn ép thành hình, tiện thể cảm thấy đau khổ đến mức chỉ có thể thở dài, cảm thán sức mạnh của tình yêu thật lớn lao.
Cô boa cho người pha chế một trăm nhân dân tệ và nhờ họ giúp mang Chu Gia Hàn say như chết ra xe, sau đó lái xe đến khách sạn gần nhất.
Cô nín thở mở cửa ghế sau, mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào đầu và mặt, cô nhăn mặt đưa một ngón tay trắng nõn chọc vào đùi anh ta: “Anh Gia Hàn, anh có thể tự đứng dậy không?"
Anh ta nằm thẳng như thể đã chết ba ngày rồi, Phương Lê Nhân nhìn bầu trời không nói nên lời, cam chịu mà xắn tay áo bắt đầu lao động chân tay.
Vất vả lắm mới vác được vào phòng, Phương Lê Nhân vừa mới đặt túi xách của mình lên bàn, Chu Gia Hàn, người đang gục trên vai cô, chợt cử động một chút, nhưng động tác này trông rất không bình thường —- cổ họng anh ta khó chịu cuộn lên vài lần, phát ra âm thanh nuốt khan một cách gian nan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.