Nữ Phụ Ác Độc Cũng Có Phản Diện Yêu (H)
Chương 27: Gọi Anh Là Ông Xã
Xảo Hùng
14/06/2024
Vừa rồi đôi "cẩu nam nữ" này đã cùng nhau biến người anh em của mình thành một chú hề, nhóm sinh viên đại học kia còn đang lo lắng không biết tìm người đàn ông ở đâu để đối phó, thấy anh tự mình đưa tới cửa, bọn họ hiển nhiên cầu còn không được.
Lục Phù kéo ghế ra ngồi vào bàn. Một vài sinh viên đại học nhìn nhau trao đổi ánh mắt dưới ánh sáng mờ ảo và thống nhất: Vẻ ngoài đẹp trai và bắn giỏi thì ghê gớm lắm sao, một lát nữa, đám anh em bọn họ sẽ hợp sức chuốc say anh đến mức quỳ xuống kêu cha gọi mẹ.
Cho anh thấy như thế nào là nghé con mới sinh không sợ hổ, đương nhiên cũng vì tính tình thường ngày của Lục Phù quá hờ hững, khiến cho một số người thị lực yếu có ảo tưởng rằng “người này dễ dàng bị bắt nạt”.
Có lẽ Phương Lê Nhân hiểu rằng anh tham gia trò chơi để giúp đỡ cô. Dưới ánh đèn màu mờ ảo, mọi thứ đều mơ hồ. Lông mi dày của anh cụp xuống một nửa, góc nghiêng thâm thúy lúc ẩn lúc hiện, khiến anh trông bí ẩn và sâu lắng.
Cô cũng không suy nghĩ quá nhiều, say khướt lảo đảo tiến về phía trước, ôm lấy mặt anh hôn một cái, để lại vết nước bọt, Lục Phù ngước lên nhìn cô, cô dùng ngón tay ấn lên môi anh: "Không có ý gì khác, đây chỉ là Lucky Kiss."
Một thanh niên tóc ngắn sốt ruột gõ bàn: "Này, này, này, bắt đầu được chưa!" Lục Phù không nói gì, nhếch khóe miệng, cầm lấy cốc xúc xắc nhắm thẳng vào tên thanh niên tóc ngắn kia.
Có trùng hợp như vậy không? Tên thanh niên tóc ngắn trừng lớn mắt, vung xúc xắc trong tay đấu với Lục Phù, kết quả thua thảm hại, nghe anh bình tĩnh đưa ra yêu cầu: “Từ đây ra đến đại sảnh, trần truồng không mặc quần áo chạy tới chạy lui ba vòng.”
Cũng quá độc ác rồi, tất cả mọi người đều âm thầm sửng sốt, một thân một mình lại dám chơi lớn như vậy, xem ra thật sự không sợ chết. Phương Lê Nhân không khỏi vui mừng, vỗ nhẹ vào vai Lục Phù và nói: "Tất cả nhờ anh." Tên thanh niên tóc ngắn miễn cưỡng uống rượu, đồng thời liếc mắt ra hiệu cho những người khác giúp cậu ta lấy lại danh dự.
Mấy tên đồng bọn lần lượt gật đầu, trong đầu suy nghĩ xem họ nên đặt ra những yêu cầu gì với người đàn ông này để anh biết thế nào là trời cao đất dày.
Suy cho cùng, họ vẫn còn quá ngây thơ, trong hơn một tiếng đồng hồ, họ đã chịu sự “tra tấn tập thể” vô nhân đạo của Lục Phù — chính anh đã đánh bại tất cả.
Ngoại trừ Phương Lê Nhân, tất cả mọi người trong bàn đều bị Lục Phù chuốc rượu ít nhất ba lần, tên thanh niên tóc ngắn bị chuốc tám lần rượu, say mèm như một con chó chết. Mọi người đều biết Lục Phù gian lận, nếu không thì chỉ nhìn thoáng qua làm sao có thể chắc chắn như thế được.
Lục Phù không thèm che giấu cũng không cảm thấy áy náy, thứ nhất là anh chỉ ăn miếng trả miếng, thứ hai là không ai tìm được bằng chứng cụ thể. Ở lần xúc xắc cuối cùng, anh ném trúng số của Phương Lê Nhân.
Phương Lê Nhân - người đang thưởng thức màn trình diễn của anh nãy giờ, cô chớp chớp mắt, giơ nắm đấm mềm mại lên vung quyền với anh. Đây là lần đầu tiên Lục Phù thua trong bàn này. Phương Lê Nhân nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi nói với anh: "Hay là anh hát một bài đi."
Lục Phù liếc cô một cái, đi tới phía trước chọn một bài hát. Giai điệu vang lên, đó là một bài hát tiếng Anh thời xưa, đây là bài hát chủ đề của một bộ phim tình cảm lãng mạn. Giọng nói của Lục Phù trầm thấp, êm dịu, hòa hợp hoàn hảo với giai điệu, hát được vài câu, ánh mắt anh rơi vào Phương Lê Nhân.
Phương Lê Nhân không ngờ anh lại hát hay như vậy. Bộ não vốn đã choáng váng vì rượu giờ lại bị lời hát của anh làm nóng lên khắp cơ thể, khiến cô càng say hơn.
Cô thậm chí còn không biết khi nào Lục Phù hát xong, khi nào anh bước tới chỗ cô và ngồi xổm xuống. Không chút suy nghĩ, cô nhào người về phía lưng anh và ôm chặt lấy cổ anh.
Khi Lục Phù cõng cô xuyên qua hành lang dài bước vào phòng, cô vẫn đang ngân nga bài hát theo đúng giai điệu.
Cô được đặt lên giường, Lục Phù đi lấy khăn lau mặt cho cô. Trên mái nhà có một mảnh kính đối diện với Phương Lê Nhân, thông qua nó có thể nhìn thấy bầu trời đêm, những vì sao trên bầu trời đang tỏa sáng lấp lánh, thực sự rất đẹp.
Cô muốn kêu anh tới xem, nhưng lúc định há mồm chợt nhớ ra cho đến bây giờ cô vẫn chưa biết tên anh là gì. Sau đó cô thấy buồn cười vì cùng lắm họ mới chỉ gặp nhau có hai lần và đây là lần thứ hai.
"Này, tên anh là gì thế?" Cô hỏi khi Lục Phù đi tới. Lục Phù vừa lau mặt cho cô vừa nói: “Tôi họ Ông…” Phương Lê Nhân ngây ngốc lặp lại: “Ông.” Lục Phù tiếp tục: “… Xã.”
“Xã.” Phương Lê Nhân ghép họ với tên rồi liên tục lặp lại, “Ông, xã, ông xã… Ông xã*?”
"Ừm." Lục Phù trả lời một cách tỉnh bơ. Phương Lê Nhân ý thức được mình bị lừa, thẹn quá thành giận giơ chân đá vào eo anh: "Đồ đáng ghét, đồ đáng ghét!" Lục Phù cười nắm lấy chân cô, nghiêm túc nói: "Cô có thể gọi tôi là, A Niên."
"Đó là biệt danh của anh à?"
Vẻ mặt Lục Phù có chút hoài niệm: “Trước kia gia đình tôi thường gọi tôi như vậy.”
Phương Lê Nhân lặp đi lặp lại: "A Niên, A Niên, A Niên..." Mỗi lần cô gọi, ánh mắt của Lục Phù càng sâu thêm, cho đến khi anh cúi xuống hôn lên môi Phương Lê Nhân.
Trong lúc miệng lưỡi quấn lấy nhau, tay của Lục Phù từ áo choàng tắm phía trên thò xuống dưới chân Phương Lê Nhân, cởi hai mảnh vải bé nhỏ kia ra, trêu chọc hoa tâm. Phương Lê Nhân nhanh chóng ướt át, nhưng trước sau vẫn rụt rè như vậy: “A Niên, tôi thực sự sợ đau.”
Lục Phù nhìn cô một cái thật sâu, lần này anh không rút tay lại mà nhích cơ thể hướng xuống phía dưới, há miệng ngậm lấy vùng đất ngập nước kia vào trong miệng.
Lục Phù kéo ghế ra ngồi vào bàn. Một vài sinh viên đại học nhìn nhau trao đổi ánh mắt dưới ánh sáng mờ ảo và thống nhất: Vẻ ngoài đẹp trai và bắn giỏi thì ghê gớm lắm sao, một lát nữa, đám anh em bọn họ sẽ hợp sức chuốc say anh đến mức quỳ xuống kêu cha gọi mẹ.
Cho anh thấy như thế nào là nghé con mới sinh không sợ hổ, đương nhiên cũng vì tính tình thường ngày của Lục Phù quá hờ hững, khiến cho một số người thị lực yếu có ảo tưởng rằng “người này dễ dàng bị bắt nạt”.
Có lẽ Phương Lê Nhân hiểu rằng anh tham gia trò chơi để giúp đỡ cô. Dưới ánh đèn màu mờ ảo, mọi thứ đều mơ hồ. Lông mi dày của anh cụp xuống một nửa, góc nghiêng thâm thúy lúc ẩn lúc hiện, khiến anh trông bí ẩn và sâu lắng.
Cô cũng không suy nghĩ quá nhiều, say khướt lảo đảo tiến về phía trước, ôm lấy mặt anh hôn một cái, để lại vết nước bọt, Lục Phù ngước lên nhìn cô, cô dùng ngón tay ấn lên môi anh: "Không có ý gì khác, đây chỉ là Lucky Kiss."
Một thanh niên tóc ngắn sốt ruột gõ bàn: "Này, này, này, bắt đầu được chưa!" Lục Phù không nói gì, nhếch khóe miệng, cầm lấy cốc xúc xắc nhắm thẳng vào tên thanh niên tóc ngắn kia.
Có trùng hợp như vậy không? Tên thanh niên tóc ngắn trừng lớn mắt, vung xúc xắc trong tay đấu với Lục Phù, kết quả thua thảm hại, nghe anh bình tĩnh đưa ra yêu cầu: “Từ đây ra đến đại sảnh, trần truồng không mặc quần áo chạy tới chạy lui ba vòng.”
Cũng quá độc ác rồi, tất cả mọi người đều âm thầm sửng sốt, một thân một mình lại dám chơi lớn như vậy, xem ra thật sự không sợ chết. Phương Lê Nhân không khỏi vui mừng, vỗ nhẹ vào vai Lục Phù và nói: "Tất cả nhờ anh." Tên thanh niên tóc ngắn miễn cưỡng uống rượu, đồng thời liếc mắt ra hiệu cho những người khác giúp cậu ta lấy lại danh dự.
Mấy tên đồng bọn lần lượt gật đầu, trong đầu suy nghĩ xem họ nên đặt ra những yêu cầu gì với người đàn ông này để anh biết thế nào là trời cao đất dày.
Suy cho cùng, họ vẫn còn quá ngây thơ, trong hơn một tiếng đồng hồ, họ đã chịu sự “tra tấn tập thể” vô nhân đạo của Lục Phù — chính anh đã đánh bại tất cả.
Ngoại trừ Phương Lê Nhân, tất cả mọi người trong bàn đều bị Lục Phù chuốc rượu ít nhất ba lần, tên thanh niên tóc ngắn bị chuốc tám lần rượu, say mèm như một con chó chết. Mọi người đều biết Lục Phù gian lận, nếu không thì chỉ nhìn thoáng qua làm sao có thể chắc chắn như thế được.
Lục Phù không thèm che giấu cũng không cảm thấy áy náy, thứ nhất là anh chỉ ăn miếng trả miếng, thứ hai là không ai tìm được bằng chứng cụ thể. Ở lần xúc xắc cuối cùng, anh ném trúng số của Phương Lê Nhân.
Phương Lê Nhân - người đang thưởng thức màn trình diễn của anh nãy giờ, cô chớp chớp mắt, giơ nắm đấm mềm mại lên vung quyền với anh. Đây là lần đầu tiên Lục Phù thua trong bàn này. Phương Lê Nhân nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi nói với anh: "Hay là anh hát một bài đi."
Lục Phù liếc cô một cái, đi tới phía trước chọn một bài hát. Giai điệu vang lên, đó là một bài hát tiếng Anh thời xưa, đây là bài hát chủ đề của một bộ phim tình cảm lãng mạn. Giọng nói của Lục Phù trầm thấp, êm dịu, hòa hợp hoàn hảo với giai điệu, hát được vài câu, ánh mắt anh rơi vào Phương Lê Nhân.
Phương Lê Nhân không ngờ anh lại hát hay như vậy. Bộ não vốn đã choáng váng vì rượu giờ lại bị lời hát của anh làm nóng lên khắp cơ thể, khiến cô càng say hơn.
Cô thậm chí còn không biết khi nào Lục Phù hát xong, khi nào anh bước tới chỗ cô và ngồi xổm xuống. Không chút suy nghĩ, cô nhào người về phía lưng anh và ôm chặt lấy cổ anh.
Khi Lục Phù cõng cô xuyên qua hành lang dài bước vào phòng, cô vẫn đang ngân nga bài hát theo đúng giai điệu.
Cô được đặt lên giường, Lục Phù đi lấy khăn lau mặt cho cô. Trên mái nhà có một mảnh kính đối diện với Phương Lê Nhân, thông qua nó có thể nhìn thấy bầu trời đêm, những vì sao trên bầu trời đang tỏa sáng lấp lánh, thực sự rất đẹp.
Cô muốn kêu anh tới xem, nhưng lúc định há mồm chợt nhớ ra cho đến bây giờ cô vẫn chưa biết tên anh là gì. Sau đó cô thấy buồn cười vì cùng lắm họ mới chỉ gặp nhau có hai lần và đây là lần thứ hai.
"Này, tên anh là gì thế?" Cô hỏi khi Lục Phù đi tới. Lục Phù vừa lau mặt cho cô vừa nói: “Tôi họ Ông…” Phương Lê Nhân ngây ngốc lặp lại: “Ông.” Lục Phù tiếp tục: “… Xã.”
“Xã.” Phương Lê Nhân ghép họ với tên rồi liên tục lặp lại, “Ông, xã, ông xã… Ông xã*?”
"Ừm." Lục Phù trả lời một cách tỉnh bơ. Phương Lê Nhân ý thức được mình bị lừa, thẹn quá thành giận giơ chân đá vào eo anh: "Đồ đáng ghét, đồ đáng ghét!" Lục Phù cười nắm lấy chân cô, nghiêm túc nói: "Cô có thể gọi tôi là, A Niên."
"Đó là biệt danh của anh à?"
Vẻ mặt Lục Phù có chút hoài niệm: “Trước kia gia đình tôi thường gọi tôi như vậy.”
Phương Lê Nhân lặp đi lặp lại: "A Niên, A Niên, A Niên..." Mỗi lần cô gọi, ánh mắt của Lục Phù càng sâu thêm, cho đến khi anh cúi xuống hôn lên môi Phương Lê Nhân.
Trong lúc miệng lưỡi quấn lấy nhau, tay của Lục Phù từ áo choàng tắm phía trên thò xuống dưới chân Phương Lê Nhân, cởi hai mảnh vải bé nhỏ kia ra, trêu chọc hoa tâm. Phương Lê Nhân nhanh chóng ướt át, nhưng trước sau vẫn rụt rè như vậy: “A Niên, tôi thực sự sợ đau.”
Lục Phù nhìn cô một cái thật sâu, lần này anh không rút tay lại mà nhích cơ thể hướng xuống phía dưới, há miệng ngậm lấy vùng đất ngập nước kia vào trong miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.